Thế Gia Danh Môn

Chương 260: Ta Rất Vui


Đọc truyện Thế Gia Danh Môn – Chương 260: Ta Rất Vui


Dưỡng tâm điện
Cảnh tuyên đế ngồi ngay ngắn sau ngự án, từ cao nhìn xuống Cận Thiệu Khang đang quỳ, nhàn nhạt cười nói:
– Không biết An Viễn hầu nóng lòng cầu kiến trẫm là có chuyện gì?
Khóe miệng hắn cười đắc thắng, đương nhiên hắn biết vì sao Cận Thiệu Khang đến.

Nhưng Cận Thiệu Khang tưởng rằng hắn sẽ thu hồi thánh mệnh? Hắn hao hết tâm tư cũng không có được nàng thì sao trơ mắt để nàng tới bên người khác? Dù hắn không thể có được nàng thì cũng đừng ai mong có được nàng
Tất cả những nam nhân mơ tưởng Nhược Lan hắn sẽ làm cho bọn họ không còn tư cách đó.
Những thứ này quá dễ dàng với hắn.
Nhược Lan, cả đời này, nàng cứ ở bên ta mà thôi, ở nơi ta có thể thấy nàng, đừng hòng đi đâu.
Cận Thiệu Khang nghe Cảnh Tuyên Đế hỏi vậy thì dập đầu thật sâu:
– Hoàng thượng, vi thần xin Hoàng thượng thu hồi thánh chỉ tứ hôn.

Vi thần biết đây là ân sủng của Hoàng thượng nhưng trong lòng vi thần ngoài Nhược Lan thì không có ai khác.

Cả đời này vi thần sẽ không lấy nữ nhân khác, vẫn xin Hoàng thượng nể cho tâm ý này của vi thần
Cảnh tuyên đế cười lạnh một tiếng, sắc mặt không đổi:
– An Viễn hầu, Lâm gia tiểu thư bất luận về gia thế hay tướng mạo đều xứng với ngươi, đây chính là kim ngọc lương duyên, trẫm ban cho ngươi, ngươi không nên cô phụ ý tốt của trẫm
– Vi thần biết Lâm gia tiểu thư rất tốt nhưng chính là vì như thế vi thân mới không muốn làm hại một cô nương tốt như vậy.

Vẫn xin Hoàng thượng thu hồi thánh mệnh
Giọng Cận Thiệu Khang không cao nhưng vô cùng kiên quyết.
Cảnh tuyên đế không khỏi cao giọng:
– Thánh chỉ đã ban, An Viễn hầu muốn kháng chỉ?
Cận Thiệu Khang nghe ra sự tức giận trong giọng Cảnh Tuyên Đế, đổi là trước đây hắn sẽ không phản kháng bởi vì hắn biết kết quả khi đối nghịch với hoàng quyền là như thế nào.


Cho nên trước kia, hoàng đế tứ hôn Tương Nhược Lan cho hắn hay ban Thanh Đại cho hắn thì dù không muốn nhưng hắn vẫn tiếp chỉ.

Nhưng hắn biết, nếu giờ hắn tiếp chỉ thì hắn vĩnh viễn không còn cơ hội với Nhược Lan.

Hậu quả khi kháng chỉ rất nghiêm trọng nhưng nghĩ đến việc vĩnh viễn mất đi nàng, hắn lại có dũng khí để đối mặt.
Hắn ngẩng đầu nhìn Cảnh tuyên đế, sắc mặt nghiêm túc không hề sợ hãi:
– Hoàng thượng, vi thần không muốn kháng chỉ nhưng vi thật thật sự không thể làm theo mong muốn của Hoàng thượng, xin Hoàng thượng thu hồi thánh mệnh.
Cảnh tuyên đế giận dữ, vỗ bàn đứng dậy, chỉ vào Cận Thiệu Khang:
– Cận Thiệu Khang, ngươi ỷ vào trước kia lập công lớn mà không coi trẫm ra gì, dám công nhiên kháng chỉ, ngươi có biết sẽ có hậu quả gì không?
Cận Thiệu Khang cúi người những vẫn kiên quyết nói:
– Vi thần không dám, vi thần không dám coi rẻ thánh ý, Hoàng thượng…
Cận Thiệu Khang ngẩng đầu nhìn Cảnh Tuyên Đế, ánh mắt khẩn thiết, giọng nói thành thật:
– Vi thần và Hoàng thượng có thể nói là cùng nhau lớn lên, Hoàng thượng hẳn là người hiểu rõ vi thần nhất.

Vi thần vô tình mạo phạm Hoàng thượng nhưng vi thần rất coi trọng thứ gì, bất luận thế nào cũng không muốn mất đi.

Xin Hoàng thượng niệm tình cũ mà tha cho vi thần, thu hồi thánh mệnh
Những lời thành thật của Cận Thiệu Khang làm cho Cảnh Tuyên Đế nhớ lại lúc cùng hắn chơi đùa, bất luận thế nào hắn luôn là người đầu tiên ủng hộ mình, bảo vệ mình.

Vừa nghĩ tới đó, Cảnh Tuyên Đế không khỏi có chút do dự nhưng sự do dự này nhanh chóng bị sự đố kị đè ép.
Hắn nhìn An viễn hầu lạnh lùng nói
– Thánh chỉ của trẫm không phải là trò chơi trẻ con, há nói thu hồi sẽ thu hồi.

An Viễn hầu, ngươi không cần nói gì nữa, tiếp chỉ rồi chuẩn bị hôn sự đi thôi.


Niệm tình quá khứ ngươi có công, tội bất kính hôm nay trẫm sẽ không truy cứu, đi đi.
Cận Thiệu Khang vẫn quỳ gối ở đó, hắn ngẩng đầu nhìn Cảnh Tuyên Đế, chậm rãi nói:
– Vi thần tuyệt sẽ không lấy nữ nhân khác
Sắc mặt Cảnh Tuyên Đế trầm xuống.
Sao? Không chịu buông tha Tương Nhược Lan? Nữ nhân ta không có được thì ngươi mong có được sao?
Khi Cảnh Tuyên Đế tứ hôn cho Cận Thiệu Khang chỉ là đề phòng, người hắn thực sự đề phòng là Tả Bá Xương chứ không phải Cận Thiệu Khang.

Hắn biết tính cách Tương Nhược Lan, nàng sẽ không bỏ qua được chuyện của Thanh Đại, không thể nào trở lại bên Cận Thiệu Khang.

Hắn tứ hôn chỉ là để an tâm hơn mà thôi.
Nhưng giờ thấy thái độ của Cận Thiệu Khang kiên quyết như thế thì không khỏi chột dạ.

Năm đó xảy ra chuyện gì hắn rõ hơn ai hết, hắn đột nhiên rất sợ hãi, sự cố chấp của Cận Thiệu Khang một ngày nào đó sẽ làm Tương Nhược Lan cảm động, nàng sẽ trở về bên Cận Thiệu Khang.
Như thế, hắn càng kiên định tứ hôn, Cận Thiệu Khang không thể không lấy nữ nhân khác
Hắn nhìn Cận Thiệu Khang, âm trầm nói:
– Cận Thiệu Khang, ngươi thật sự nghĩ trẫm không dám xử trí ngươi? Giờ ngươi chỉ có hai đường, một là tiếp chỉ thành hôn, hai là…
Cảnh tuyên đế cười lạnh hai tiếng:
– Hậu quả kháng chỉ nghiêm trọng thế nào ngươi hẳn là rất rõ ràng, năm đó ngươi cửu tử nhất sinh mới có được địa vị này, chẳng lẽ tính mạng cũng không quan trọng bằng một nữ nhân
Cận Thiệu Khang nghe vậy thì hơi biến sắc, ý tứ của Cảnh Tuyên Đế rất rõ ràng.

Nếu kháng chỉ, hắn tuyệt sẽ không nương tay… hậu quả nghiêm trọng nhất là sẽ mất đi mọi thứ, kể cả tính mạng.
Còn tưởng nhờ vào phụ hầu và giao tình trước kia, hắn chân thành cầu xin, Hoàng thượng sẽ thay đổi nhưng không ngờ thái độ Hoàng thượng lại kiên quyết như vậy
Chẳng lẽ hắn phải thuận theo?
Thuận theo có thể giữ được mạng nhưng nhất định sẽ mất đi Nhược Lan.


Phản đối có lẽ sẽ mất đi mọi thứ, cũng không nhất định có được Nhược Lan.

Lý trí nói cho hắn thuận theo mới là con đường đúng, phản đối hoàng quyền không bao giờ có kết quả tốt nhưng…
Hắn dập đầy, bình tĩnh nói:
– Thần tuyệt sẽ không lấy nữ tử khác.
Trong lòng Cảnh Tuyên Đế bốc hỏa, hắn cầm chén bạch ngọc trên ngự án ném về phía Cận Thiệu Khang, xoảng một tiếng, chén ngọc vỡ tan thành vô số mảnh nhỏ, rơi khắp nơi.

Nhưng Cận Thiệu Khang vẫn bất động quỳ đó nhưng không bị ảnh hưởng bởi sự tức giận của hắn.
Cảnh Tuyên Đế càng giận, đang chuẩn bị xử trí Cận Thiệu Khang thì lúc này Hoàng Quý đi vào:
– Hoàng thượng, Hòa Thuận công chúa cầu kiến
Cận Thiệu Khang toàn thân chấn động, khuôn mặt tuấn mỹ vừa vui mừng vừa sợ hãi, ánh mắt này như cây đao đâm vào lòng Cảnh Tuyên Đế.
Cảnh tuyên đế hung hăng trừng mắt nhìn Cận Thiệu Khang ở dưới, nghiến răng nói:
– Tuyên vào
Tương Nhược Lan vừa vào đại điện đã thấy dưới đất có chén ngọc vỡ nát và ánh mắt âm ngoan của Cảnh Tuyên Đế, nàng cố gắng giữ bình tĩnh nhưng lòng kinh hoàng vô cùng
Nàng hành lễ với Cảnh Tuyên Đế.
Từ sau khi Tương Nhược Lan tiến vào, tâm tình Cảnh Tuyên Đế hơi hòa hoãn lại, hắn lại ngồi xuống
– Công chúa đến đây là có việc gì.
Tương Nhược Lan hít sâu một hơi, cố gắng bình tĩnh nói:
– Khi nãy tới thỉnh an Thái hậu, tiện đường đến thăm hoàng huynh
Nghe được hai chữ “hoàng huynh” mắt Cảnh Tuyên Đế hơi nhíu lại
Thăm hắn? trước nàng thường xuyên tới Từ trữ cung, có khi nào chủ động tới thăm hắn.

Nàng tưởng rằng hắn không biết nàng tới là vì Cận Thiệu Khang?
Hắn chăm chú nhìn Tương Nhược Lan, ánh mắt âm trầm
Nhược Lan, cho tới giờ nàng vẫn lo lắng cho hắn sao?
Tương Nhược Lan nhìn thấy ánh mắt Cảnh Tuyên Đế mà lạnh cả người.

Sau đó, nàng quay đầu nhìn Cận Thiệu Khang cười nói:
– Không ngờ Hầu gia cũng ở đây, nghe nói Hầu gia có chuyện vui, thật rất đáng mừng, bản cung chúc mừng Hầu gia trước.

Nàng cười khanh khách nhìn hắn, giọng nói thoải mái, chúc mừng thật tự nhiên
Nhìn cảnh trước mắt chắc chắn Cận Thiệu Khang kháng chỉ, Cảnh Tuyên Đế là dạng người gì nàng hiểu rõ nhất, nhưng lần này tứ hôn không phải là vì lòng tốt, nếu Cận Thiệu Khang kháng chỉ, chỉ sợ thực sự mang họa vào người.
Cảnh Tuyên Đế không chịu thương lượng, hắn là kẻ điên, một kẻ điên nắm quyền lớn.

Cận Thiệu Khang sao có thể đấu lại hắn
Cách giải quyết duy nhất là hắn phải tiếp chỉ thành hôn, không thể để hắn cứ cố chấp như vậy nếu không sẽ là hại hắn.
Cảnh tuyên đế vốn tưởng rằng Tương Nhược Lan tới cầu tình cho Cận Thiệu Khang nhưng không ngờ nàng nói những lời này, lòng cũng thoải mái hơn nhiều
Nàng có thể nói ra những lời này có thể thấy nàng đã không cần hắn nữa.

Cũng đúng, Cận Thiệu Khang làm chuyện khiến nàng đau đớn như vậy, sao nàng còn phải tiếp nhận hắn.
Cảnh tuyên đế mỉm cười, nhìn về phía Cận Thiệu Khang:
– Hầu gia, ngay cả công chúa cũng chức mừng ngươi, ngươi không cảm thấy sự kiên trì của ngươi rất nực cười? Lâm gia tiểu thư rất tốt, ngươi thấy nhất định sẽ thích, trẫm sẽ không bạc đãi ngươi
Cận Thiệu Khang chậm rãi đứng thẳng lưng, từ từ xoay người nhìn Tương Nhược Lan, đôi mắt nâu sáng bừng, hắn lẳng lặng nhìn nàng, ánh mắt như tiến sâu vào lòng nàng, nhìn thấu lòng nàng.
Tương Nhược Lan thấy vật mà chột dạ, bất tri bất giác cúi đầu
– Chỉ chỉ tứ hôn của Hoàng thượng vừa mới tới Hầu phủ, công chúa sao biết chuyện này?
Trước đó hắn không hề nghe phong thanh tin gì, có thể thấy Hoàng thượng cũng không hề nói ra chuyện này cho ai, sao nàng lại biết?
Đương nhiên là người của Hầu phủ nói cho nàng, có lẽ mẫu thân lo lắng nên mời nàng đến xem, mà nàng vội tới đây…
Còn có cái gì để nói, những câu nói vô tình của nàng nhưng những hành động đó lại không thể che dấu được tâm tình của nàng
Tương Nhược Lan nhất thời tắc lại, mặt hơi ửng hồng:
– Ta… ta… ta nghe
Cận Thiệu Khang lắc đầu, dịu dàng cắt lời nàng:
– Nhược Lan, không cần nói gì cả, ta tin tưởng những gì ta thấy, cũng tin vào cảm nhận của mình
Hắn nhìn nàng, mỉm cười, ánh mắt nhu hòa như ánh trăng tháng ba
– Cho dù vĩnh viễn nàng không than thứ, không tiếp nhận ta, nhưng ta biết, nàng vẫn quan tâm đến ta như trước, ta rất vui.
Những lời này, nếu là bình thường Cận Thiệu Khang tuyệt sẽ không nói trước mặt kẻ thứ ba.

Nhưng bây giờ, hắn hi vọng Hoàng thượng có thể hiểu được tâm ý của hắn, cho nên hắn nói ra trước mặt Cảnh Tuyên Đế.
Tương Nhược Lan môi giật giật, nàng biết, nàng phải nói “ta không cần ngươi cũng không quan tâm đến ngươi, phải nói những lời khiến hắn hết hi vọng, để hắn tiếp chỉ mới là đúng nhưng nhìn vào mắt hắn, nàng không nói được gì.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.