Đọc truyện Thê Điều Lệnh – Chương 14
Dù Chúc Gia đi rồi, vẫn để tiểu nha hoàn ở lại với nàng.
Khúc Liễm vừa hưởng thụ sự nhàn nhã hiếm có vừa thưởng trà giữa những
luống hoa trong nhà kính thì tiểu nha hoàn bỗng dưng chạy tới thở dốc mà bẩm:
– Khúc tiểu thư, quản sự bảo nô tỳ sang đây báo cho tiểu thư biết đại
thiếu gia và mấy vị công tử sắp đến đây, họ nói là muốn tự tìm mấy chậu
hoa đem đến Thính Vũ hiên.
Thính Vũ hiên là nơi tiếp khách ở ngoại viện của Chúc gia, vừa rồi có
nghe Chúc Gia nhắc qua, các công tử Chúc gia đang tiếp các thiếu gia
công tử đến chúc thọ Chúc lão thái quân ở đấy. Thế nhưng Chúc đại thiếu
gia lại phải tự mình dẫn người đến lấy hoa, vậy cũng quá tự hạ thấp thân phận rồi, dù sao thì vẫn khiến nàng cảm thấy có chút kỳ lạ.
Khúc Liễm hỏi ngay:
– Không biết có những ai cùng đến với Chúc đại thiếu gia vậy?
– Nô tỳ cũng không biết ạ!
Bích Xuân hôm nay theo Khúc Liễm đến Chúc gia không nhịn được có phần lo lắng, nàng ấy không ngờ Chúc đại thiếu gia lại tự mình dãn người sang
lấy hoa, tuy là giữa ban ngày ban mặt, nhưng dù sao họ cũng đến Chúc gia làm khách, hôm nay lại là sinh nhật của Chúc lão thái quân nữa, chắc sẽ không có ai có mắt không tròng mà gây chuyện đâu. Nhưng dù sao nam nữ
hữu biệt, cô nương khuê phòng sao có thể đơn độc tiếp xúc với nam nhân?
Nếu bị người có tâm thấy được rồi truyền đi, vậy thì không tốt.
Tiểu nha hoàn này chỉ mới đến phục vụ việc lặt vặt ở nhà kính, chưa từng tiếp xúc với người ngoài, dĩ nhiên là không biết điều này.
Khúc Liễm cũng không khiến nàng ta khó xử, nhìn một chút, phát hiện nếu
giờ nàng ra ngoài thì ắt sẽ chạm mặt nhóm người sắp vào kia, thầm nghĩ
họ chỉ đến đây lấy hoa, lấy xong sẽ đi, chắc không mất thời gian mấy,
vội hỏi:
– Nhà kính này có nơi nào tạm lánh một chút được không?
Nói cho cùng thì nàng cũng không muốn chạm mặt nhóm người kia, đỡ gây rắc rối không đáng có.
Tiểu nha hoàn cảm kích mà nở nụ cười với nàng, nhanh nhảu nói:
– Tiểu thư xin theo nô tỳ.
Rồi dẫn Khúc Liễm và Bích Xuân cùng đi sâu vào bên trong nhà kính.
Nhanh chóng đến một bức tường hoa xây nên bởi cây tử đằng.
Tiểu nha hoàn cười nói:
– Chỗ này tương đối yên tĩnh, xin cô nương chịu uất ức một lát ạ!
Khúc Liễm mỉm cười nói với nàng ta, biểu lộ rằng nàng không để ý đâu.
Tiểu nha hoàn nghĩ vị tứ tiểu thư Khúc gia này, không chỉ có bề ngoài
xinh đẹp mà tính tình cũng tốt nữa, hèn gì có thể cùng chơi với Chúc Gia tiểu thư. An bài cho nàng xong, nàng ta mới ra ngoài, cùng những người
khác hành lễ với Chúc đại công tử.
Chúc Liên là trưởng tử đại phòng Chúc gia, là anh ruột của tỷ muội Chúc
Kiêm, Chúc Gia, người có thể làm bằng hữu của anh ta, không phú cũng
quý.
Chúc Liên tự mình dẫn người đến chọn hoa mang đi Thính Vũ hiên, đối với
người hầu hạ trong nhà kính, thật là việc hưng sư động chúng (tạm dịch:
ra quân ồ ạt; phát động nhiều người làm một việc gì đó; động viên thi
công; huy động nhân lực (thường mang nghĩa xấu)- theo từ điển Lạc Việt), dù có đang bận hay không, cũng đều đến hành lễ cho đại thiếu gia.
Tiểu nha hoàn theo quản gia, bà tử và mấy vú già tiến đến hành lễ với
Chúc Liên, đánh bạo liếc qua những người đến, phát hiện ra ngoài Chúc
đại thiếu gia, còn có vài công tử trẻ tuổi lạ mặt, họ đều mặc cẩm y, đeo ngọc bội và con dấu đắt tiền, phong thái đường đường vô cùng cao quý.
Tuy chỉ liếc mắt, tiểu nha hoàn vẫn có thể nhìn hết mọi người một lượt,
phát hiện trong số đó có một vị công tử mặc bộ cẩm y sóng nước màu tím
nhạt, đặc biệt là diện mạo cực đẹp, như một khối mỹ ngọc, khiến nàng ta
suýt mù mắt.
Đến khi Chúc Liên vung tay nói với quản sự bà tử họ muốn đi dạo trong
nhà kính xem có hoa gì đẹp không, chóp mũi tiểu nha hoàn bắt đầu đổ mồ
hôi, nhịn không được liếc nhìn quản sự bà tử, họ cũng liếc lại nàng, sự
lo lắng hiện rõ trong ánh mắt.
Họ làm sao ngờ được hôm nay đại thiếu gia lại có hứng thú này, vậy mà tự dẫn bằng hữu đến nhà kính chọn hoa, tuy trong lòng gấp muốn chết, nhưng lại không có cách nào, đành phải phục vụ như bình thường.
Đến khi nhóm người Chúc Liên đi rồi, quản sự bà tử vội kéo tiểu nha hoàn lại hỏi nhỏ Khúc tiểu thư đang ở đâu xong, không tránh được hơi hối
hận, bàn với nhau:
– Sớm biết vậy nên phái người thông báo với đại thiếu gia một tiếng, để
Khúc tiểu thư đi trước đã. Giờ không thể để họ gặp nhau được, nếu lỡ va
chạm Khúc tiểu thư, không giao phó được cho Gia tiểu thư đâu.
Lúc nãy họ cho rằng Chúc Liên chẳng qua là đến chọn vài chậu hoa rồi đi, không có lòng dạ nào mà đi dạo nhà kính, dù sao thì hoa viên Chúc gia
cũng phong phú rực rỡ như thế (nguyên văn: mĩ luân mĩ hoán), ắt đủ cho
họ dạo chơi rồi. Nhưng ai biết đại thiếu gia hôm nay lại có tâm tình
này, Vốn dĩ việc này cũng không sao, nhưng ai biểu họ không thông báo
với Chúc Liên rằng tiểu thư Khúc gia đang ở đây trước, giờ lại giấu diếm nữa, e rằng không hay.
Nếu Khúc tiểu thư có chuyện gì trong này, bọn họ sẽ đều phải chịu phạt.
Nhưng giờ cũng không biết làm sao, muốn sai người thông báo cho Khúc
Liễm, lại sợ lộ liễu quá, chỉ cầu mong họ đừng đi qua bức tường hoa tử
đằng kia.
May mắn là Chúc Liên hôm nay chỉ muốn chọn ít hoa lan, thược dược đang
thì nở rộ linh tinh, cách tường hoa rất xa, khiến tiểu nha hoàn và quản
sự, bà tử đều thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng vì Chúc Liên không muốn họ theo vướng bận, chỉ để lại một quản sự theo phục vụ, còn bảo họ thì xa xa theo sát ở đằng sau.
– Chu huynh, huynh thấy bồn lan Phúc Kiến này thế nào? Còn chậu thược dược này nữa, cũng đang nở rất đẹp này.
Chúc Liên nói với thế tử Trữ vương bên cạnh.
Chu Lang nhìn quanh, thích thú nói:
– Không phải huynh bảo ở đây có hải đường phủ Tây sao? Nương ta rất
thích hải đường, nhất là hải đường phủ Tây, lần này ta đến phủ Thường
châu, còn hứa với bà nếu gặp thì nhất định sẽ tìm cách xin hải đường phủ Tây mang về biếu bà đấy.
Chúc Liên nói ngay:
– Chao ôi, tiểu tử ngươi thế mà lại đánh chủ ý lên nhà ta cơ à? Lão thái quân rất thích cây kia đấy, nếu cho ngươi, ngươi làm sao mà nuôi sống
nó chứ? Tiểu tử người không còn gì để nói nữa đúng không?
– Đừng lấy lão thái quân ra dọa ta, ta cũng không bị ngươi hù đâu, nhanh lên, đi nhìn thử xem sao.
Chu Lang túm Chúc Liên đi.
Những người khác biết thân phận Chu Lang dĩ nhiên là cẩn thận theo sát.
Thiếu niên đi cuối cùng lại thong dong cất bước, giữ nụ cười ôn hòa nhã nhặn trên khóe môi mà không nhanh không chậm đi theo họ, ánh mắt lướt
qua xung quanh, dường như rất có hứng thú với nhà kính của Chúc gia.
Sau đó, cậu ta thấy có một bộ bàn ghế đá cạnh luống hoa cúc cách đó không xa, trên bàn còn trà bánh bày sẵn.
Chung trà vẫn còn hơn nửa, bên cạnh có một chiếc hộp sơn khắc hoa mẫu
đơn đỏ đã được mở ra, bên trong có ít bánh ngọt và mứt quả, rõ ràng là
thức ăn cho các tiểu cô nương.
Có người vừa rồi ngắm hoa ở đây.
Thiếu niên hơi đăm chiêu nhìn chậu cúc tím, rồi lại nhìn về bức tường
hoa được tạo nên từ cây tử đằng trong góc gần đó, trên sắc xanh biếc
điểm những đóa hoa tím li ti, rung rinh trong gió, xinh đẹp vô cùng.
– Kỷ công tử?
Quản sự đi theo gọi một tiếng, nhịn không được nhìn mấy người đã đi xa phía trước.
Thiếu niên khoát tay áo với hắn, nói:
– Ta tự đi dạo một lát, ngươi không cần đi theo.
Đuổi quản sự kia đi xong, mới bước đến tường hoa.
Ở một mặt khác của tường hoa, Khúc Liễm hơi nhàm chán mà bứt lá tử đằng
xếp thành hình con vật chơi, đôi tay hết sức khéo léo. Dáng vẻ Bích Xuân như lâm đại dịch, dựng tai chú ý động tĩnh trong nhà kính, một vẻ ước
gì đại thiếu gia Chúc gia đi càng nhanh càng tốt, Khúc Liễm thấy mà
không nhịn được cười.
Thấy dáng vẻ không ra làm sao của nàng, Bích Xuân tức giận đến mức suýt
nữa trợn mắt với nàng, nghĩ thật đúng là hoàng thượng không vọi thái
giám đã gấp. Tuy là có gặp cũng không sao, nhưng họ đến Chúc gia làm
khách, hơn nữa Khúc Liễm lại xinh đẹp như vậy, làm nha hoàn dĩ nhiên
phải lên tinh thần, bảo vệ tiểu thư thật tốt mới phải.
Trước khi đến Chúc gia, nhị tiểu thư thế nhưng đã nghìn dặn vạn dò nàng
ấy phải canh chừng tứ tiểu thư, không để nàng bị người khác bắt nạt đây
này.
Khúc Liễm thấy vẻ mặt của Bích Xuân, đang muốn trấn an nàng ấy một chút, lại không ngờ đột nhiên Bích Xuân trợn mắt, dường như thấy chuyện gì
đáng sợ lắm, làm nàng theo bản năng mà ngoái đầu lại nhìn.
– Thì ra nàng ở trong này.
Giọng nói như châu như ngọc cực kỳ êm tai, như làn gió mát thổi qua tai
vang lên, rồi một gương mặt trắng trẻo như ngọc lộ ra, sạch sẽ không tỳ
vết, nhìn không ra chút khuyết điểm nào, mang sự dịu dàng tinh khiết của thiếu niên mười bốn mười lăm tuổi, lập tức khắc sâu vào lòng người,
khiến người khác thêm phần yêu mến vô cùng.
Thiếu niên khôi ngô đó cúi đầu cười với nàng, giờ đây, dường như gặp
phải điều gì khiến cậu ta vô cùng thích thú, ý cười trong mắt như những
ngôi sao lấp lánh trên bầu trời đêm, điểm tô cho đôi mắt đen như mặc
ngọc kia, cực kì đẹp đẽ.
Càng nhìn gần lại càng cảm thấy cậu ta đẹp hơn.
Khúc Liễm chớp mắt, sau đó mới phản ứng lại, nàng và cậu ta gần nhau đến mức như sắp dán sát vào nhau, nàng thậm chí có thể ngửi thấy hương thơm thanh nhã trên người cậu ta, sợ hãi đến mức lùi ngay về phía sau.
Thiếu niên kia đứng yên, trong mắt lóe lên tia trêu ghẹo nhìn nàng.
– Ngươi…
Khúc Liễm hơi ngập ngừng, nghĩ đến sự quan tâm của Khúc Thấm đối với hắn ta, trong lòng có phần không xác định được.
– Công tử, có việc gì sao?
Cậu ta hơi nhíu mày, nghiêng đầu suy nghĩ, lại dời tầm mắt đánh giá nàng từ trên xuống dưới, rồi cười nói:
– Đúng là có việc.
-A…
Khúc Liễm và cậu ta chẳng qua chỉ có duyên gặp mặt hai lần, hơn nữa đều ở nơi đông người, chưa từng nói chuyện với nhau câu nào, suy cho cùng thì vẫn là người xa lạ, làm sao có chuyện gì được chứ? Đó là lý do vì sao
khi gặp cậu ta nàng không nén nổi hơi nghi hoặc trong lòng.
Chợt thấy cậu ta lấy một ngọc bội màu đỏ thẫm đặt cạnh một ngọc bội màu tím đen treo bên hông xuống đưa cho nàng.
Khúc Liễm chỉ nhìn cậu ta, không nhận.
Vì thế, thiếu niên kia lại bước lên một bước, không thể nghi ngờ mà đem
ngọc bội nhét vào tay nàng, hơn nữa còn thoáng dùng sức, nắm lấy ngón
tay thanh mảnh của nàng, làm nàng không sao tránh được.
Cậu ta cúi đầu nhìn nàng, vì chiều cao chênh lệch – chắc cậu ta phải cao hơn Khúc Liễm một cái đầu, làn hơi thở lướt nhẹ qua mặt cậu ta, chợt
nghe giọng nói như tiếng đàn ngọc mang theo một chút mờ ám, khẽ cười
nói:
– Đây là huyết ngọc trước đây ta từng hứa sẽ tặng cho nàng, tốt hơn là nàng hãy nhận lấy đi.
Khúc Liễm trợn mắt.