Thê Điều Lệnh

Chương 50


Đọc truyện Thê Điều Lệnh – Chương 50

Chuyển ngữ: Cacmons​

Tiết trời tháng sáu khiến ban ngày ở kinh thành như một cái lồng hấp, người người đi ngoài đường đều có cảm giác thân thể mình bị hấp chín.

Khúc Liễm trở nên lười ra khỏi cửa, thích nhất là lười biếng ở lì trong phòng ôm chậu băng, tập luyện thêu thùa và chăm sóc một ít hoa cỏ, thật là hưởng thụ cuộc sống tươi đẹp nha.

Tiếc là, đây đều là những ảo tưởng phù phiếm, chỉ thi thoảng mới được hiện thực hóa mà thôi.

Từ khi hôn sự giữa nàng và Kỉ Lẫm được định ra, nàng trở nên bận rộn hơn khi trước nhiều. Trước hết, tỷ tỷ có ý định dạy nàng việc quản gia, đặc biệt là chuyện bếp núc chi tiêu, hằng ngày khi tỷ tỷ xử lý mọi chuyện lớn nhỏ trong nhà, đều sẽ bắt nàng ngồi nhìn mà học tập, rồi bắt tay truyền thụ cho nàng, tựa như hận không thể nhét mình vào đầu muội muội, khiến nàng ngay lập tức trở thành một đương gia chủ mẫu đủ tư cách, sau này vào phủ Trấn quốc công, thì có thể thi triển tài năng ngay, lấy được quyền quản gia từ tay mẹ chồng.

Khúc Liễm học hỏi qua cách thức xử lí công việc nhà lớn nhỏ thành thạo khéo léo của tỷ tỷ hằng ngày, mỗi ngày hở chút thời gian là lại chú ý để giữ nhà cửa luôn gọn gàng ngăn nắp, trong lòng bèn phỏng đoán không biết kiếp trước tỷ tỷ sống đến bao nhiêu tuổi mới có thể tôi luyện ra bản lĩnh bực này, xem ra là không ít hơn 25 tuổi đâu.

Đối với Khúc Thấm, nhà họ ít người, hạ nhân cũng không nhiều, chuyện phải xử lý hằng ngày thực sựquá ít, chẳng mấy khi cần cô ra mặt, chỉ cần dặn dò xuống dưới, ắt sẽ có quản sự xử lí thỏa đáng, mà từ đó còn có thể biết được người nào là hầu hạ tốt nhất.

Điều mà Khúc Thấm muốn dạy muội muội, là thuật nhân tâm, làm sao để ân uy hài hòa, thu phục lòng người.

Trừ việc phải theo tỷ tỷ học cái này ra, Khúc Liễm còn có bài tập hàng đầu, mỗi ngày bớt chút thời gian thêu thùa, coi như là tỏ lòng hiếu thảo với mẹ chồng và tổ mẫu tương lai. Giờ danh phận đã được xác định, nàng cũng được coi là con dâu chính thức của phủ Trấn quốc công, hiếu thảo với trưởng bối là việc nên làm, mà một trong số những phương pháp thể hiện, đó là làm một ít vật trang trí quần áo gì đó, đối với Khúc Liễm mà nói, hoàn toàn không thành vấn đề.

Hơn nữa, từ sau lần trước nàng tặng quà đáp lễ cho Kỉ Lẫm, Khúc Liễm phát hiện Kỉ Lẫm càng nhiệt tình với nàng hơn, hôm sau đích thân đến ngõ Song Trà, tiếng là tìm Khúc Loan, nhưng người Khúc gia ai mà không biết tâm tư của hắn kia chứ.

Khúc Liễm khi ấy bị ánh mắt trêu chọc của mẫu thân và tỷ tỷ khiến hai má đỏ bừng.

Thế nên, khi nàng ngầm được các trưởng bối cho phép đi gặp Kỉ Lẫm, vô cùng bối rối.

Thế nhưng khi nhìn thấy Kỉ Lẫm,nàng lại bình tĩnh trở lại.

Bởi vì khi Kỉ Lẫm nhìn nàng, tuy vẫn bằng đôi mắt trong suốt kia, nhưng trên mặt đã có chút ngượng ngùng, còn thẹn thùng hơn cả nàng nữa. Khi hắn đỏ mặt cảm ơn nàng làm cho hắn hà bao và vật trang trí, lại còn xin nàng sau này tiếp tục làm cho hắn, Khúc Liễm bỗng phát hiện hóa ra da mặt mình có thể dày đến thế, bấy giờ mà còn lòng dạ thưởng thức gương mặt đỏ ửng của đối phương.

Chừng thấy người ta còn xấu hổ hơn cả mình, da mặt của cô nương có tuổi tâm lý khá lớn bỗng dày hẳn, thoải mái đồng ý.

Nghe thấy nàng bằng lòng, Kỉ Lẫm càng thêm vui vẻ kích động, lập tức cầm lấy một tay của nàng.

Khúc Liễm tạm hóa đá, khi phản ứng lại, lo rằng sẽ khiến người ta thấy hành động này không hợp quy củ, muốn rút tay về, thì lại phát hiện lực tay hắn mạnh đến kinh người.

Khúc Liễm:

-…

Mặt Kỉ Lẫm càng đỏ hơn, nhưng ánh mắt lại càng sáng bừng, rồi trên mặt cũng mang ý cười, dịu dàng nói:

– Liễm muội muội à, hà bao và vật trang trí muội làm đều rất đẹp, ta thích lắm. Muội có thích bồn san hô không , đợi ít ngày nữa ta cho người mang một bồn sang cho muội ngắm nhé! Nếu muội khôngthích, ta cho người làm một bức rèm chuỗi hạt san hô treo trong phòng khách để ngắm cũng không tệ nhỉ.

Khúc Liễm:

-…


thật là phá sản quá mà!

Đối diện với thiếu niên tuấn mĩ xuất sắc vì mình phá sản lại ân cần, Khúc Liễm nghĩ hình như mình nhặt được món hời lớn rồi.

Người ta đã đối xử tốt với mình, đương nhiên Khúc Liễm không thể thờ ơ, bánh ít đi, bánh quy lại, vậy nên bèn đồng ý sau này sẽ làm hà bao vật trang trí gì đó cho hắn.

Bởi lời hứa này, Khúc Liễm nhận ra, sau khi đính hôn nàng càng bận hơn, phải mất nhiều thời gian để thêu thùa cho ai kia nữa, nhưng miễn sao nàng tự nguyện mà làm là được.

Trừ nàng ra, Quý thị và Khúc Thấm cũng có nhiều việc bận, đều vì hôn sự của Khúc Thấm cả.

Giờ chung thân đại sự của con gái nhỏ đã xong, Quý thị càng thêm nóng lòng chuyện cưới xin của con gái lớn, giờ muội muội cũng đã đính hôn, ấy thế mà tỷ tỷ còn chưa có hôn phối, nói ra chẳng phải khiến người khác cười chê hay sao? May là hôn sự của con gái nhỏ là do trượng phu định ra trước khi mất, người biết được ắt không chỉ trích, nhưng làm sao chịu nổi ngàn vạn người trong thiên hạ nói ra nói vào chứ.

Thế nên, Quý thị vô cùng lo lắng mong phủ Bình Dương hầu mau có tin vui. không chỉ vậy, đôi khi bà cũng sẽ sàng ngõ Thường Diệp bên kia, đó là bà có lòng riêng, nếu phủ Bình Dương hầu có gì trắc trở, thì còn có thể nhờ Khúc nhị lão phu nhân ra mặt lo liệu cho Khúc Thấm – đương nhiên bà vẫn hy vọng là mình nghĩ nhiều, dựa vào uy thế cùng quan hệ của phủ Bình Dương hầu, thì hẳn sẽ không có biến cố gì đâu.

Khúc Thấm không mấy quan tâm đến hôn sự của mình, trong lòng cũng chẳng khẩn trương, thế nhưng cô cũng biết mình không chỉ có một mình, còn có người nhà đệ muội, vì họ, kiếp này cô không thể không thành thân. Trước khi muội muội gả đi, cô phải định hôn ước, rồi nhanh chóng kết hôn, để muội muội có thể bình an xuất giá.

Vì thế, nàng cũng tỏ vẻ rất phối hợp, nhưng thực ra đã biết số mình sẽ gả cho ai nên cũng không đặt trong lòng.

Vì thế, sau khi định hôn sự cho muội muội khoảng nửa tháng, Khúc Thấm lại dẫn muội muội đến ở phủ Bình Dương hầu.

Bây giờ Quý thị không quá lo âu, trước kia lo con gái nhỏ chỉ được Khúc Thấm dẫn theo, không có quan hệ huyết thống với phủ Bình Dương hầu, e sẽ bị người ở đó nhân dịp gây khó dễ. Nhưng giờ con bé có hôn ước với thế tử Trấn quốc công, đại trưởng công chúa Thục Nghi lại ra vẻ thích con bé như vậy, có hai yếu tố này, vốn không cần sợ bị phủ Bình Dương hầu bắt nạt nữa.

Quả nhiên, lần này sau khi theo tỷ tỷ đến phủ Bình Dương hầu, Khúc Liễm cảm giác rõ sự thay đổi lớn trong thái độ hạ nhân nơi đây.

Trước kia nàng chỉ là cái đuôi theo sau tỷ tỷ, vốn không có quan hệ gì với phủ Bình Dương hầu, phủ Bình Dương hầu nể mặt Khúc Thấm nên không nói gì hơn, nhưng trong lòng lại vô cùng khinh thường, xem nàng như người vô hình không ai hỏi đến.

Mà bây giờ, Khúc Liễm có hôn ước với thế tử Trấn quốc công, về sau chính là phu nhân thế tử Trấn quốc công, phủ Trấn quốc công không phải là nơi mà phủ Bình Dương hầu có thể sánh bằng, phủ Bình Dương hầu vốn không dám khinh rẻ như trước nữa, bắt đầu xem trọng nàng hơn.

Khi Khúc Liễm theo tỷ tỷ đi thỉnh an Lạc lão phu nhân, có thể cảm nhận được sự thay đổi của người Lạc gia, trong lòng nàng rất bình tĩnh.

Tình cảm của nàng đối với phủ Bình Dương hầu chỉ ở mức bình thường, nhưng không thể phủ nhận phủ Bình Dương hầu tặng cho nàng rất nhiều thứ, thậm chí kỹ năng của quý nữ gia tộc lớn này cũng là phủ Bình Dương hầu dốc lòng dạy dỗ, điều này khiến nàng vẫn mãi cảm kích trong lòng. Lạc lão phu nhân có ơn dạy dỗ nàng, Lạc anh có tình như tỷ muội với náng, thậm chỉ ở đây, nàng còn học được một ít bản lĩnh cách thức đối nhân xử thế, mặc dù không đến mức dùng thủ đoạn hại người, nhưng lại có thể bảo vệ bản thân thật tốt ở đây, có ảnh hưởng sâu sắc đến quá trình nàng trưởng thành.

Mà trong mắt người ngoài, nàng và phủ Bình Dương hầu không tách rời, ơn dưỡng dục của Lạc gia đối với nàng khiến người đời quy nàng vào Lạc gia. Đây cũng là lý do vì sao mà sau khi nàng đính hôn, vẫn cũng tỷ tỷ đến ở Lạc gia như trước, đây là một cách nàng thể hiện sự hiếu thảo với Lạc lão phu nhân, nàng càng hiếu thảo, người ta càng đánh giá nhân phẩm của nàng tốt hơn.

không thể không nói rằng, cái thế giới này rất mực xem trọng thanh danh.

Thế nên, sau khi đính hôn trở lại phủ Bình Dương hầu, khi nàng hành lễ với Lạc lão phu nhân, vẫn cung kính mà khiêm tốn như xưa, chẳng hề có chút kiêu căng vì trở thành hôn thê của thế tử Trấn quốc công.

Lạc lão phu nhân thấy thế, càng hài lòng hơn mấy phần, cười gọi hai cháu ngoại đến ngồi cạnh mình.

Khúc Thấm tươi cười dắt muội muội ngồi hai bên Lạc lão phu nhân, trong lòng rất tán thành hành vi của muội muội. Người sống trên đời, không thể không chịu trói buộc bởi khuôn phép, đặc biệt là nữ tử, thanh danh cao trọng hơn hết, nếu không còn danh dự, thì cô ta cũng xong đời. Giờ muội muội đính hôn với thế tử Trấn quốc công, thân phận có khác biệt rất lớn so với trước kia, thì cũng vậy, người quan sát muội ấy càng nhiều, không thể để muội muội phạm sai lầm gì, phá hủy thanh danh, khiến cuộc hôn nhân này xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Lạc lão phu nhân bảo Khúc Liễm:


– Giờ cháu đã đính hôn, còn chỉ ba năm là sẽ cập kê, việc vui với phủ Trấn quốc công rồi chẳng mấy chốc mà đến, thời gian không đợi ai, cháu còn phải học hỏi nhiều lắm. Tuy cháu không là cháu ngoại ruột của ta, nhưng cũng gọi ta một tiếng ngoại tổ mẫu, đương nhiên ta cũng mong cháu sống thật tốt.

Khúc Liễm cảm động nhìn bà, thành kính dập đầu, dịu ngoan nói:

– Ngoại tổ mẫu an tâm, cháu nhất định sẽ nghe lời người và tỷ tỷ, chăm chỉ học tập, không làm hổ thanh danh của người.

Lạc lão phu nhân bị nàng trêu đến bật cười:

– Hổ danh ta nỗi gì chứ? Cháu là đứa bé ngoan, chú ý học là được, đừng nên gấp quá.

Khúc Liễm gật đầu thật mạnh.

Lạc lão phu nhân thấy nàng vẫn như trước, không thay đổi gì vì việc đính hôn với nhà hiển quý, khôngnhịn được thầm thở dài. Trước đây bà không quá để tâm đến con bé, vì có Khúc Thấm, nghĩ rằng với gia cảnh của phủ Bình Dương hầu, chẳng qua là nhiều hơn một đôi đũa mà thôi, cũng chẳng có gì. Lại không ngờ con bé có số mệnh như thế, nhưng vẫn là đứa bé ngoan ngoãn thiện lương, biết mang ơn, cũng không uổng công cháu ngoại vẫn luôn che chở cho nó như thế.

Trong khi trò chuyện, thì nghe nha hoàn thông báo, anh tiểu thư đến.

Thấy Lạc anh, lão phu nhân cười ra tiếng gọi nàng đến bên mình, nói:

– Con khỉ con, sao lại dến đây? Có phải là lại trốn học không? Mẫu thân cháu mà biết lại phải chịu đòn đấy!

Lạc anh ôm lấy cánh tay lão phu nhân, chớp chớp đôi mắt to ngời sáng, cười hì hì nói:

– không sợ đâu, có tổ mẫu mà! Nếu mẫu thân muốn đánh cháu, cháu cứ chạy đến tìm tổ mẫu làm chủ, không về nữa.

Lạc lão phu nhân bật cười bảo:

– Vậy thì không được, cháu trốn học còn muốn ta giúp cho à? Đây không phải việc mà cô bé ngoan làm đâu.

Lạc anh lập tức nhăn mặt, không chịu mà lắc tay Lạc lão phu nhân, nũng nịu gọi ngoại tổ mẫu, đôi mắt đảo quanh, thấy Khúc Liễm ngồi gần đó, thì lại vui vẻ nói:

– Chẳng phải là con nghe nói Thấm biểu tỷ và A Liễm về, trong lòng mừng quá, nên mới đến mà. Tổ mẫu, lâu rồi cháu không gặp A Liễm, hôm nay cho bọn cháu trò chuyện nhé, không đi Trúc Tuyên trai. Có được không?

Lạc lão phu nhân bị cháu gái nhỏ làm nũng đến nở hoa, phải kêu lên là không quen, rồi cuối cùng cũng tươi cười đồng ý, hiền lành bảo hai cô nương:

– Được rồi, các con cứ đi tâm sự đi, đợi lát nữa thì về đây ăn cơm.

Lạc anh mừng rỡ thưa vâng, rồi kéo tay Khúc Liễm đi mất.

Hai người sang nhà thủy tạ gần đó uống trà, nha hoàn đã chuẩn bị sẳn trái cây và nước ô mai ướp lạnh bằng nước giếng.

Lạc anh kéo Khúc Liễm ngồi xuống, bắt đầu líu lo hỏi chuyện, dĩ nhiên là hỏi chuyện đại trưởng công chúa Thục Nghi đi Khúc gia bái phỏng cầu hôn Khúc Liễm, Khúc Liễm cũng không gạt nàng ta mà đều kể hết.


Lạc anh nghe kể sự thật chuyện định hôn năm xưa, trừng to hai mắt, giật mình nói:

– không ngờ là còn có chuyện này, phụ thân ngươi là ân nhân cứu mạng của Trấn quốc công đấy, hèn gì hai nhà lại kết thông gia. Thế nhưng, phụ thân ngươi tốt với ngươi thật đấy, thương ngươi đến thế cơ mà.

Nàng ta lấy một miếng bánh ngọt lên mà khẳng định, rồi bỗng nói:

– Ôi ta hiểu rồi!

– Hả? Hiểu gì cơ?

Khúc Liễm đang uống nước ô mai, nghi hoặc nhìn nàng ta.

Lạc anh cười hì hì nói:

– Ta biết vì sao khi đó Khúc bá phụ lại đồng ý đính hôn cho ngươi và Kỉ Huyên Hòa rồi. Ta nghĩ vầy, Khúc bá phụ làm thế, là vì biết Thấm biểu tỷ có tổ mẫu lo, không cần bận tâm đến chung thân đại sựcủa tỷ ấy, đệ đệ ngươi là nam,chỉ cần nó cố gắng, ắt có thể có sự nghiệp, chỉ có mỗi ngươi, là một côbé, lại là người kém nhất trong ba tỷ đệ, khiến người lo âu mà.

Khúc Liễm không khỏi giật mình.

– Xuất thân của nương ngươi không cao, thẩm ấy lại là vợ kế, không có chủ kiến, đương nhiên là khônggiúp gì được cho ngươi. Khúc bá phụ lo sau khi bá ấy mất không ai lo cho ngươi nữa, nên mới có thể định hôn sự cho ngươi vào lúc đó, tuy gia thế không xứng, nhưng lại giải quyết được chuyện cả đời của ngươi, mà còn là mối hôn sự người khác có cầu cũng không được…

Khúc Liễm không nghe được Lạc anh nói gì nữa, nàng mất hồn mất vía ngồi thừ tại chỗ, mũi nóng lên, nước mắt nhỏ từng giọt từng giọt.

Nàng bỗng cảm thấy bản thân thật ngốc.

Ngốc đến mức khiến nàng hối hận chết đi được.

Chỉ vì kiếp trước bị người cha nhẫn tâm đẩy xuống lầu mà chết thảm, nên vẫn luôn có tâm lý hoài nghi e dè với phụ thân kiếp này, cũng không dám thân thiết, trước khi bốn tuổi, ít khi ở gần phụ thân, thậm chí số lần nói chuyện với ông ấy cũng ít đến đáng thương, mãi đến năm bốn tuôi, phụ thân bị thương không kịp trăn trối mà mất, tuy nàng đau lòng, nhưng vì tình cảm không sâu, nên không đến mức bi lụy như tỷ tỷ.

Đến giờ, nghe Lạc anh đoán, khiến nàng hiểu rằng không phải mọi người cha trên đời này đều giống người cha trong kiếp trước của nàng, phần lớn đều che chở cho con mình.

Nàng bỏ lỡ bốn năm, rồi phụ thân mất năm nàng bốn tuổi, cho đến hôm nay mới hiểu được ý nghĩa của việc định hôn cho nàng.

– Ôi, ngươi khóc gì chứ…

Lạc anh thấy nàng khóc, thì lập tức luống cuống.

Khúc Liễm vốn thường ngày đã đẹp, đó là vẻ đẹp tinh xảo dịu dàng vừa đủ, đẹp đến mức khiến người ta thương tiếc. Giờ trong dáng vẻ lê hoa đái vũ, lại càng khiến người ta nát cả lòng. Trước kia Lạc anhnghĩ con gái mà khóc lên thì trông xấu muốn chết, đặc biệt là di nương của cha nàng, khóc cũng bày thủ đoạn, còn không bằng 1/10 của Khúc Liễm đâu, quả là người đẹp, thì dù có khóc cũng đẹp nữa.

Giờ nhìn Khúc Liễm rơi lệ, nàng ta có cảm giác muốn đem cả tâm can của mình dâng lên trước mặt nàng.

– Đây là sao vậy? A anh, muội bắt nạt Liễm biểu muội à?

Trong lúc bối rối, bỗng một giọng nói vang lên, Lạc anh ngoảnh đầu lại, thì phát hiện huynh trưởng đứng bên ngoài nhà thủy tạ, liền kinh hãi:

– Thất ca, sao huynh lại ở đây?

Lạc Thừa Phong không thèm nhìn nàng ta, đôi mắt không chớp nhìn cô gái đang khóc đằng kia, ẩn chứa sự khó chịu và đau lòng.

Khó chịu vì nước mắt của nàng, đau lòng vì nàng đã là vị hôn thê của một nam nhân khác, kiếp này chắc chắn vô duyên với hắn.


Từ khi gặp mặt lần đầu hồi nhỏ, hắn đã thích cô bé đi theo Thấm biểu tỷ, khi ấy trông nàng nho nhỏ, lần đầu đến phủ Bình Dương hầu, giống như búp bê ngọc lưu ly dễ vỡ, sợ hãi dùng bàn tay mũm mĩm nắm áo tỷ tỷ, căng thẳng đánh giá xung quanh, khiến hắn chỉ liếc thấy một cái là thích, vì khiến nàng chú ý đến mình, còn đi kéo tóc nàng nữa…

– Thất ca, muội không bắt nạt A Liễm mà, huynh đừng có nói bậy.

Lạc anh quệt miệng, hơi giận nói.

Khúc Liễm không ngờ Lạc Thừa Phong đến, nước mắt liền ngừng rơi, tâm trạng khổ sở vì Lạc Thừa Phong xuất hiện mà dịu đi rất nhiều, vội lấy khăn lau nước mắt, nói với Lạc Thừa Phong:

– Thất biểu ca à, A anh không làm gì muội cả, muội nhớ phụ thân mà thôi.

Sau khi Lạc Thừa Phong nghe xong, sắc mặt tốt hơn nhiều, nhưng vẫn nhìn nàng chằm chằm, hơi mất hồn.

Lạc anh thấy huynh ấy như thế, e sẽ bị người nhiều chuyện nhìn thấy rồi truyền đi thì không hay, nên vội đến cạnh Lạc Thừa Phong, kéo huynh ấy ra khỏi nhà thủy tạ.

– Thất ca, giờ còn là giờ học đấy, thế mà huynh lại trốn học à, phụ thân mà biết được sẽ nổi giận đấy, huynh mau nhân lúc tiên sinh chưa phát hiện mà về đi.

Lạc Thừa Phong ngoảnh đầu nhìn Khúc Liễm, thấy nàng tránh mình, mất mác trong lòng, lẩm bẩm:

– Giận thì giận…

– Thất ca!

Lạc anh giậm chân một cái, tức giận đến mức đánh huynh ấy mấy cái.

Lúc nãy Lạc Thừa Phong nghe nói hai tỷ muội Khúc gia mới về phủ đã vội đến thỉnh an tổ mẫu, khôngthể kiềm chế nổi, bèn trốn học đến đây. hắn ta cũng biết nếu phụ thân và mẫu thân phát hiện chuyện này, nhất định sẽ phạt hắn, nhưng lại không muốn nghĩ nhiều vậy. Giờ gặp Khúc Liễm rồi, thì bỗng nhận ra mình cũng chẳng làm gì được.

Lạc Thừa Phong thất hồn lạc phách mà đi.

Lạc Thừa Phong đi rồi, Lạc anh trở lại nhà thủy tạ, thấy Khúc Liễm đang được nha hoàn hầu hạ rửa mặt, lập tức bĩu môi.

– Mới nãy ngươi khóc làm chi vậy? Làm hại ta bị thất ca nghĩ là ta bắt nạt ngươi. Ta là người vô duyên vô cớ khi dễ người khác vậy à?

Nàng ta tức giận nói.

Khúc Liễm không để ý nàng ta giận dỗi, khóc một lúc, lại bị Lạc Thừa Phong cắt ngang, tâm trạng cũng tốt hơn nhiều, xin lỗi nói:

– Xin lỗi A anh, chỉ là ta nhớ phụ thân ta…Ta không ngờ hồi đó phụ thân định hôn sự cho ta thực là vì thế.

Rồi nàng giữ chặt tay Lạc anh, chân thành nhìn nàng ta:

– A anh, cảm ơn ngươi, nếu không nhờ ngươi nhắc nhở…

Có thể cả đời nàng đều chỉ sống trong thế giới của mình, không biết trên đời này có một nam nhân bảo vệ nàng như thế, chỉ vì nàng là con gái của ông.

Vốn Lạc anh hơi tức giận, nhưng thấy nàng thành khẩn cảm kích như thế, trong lòng thấy rất vui, cảm thấy bản thân đã làm được một chuyện rất vĩ đại, cười hì hì nói:

– không có gì, chỉ là ta đoán lung tung ấy mà, có lẽ khi Khúc bá phụ đính hôn cho ngươi, còn vì nguyên nhân khác thì sao.

Nàng ta vốn muốn an ủi Khúc Liễm, nhưng nói không khéo lắm.

Khúc Liễm cũng không quan tâm, Lạc anh là thiên chi kiêu nữ phủ Bình Dương hầu, được phụ thân mẫu thân huynh trưởng nuông chiều hết sức, có đôi khi nói chuyện không suy nghĩ, nhưng cũng không có ý xấu gì. Nàng không phải người hẹp hòi, lại có tuổi tâm lý lớn hơn Lạc anh, nên không để trong lòng


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.