Đọc truyện Thẻ Đọc Tâm – Chương 9: Chàng trai chỉ yêu bản thân
Bạch Tiêu tìm phong bì trắng ở dưới giường.
Mở phong bì ra, nhìn chín tấm Thẻ đọc suy nghĩ còn lại, cô do dự không
biết có nên dùng nốt chúng. Đọc được suy nghĩ của người khác, có vẻ như
chẳng phải là chuyện vui vẻ gì.
Khi Bạch Tiêu đang ngây người ra cầm phong bì trắng thì điện thoại đổ chuông, là bạn trai của cô – Phạm Sam – gọi đến.
Phạm Sam nói ngon ngọt: “Anh muốn gặp em, bé cưng đáng yêu của anh, xuống luôn cưng nhé! Anh đang đợi em ở dưới lầu!”
Gác điện thoại, Bạch Tiêu suy nghĩ một lúc rồi cầm một tấm Thẻ đọc suy nghĩ, vội vàng chạy xuống.
Qua lại với Phạm Sam đã được hai tháng rồi, anh ấy là bạn trai đầu tiên của cô, nhưng cô luôn hoài nghi rằng Phạm Sam không thực sự yêu mình. Vì cô cảm thấy mình cũng không yêu Phạm Sam như thế. Cảm giác tình yêu không
trọn vẹn ấy luôn vấn vít suy nghĩ của Bạch Tiêu.
Cơ hội cuối cùng cũng đến. Có tấm Thẻ đọc suy nghĩ trong tay, bạn đang đợi gì, hay đang sợ gì, còn không mau hành động!
Bạch Tiêu xuống lầu, Phạm Sam đang đứng ở bên bồn hoa ngoài khu ký túc, hai
tay đút túi, tai đeo máy nghe nhạc, một chân hơi gác lên bệ bồn hoa,
dáng điệu rất anh tuấn.
Phạm Sam dáng người cao, da trắng, mắt
một mí, tóc hơi xoăn, ăn mặc lịch sự nhưng cũng không quá mức thời
thượng, nhìn anh rất giống với minh tinh Hàn Quốc, là chàng trai mười
phân vẹn mười, là loài kỳ hoa dị thảo của trường học.
Bạch Tiêu đi đến vườn trường, lòng cô vô cùng căng thẳng.
Phạm Sam nhìn Bạch Tiêu đi đến, anh đứng đó lặng lẽ nhìn cô, mỉm cười, giống như một diễn viên đi ra từ trong vở kịch nổi tiếng.
Bạch Tiêu rất dễ bị nụ cười đó mê hoặc. Đừng chất vấn mê lực của các chàng
đẹp trai, cũng đừng chất vất mê lực của các chàng trai có nụ cười như
phóng điện, trừ phi bạn chưa từng gặp.
Bạch Tiêu vừa nhìn thấy Phạm Sam mỉm cười liền cảm thấy choáng váng như bị chấn động lớn.
Một giây trước khi sự kích động biến thành hành động, Bạch Tiêu bỗng nhớ ra một vấn đề: Vì sao lần nào Phạm Sam nhìn thấy mình cũng mỉm cười như
thế? Vì sao anh ấy lại cười?Vì sao anh ấy lại nở nụ cười mê hoặc người
khác đến vậy?
Đây là một vấn đề mà Bạch Tiêu nghĩ không thông. Cô đã đưa ra rất nhiều giả thiết:
Anh thấy cô rất xinh nên cười nên cười để biểu thị sự yêu thích vẻ đẹp của cô.
Anh thích dáng vẻ của cô khi chạy lại bên mình nên cười để thể hiện niềm vui.
Anh có một tin vui muốn nói với cô, nên cười để thể hiện sự mừng rỡ và bí mật.
May mà giờ Bạch Tiêu có Thẻ đọc suy nghĩ, tất cả mối nghi ngờ đều có thể hoá giải …
Chân tướng chỉ có một!
Bạch Tiêu ấn vào tấm thẻ trong túi.
Lồng ngực Phạm Sam ánh lên dòng chữ:
“Anh biết em thích nụ cười của anh. Tất cả con gái đều thích nụ cười của
anh, nói anh cười như mặt trời toả nắng. Tạo dáng tốt thì con gái mới
chết mê chết mệt. Em phải biết là ngày nào anh cũng soi gương để luyện
cười đấy! Phải luyện hết các cách nhếch miệng sao cho nụ cười mê hồn …”
Đọc được dòng chữ ấy, cô bỗng dừng bước.
Cô chầm chậm đi tới trước mặt anh, ngẩng đầu nhìn một Phạm Sam điển trai mê hoặc lòng người, cảm giác thật xa lạ.
Phạm Sam dường như không nhìn ra tâm trạng Bạch Tiêu đã thay đổi. Anh vòng
tay ôm lấy cô, lại đặt lên trán cô một nụ hôn có tính tượng trưng. Cô
lại đọc được lời nói: “Anh đứng đây đợi em, nở nụ cười thật đẹp để tất
cả nữ sinh đi qua đều quay lại nhìn anh”.
Bạch Tiêu ngẩng đầu
nhìn Phạm Sam, bỗng lời nói tắc nghẹn trong cổ họng, anh đẹp trai, rất
đẹp trai, nhưng anh có cần phải phô bày vẻ đẹp trai của mình như vậy
không?
Phạm Sam tiếp tục dương dương tự đắc: “Em thấy chiếc áo
khoác trắng mới mua này của anh có đẹp không? Có phải làm nổi bật làn da trắng không? Haizzz, em đừng sờ vào nó, nếu không màu trắng sẽ thành
cháo lòng mất!”.
Bạch Tiêu nghẹn họng buông tay xuống.
“Mai là cuối tuần, chúng mình đi núi Thạch Lan du lịch nhé”, Phạm Sam ôm vai Bạch Tiêu, cuối đầu hỏi.
Không hiểu sao, Bạch Tiêu lập tức có suy nghĩ rất không trong sáng: Rất nhiều cô gái đều phát sinh quan hệ với bạn trai trong chuyến đi du lịch. Khu
du lịch chính là nơi nguy hiểm khiến ta đánh mất tấm thân cao quý.
Trong cảnh sơn thuỷ hữu tình, có bao nhiêu người thật sự say sưa với cảnh
sắc? Đặc biệt là những đôi nam nữ cùng đi du lịch, chẳng phải đều có ý
đồ xấu xa sao?
Cái gọi là du ngoạn trong suy nghĩ của đàn ông không phải để ở nơi sơn thuỷ, mà là khoảng thời gian ở với nhau trong đêm tối.
Suy nghĩ không hợp với thiếu nữ trên khiến Bạch Tiêu lập tức đấm đầu bùm bụp.
Cô còn chưa hôn bạn trai lần nào cơ mà.
Phạm Sam nói: “Em yên tâm đi, không phải chúng ta đi riêng hai người, mà lớp anh có ba bạn nữ và một bạn nam cũng muốn đi núi Thạch Lan. Bây giờ là
mùa xuân tươi đẹp, rất thích hợp để đi du lịch. Phong cảnh núi Thạch Lan rất đẹp, ai đến đó cũng hết lời khen ngợi”.
Bạch Tiêu ngẩng đầu nhìn Phạm Sam, cô không hiểu thực chất ý đồ của việc anh hẹn mình đi du lịch là gì, vì thế cô ấn vào Thẻ đọc suy nghĩ. Suy nghĩ của Phạm Sam
chính là: “Mùa xuân thích hợp với việc đi du lịch”.
Xem ra mình nghĩ quá nhiều rồi, không phải tất cả con trai đều có quá trình bài tiết hoocmôn mạnh.
Từ khi Bạch Tiêu có Thẻ đọc suy nghĩ, cô có suy nghĩ tất cả đều xấu xa, đều nhơ nhớp bẩn thỉu.
Điều này đáng để người ta bực bội.
Bạch Tiêu mang theo sự day dứt nói với Phạm Sam: “Được, thế thì chúng ta cùng đi”.
Hai người ăn tối xong, Bạch Tiêu quay về ký túc sắp xếp đồ đạc.