Thê Điều Lệnh

Chương 27


Đọc truyện Thê Điều Lệnh – Chương 27

Bấy giờ trên sông ánh lửa lập lòe, tiếng chém giết khắp nơi, không ngừng có những sát thủ trồi lên mặt nước, rồi lại bị những thị vệ giỏi võ đi
thuyền nhỏ mạnh mẽ chém rơi, tiếng kêu thảm thiết liên tục vang lên,
đánh vỡ sự yên lặng vừa rồi, cũng kinh động những thuyền bỏ neo gần đó.

Khúc Liễm máy móc thu tầm mắt, rồi nhìn thiếu niên như ngọc đang đứng thẳng tắp trên mạn thuyền.

Gió đêm thổi tay áo tím bay bay, trong tay hắn cầm trường cung, cài tên
giương cung, thuộc loại thiếu niên có vóc dáng thư sinh nho nhã nhưng
tràn ngập sức sống, mũi tên xé gió mà lao đi, một tên sát thủ ở xa xa
vừa ngoi lên mặt nước bị mũi tên xuyên qua, ầm một tiếng hét lên thảm
thiết rồi ngã lại vào nước, thi thể nhanh chóng nổi lên, nhuộm đỏ nước
sông.

Mùi máu tươi thoang thoảng trong không khí, khiến người khác buồn nôn.

Lại một tiếng sưu, một mũi tên nữa xuyên qua tên sát thủ vừa từ dưới nước ngoi lên bám vào thuyền.

Khúc Liễm tê dại mà nóng bừng, bây giờ không còn ai trói buộc nàng nữa,
kìm lòng không đậu mà lùi về phía sau, mãi đến khi dựa lưng vào bức
vách. Ánh mắt của nàng trong lúc đó vẫn dán vào người thiếu niên đang
giương cung giết sát thủ kia, gương mặt của hắn trong ánh lửa chập chờn
trên sông càng thêm phần lạnh lùng tàn khốc, vẫn là dung mạo tuấn mỹ ấy, không còn như ngọc đẹp trong trẻo không chút tỳ vết nữa, mà ngược lại
nhuốm vẻ tà khí yêu dị, đôi mắt vốn dịu dàng ôn hòa như mặc ngọc lóe lên những tia hưng phấn điên cuồng, rét buốt mà sâu xa, như thể cậu ta có
thể điều khiển tất cả mọi thứ trước mắt như một trò chơi sinh tử mà
thôi, thủ đoạn tàn nhẫn.

Rồi hắn quay đầu liếc mắt nhìn nàng.

Cái liếc mắt này, làm trái tim Khúc Liễm đập mạnh, hai tai không còn
nghe thấy âm thanh gì khác, hai mắt cũng không còn nhìn thấy gì khác,
chỉ còn đôi mắt che giấu cảm xúc điên cuồng kia, còn có sự lạnh lẽo dâng lên tự đáy lòng, làm cả người nàng cứng lại không thể nhúc nhích được.

Mãi đến khi hắn quay đầu lần nữa, nàng bỗng dồn tất cả sức lực, xoay
người cực nhanh, đẩy cửa khoang thuyền ra, rồi ngã vào giữa khoang
thuyền, đâm vào người bên trong đang định ra ngoài, hai người cùng ngã
xuống,loạng choạng ngã trên mặt sàn. Lúc té ngã, Khúc Liễm còn không
quên đóng cửa lại.

Bấy giờ, người đụng nàng vội vàng bắt lấy tay nàng, nghẹn ngào gọi:

– Tiểu thư…

Là Bích Xuân lúc nãy bị nhốt trong khoang thuyền.


– Chúng ta mau trở về phòng đi!

Khúc Liễm trở tay kéo tay Bích Xuân, thở dốc nói, mồ hôi đầy mặt.

Tuy rằng Bích Xuân không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng tiểu thư nhà
mình bị người ta bắt ra ngoài, nàng ta cũng bị nhốt lại trong khoang
thuyền, sau đó nghe được tiếng động từ bên ngoài truyền vào, đã khiến
nàng ta sợ hãi đến mặt cắt không còn giọt máu, vừa nóng lòng vừa sợ hãi, suýt chạy đi tìm Khúc Thấm đến cứu người. May mà, lúc nàng ta khẩn
trương đến mức không biết làm sao muốn đi tìm Khúc Thấm, tiểu thư nhà
mình đã trở lại.

Bích Xuân vội dìu nàng vào trong khoang thuyền nghỉ ngơi.

Trở về phòng rồi, Khúc Liễm sai Bích Xuân nhanh chóng đóng cửa lại, rồi
ngồi trên tháp mỹ nhân há mồm thở phì phò, cảm thấy tay chân không còn
là của mình nữa, cũng không biết là do một màn máu tanh vừa rồi, hay
thiếu niên tàn nhẫn khát máu quỷ dị kia khiến cho một thiếu nữ ngay cả
gà cũng không dám giết như nàng sợ hãi.

Hoặc là, do cả hai.

Sống hai kiếp cho đến giờ, nàng chỉ thấy qua người chết, là chính mình, còn có phụ thân của kiếp này.

Mà nay ngoài kia, khắp trên mặt sông là thi thể trôi nổi, còn có tiếng
mũi tên xé gió, trong không khí thoảng mùi máu tươi, làm tay chân nàng
như nhũn ra.

Cuối cùng là ánh mắt nóng bỏng khi ngoảnh đầu nhìn lại của thiếu niên kia, tựa như xuyên thấu tâm can của nàng.

Bích Xuân ngẩn ngơ một lúc, rốt cục lấy lại bình tĩnh, mới run rẩy rót
trà cho Khúc Liễm, đến khi dâng lên, mới nhớ ra trà này đã lạnh, uống
trà lạnh không tốt cho sức khỏe.

Khúc Liễm cũng không để ý trà có lạnh hay không, một hơi uống cạn, đè nén cảm giác hoảng hốt khó hiểu trong lòng xuống.

– Rót thêm ly nữa.

Bích Xuân không còn cách nào, đành phải rót cho nàng thêm ly nữa.

Khúc Liễm uống liên tục ba ly, vẻ mặt mới bình thản lại, chỉ là đầu ngón tay vẫn có chút run rẩy.

Bích Xuân thấy nàng co người lại thành một khối, khuôn mặt nhỏ nhắn
trắng bệch, muốn nhu nhược đáng thương bao nhiêu có bấy nhiêu, lời nói
vốn dâng lên khóe môi lại tràn đầy thương tiếc, vội ôm lấy nàng, khẽ vỗ

vai nàng an ủi:

– Tiểu thư đừng sợ, không sao nữa rồi, không sao đâu.

-…Ta biết.

Thanh âm của Khúc Liễm như chen qua kẽ răng mới thốt nên lời.

– Cho…ta thêm chút thôi.

Nàng cần thời gian đón nhận thiếu niên quỷ dị kia, bằng không ngập tràn
trong trí óc đều là đôi mắt điên cuồng khát máu ấy, nàng thật sự không
chấp nhận được. Ban ngày rõ ràng vẫn là thiếu niên tốt đẹp ôn nhuận như
ngọc, sao đến tối liền lập tức phân thân, biến thành ác ma cuồng sát
khát máu, thực sự là vô cùng đáng sợ đó có được không?

Điều này làm nàng thấy được người kia hoặc là một kẻ hai mặt, hoặc là kẻ rất giỏi diễn trò, mới có thể thể hiện được hai người hoàn toàn khác
biệt cả về khí chất lẫn tính cách.

Bích Xuân đáp lời, trong lòng lại nghĩ, tình huống bên ngoài ắt là rất
đáng sợ, mới có thể dọa nàng sợ đến vậy. Tiểu thư nhà mình vốn là cô
nương yếu đuối nhu nhược, bị dọa cũng không phải vô lí. Nghĩ thế, trong
lòng nàng ta hơi tức giận bất bình, rất tức giận người bắt tiểu thư nhà
mình ra chỗ ngoài mạn thuyền, cũng chẳng biết người nọ là ai, còn quá
đáng đóng của khoang thuyền lại, không cho nàng ta ra ngoài, nếu không
vì không rõ tình hình, sợ bản thân mạo muội gọi người sẽ phá hỏng danh
tiết của tiểu thư, sao lại có chuyện nàng ta phải chịu trận tại đó chứ.

Vốn muốn hỏi Khúc Liễm người bắt nàng ra ngoài là ai, nhưng nhìn dáng vẻ hiện nay của nàng, Bích Xuân mà hỏi lại không hay, e sẽ lại khiến nàng
sợ hãi.

Vừa lúc, cửa bị đẩy ra, rồi vang lên giọng nói lo lắng của Khúc Thấm:

– A Liễm? Muội ở bên trong à? Có sao không vậy?

Hai mắt Bích Xuân sáng ngời lên, liếc nhìn Khúc Liễm, được nàng đồng ý, lập tức ra mở cửa.

Trên người Khúc Thấm khoác một tấm áo choàng mỏng, tóc búi đơn giản,
ngay cả trâm cũng chưa cài, có thể thấy là vừa tỉnh đã chạy đến tìm
người. Vì khoảng cách giữa phòng của cô và Khúc Liễm là gần nhất, nên
đương nhiên là đến thăm nó trước.


Nhìn Khúc Liễm suýt co người lại thành một cục, Khúc Thấm hết sức đau lòng, vội đến ôm nó, miệng nói:

– A Liễm đừng sợ, có tỷ tỷ ở đây, không sao nữa rồi.

Khúc Liễm bấy giờ đã lấy lại tinh thần, chỉ là tay chân còn mềm nhũn,
thấy tỷ tỷ đến, vốn trong lòng còn rất vui vẻ, nhưng nghe được lời dỗ
dành của tỷ tỷ, nàng không khỏi ỉu xìu.

Tỷ tỷ… đặc biệt quen xem nàng là một đóa tiểu bạch hoa mà chăm sóc đó.

Khúc Liễm biết diện mạo của mình dễ khiến người khác nảy sinh ý muốn che chở, tỷ tỷ nhà nàng cũng không ngoại lệ, tràn ngập mong muốn bảo hộ cho mình từ nhỏ đến giờ, cũng có đôi khi phản ứng hơi quá. Nhưng lâu nay
với bộ dáng này của tỷ ấy, nàng cũng không còn cách nào đâu!

– Tỷ tỷ, muội không sao.

Khúc Liễm khẽ vỗ tay tỷ ấy, không dám nói với tỷ tỷ chuyện mình to gan
lén đến cạnh cửa nhìn trộm lại bị người xấu bắt đi, vội nói sang chuyện
khác, hỏi:

– Bên ngoài có chuyện gì vậy? Nương và Loan đệ chắc không sao chứ?

Thanh âm của Khúc Liễm mềm mại ôn hòa, rất phù hợp với thân phận loli 12 tuổi của nàng, phối hợp với gương mặt tiểu bạch hoa kia, đặc biệt có
sức thuyết phục. Bây giờ nàng ra vẻ mới tỉnh dậy thì bị dọa sợ, Khúc
Thấm không nghi ngờ gì, giúp nàng lau mồ hôi trên trán, cười nói:

– Muội yên tâm, tỷ đã phái người đến trông chỗ mẫu thân và Loan đệ, không có chuyện gì đâu.

Hơi chần chờ, rồi vẫn nói:

– Nghe nói là một đám cướp sông thấy thuyền của chúng ta lớn, cho là có
tiền có của, bèn xông lên cướp bóc, may là thị vệ tuần tra phát hiện
sớm, không phát sinh thương vong gì, cũng chưa để đám cướp lên được
thuyền, muội yên tâm đi.

Khúc Liễm chớp mắt, trộm nhìn vẻ mặt kiên nghị của tỷ tỷ dưới ánh đèn, hoài nghi trong lòng ngày càng lớn.

E đây là cách giải thích bên ngoài đúng không, nếu thật sự đơn giản như
vậy, lúc nãy Kỷ Lẫm sẽ không phải chạy lên thuyền của họ, tuy rằng nàng
không thấy tận mắt, nhưng đúng là Kỷ Lẫm đã giết mấy tên cướp cố bò lên
thuyền.

Nghĩ thế, bỗng nhiên Khúc Liễm có chút mất tự nhiên, Kỷ Lẫm khi ấy đột
nhiên ôm nàng, tuy hành vi quỷ dị, nhưng lại bảo vệ cho nàng rất tốt,
thậm chí không để nàng thấy hình ảnh tàn nhẫn máu tanh nào, bằng không
giờ nàng đã sớm ói ra rồi…Nhưng vẫn là hành vi sau đó của hắn kích
thích nàng sâu đậm.

– Cũng không biết bên mẫu thân sao rồi, chúng ta đi xem xem.

Khúc Thấm sai Bích Xuân đem áo choàng đến khoác cho nàng, kéo nàng đứng dậy:


– Muội đừng nghĩ nhiều, chúng ta sang chỗ mẫu thân thôi.

Khúc Liễm dĩ nhiên là ngoan ngoãn gật đầu, sắm vai bé ngoan gì đó, chính là sở trường nàng giỏi nhất.

Tỷ muội ra khỏi phòng, đi đến phòng Quý thị.

Khác với sự im lặng lúc Khúc Liễm lẻn ra, bấy giờ nha hoàn bà tử hầu hạ
trên thuyền đều bị đánh thức, đều đến đây, vẻ mặt đều có phần kinh
hoảng, thấy tỷ muội Khúc Thấm, một mực như thể tìm thấy chủ nhân.

– Tụ tập trong này làm gì vậy? Giải tán đi.

Vẻ mặt Khúc Thấm trầm ổn, giọng nói biểu lộ sự uy nghiêm:

– Kẻ cướp đã bị thị vệ bắt, không còn việc gì nữa.

Nói xong, lại dặn dò Kiều ma ma, sai bà ta đi tìm quản sự, xem có chuyện gì cần làm, thì nghe theo quản sự sắp xếp.

An bài ổn thỏa xong, hai người bước vào phòng Quý thị.

Khúc Loan đã ngồi trong phòng.

Thấy Khúc Loan, hai tỷ muội đều thở phào nhẹ nhõm.

Dù sao thì còn hơn cả Khúc Liễm – ngụy tiểu bạch hoa chỉ có bề ngoài yếu đuối nhưng nội tâm kiên cường, Quý thị mới thật sự là tiểu bạch hoa nhu nhược, loại cần cẩn thận bảo vệ. Tối nay có kẻ cướp sông làm loạn, tuy
rằng vẫn chưa tiến sát khoang thuyền, nhưng cũng đủ dọa Quý thị đến
hỏng.

Khúc Loan ở đây, có thể trấn an Quý thị phần nào.

Quả nhiên, tuy sắc mặt Quý thị hơi tái, nhưng vẫn coi như còn trấn định, chỉ là có chút nóng lòng lo âu, mãi đến khi thấy hai con gái bình an vô sự đến đây, rốt cuộc mới nhẹ thở phào, lẩm bẩm:

– Sao lại có kẻ cướp sông to gan đến vậy chứ? Không phải chúng ta đi thuyền quan ư?

Vấn đề này không phải là ba tỷ đệ có thể trả lời được, Khúc Loan đành nói:

– Ban đêm trời tối, kẻ cướp không nhìn rõ thôi. May là Kỷ đại ca và Chu
công tử mang theo nhiều thị vệ, không có phát sinh thương vong gì, kẻ
cướp còn chưa kịp lên thuyền đã bị giải quyết rồi…

Nghe thấy hai chữ “giải quyết”, Quý thị run lên, rồi nhanh chóng bình tĩnh lại, cảm thán nói:

– May là có mấy người Kỷ công tử…

Khúc Liễm trầm mặc.

Đúng lúc này, lại nghe Tần ma ma thông báo, Kỷ Lẫm đến đây.

Khúc Liễm vô thức sợ run cả người, trong nháy mắt liền muốn tránh đi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.