Thê Điều Lệnh

Chương 10


Đọc truyện Thê Điều Lệnh – Chương 10

Chúc gia và Khúc gia đều là danh môn vọng tộc ở Thường châu.

Chẳng qua là so với Khúc gia ít người vì quy củ tổ tiên, Chúc gia là gia đình nhân mạch thịnh vượng, con cháu rất đông, thông qua việc hôn sự,
Chúc gia có thông gia khắp nơi, Khúc gia không thể sánh bằng, thậm chí
là nếu có nhà huân quý nào đó trong kinh là thông gia của Khúc gia, cũng không phải là chuyện lạ.

Chúc lão thái quân vốn là người kinh thành, xuất thân từ phủ Hoài Nam quận vương, lại có phong hào Quận chúa, thân phận cao quý.

Bà gả đến Chúc gia được mấy chục năm, con cháu đầy nhà, thật cũng là
người có phúc, sinh nhật hằng năm của bà, dẫu không thể nói là linh
đình, cũng khiến người ta phải ấn tượng. Dù đang ở kinh thành hay Giang
Nam Giang Bắc, con cháu trong nhà hoặc được quản sự nhắn, hoặc tự mình
về thăm, đều sum họp nơi đây.

Vài ngày trước ngày sinh nhật của Chúc lão thái quân, Chúc gia đã bắt đầu mở cửa đón khách.

Đến đúng ngày, khách đến mừng thọ hết người này đến tốp khác, đông như trẩy hội.

Hôm nay, ba tỷ đệ tam phòng cũng phải sang thỉnh an Chúc lão thái quân.

Vì vậy, Khúc Loan được nghỉ nửa ngày.

Trước khi đi, Quý thị đến Thu Uyển cư sớm nửa canh giờ để xem xét việc chuẩn bị của hai con gái.

Mái tóc đen dày của Khúc Thấm được búi theo kiểu song loa kế (1), mỗi
bên cài một cây trâm phù dung(2) bằng đá quý, mặc một bộ bối tử bằng gấm màu tím nhạt, váy mã diện màu xanh biếc, trông nàng càng thêm đoan
trang chững chạc, mạnh mẽ tự nhiên. Thế nhưng, dường như có phần quá
thành thục, làm mất đi một ít vẻ hoạt bát mà tiểu cô nương nên có.

Trên búi tóc song loa kế, Khúc Liễm lại quấn chuỗi trân châu to cỡ hạt
sen, những hạt châu tròn trơn bóng điểm tô cho mái tóc đen như nhung,
càng tôn lên làn da trắng như tuyết của nàng. Nàng mặc một bộ bối tử hoa mai màu xanh ngọc cùng một chiếc váy màu xanh tím, vừa sạch sẽ uyển
chuyển, vừa thể hiện vẻ đẹp của tiểu cô nương, khiến ai thấy cũng phải
ngoái lại mà nhìn (nguyên văn: kiến chi vọng tục).

Quý thị rất coi trọng hôm nay, cũng rất quan tâm đến cách ăn mặc của hai con gái, chỉ sợ có điều gì không ổn. Nhưng bây giờ bà lại hết sức hài

lòng, đặc biệt là con gái nhỏ, một thân hồng nhạt kia, chỉ cần liếc một
cái cũng khiến người ta khắc sâu vào tâm khảm.

Tiểu cô nương mặc gì đi nữa cũng thấy đáng yêu.

Nhưng người quan trọng hôm nay là con gái lớn chứ không phải con gái nhỏ đâu.

– Sao con lại ăn mặc thế này?

Quý thị nhíu mày.

Khúc Liễm liếc qua Khúc Thấm, bất đắc dĩ nói:

– Con cũng thấy tỷ tỷ ăn mặc hơi mộc mạc, đang định khuyên tỷ ấy đấy!

Tuy rằng không biết ý định của Quý thị, nhưng nghĩ đến thân phận các vị
phu nhân đến mừng thọ Chúc lão thái quân, cũng hiểu rằng đây là một cơ
hội để Khúc Thấm ra mắt mọi người mới phải. Năm nay nàng mới 12 tuổi,
còn quá sớm để bàn hôn luận gả, vẫn còn thư thả được hai ba năm nữa.

Nhưng dường như Khúc Thấm không có hứng thú với chuyện lập gia đình, nên mới ăn mặc chững chạc như vậy, còn chỉ nàng phải ăn mặc thế này.

Chuyện này là thế nào vậy a.

Khúc Thấm thấy hai mẹ con đều không chịu, cười nói:

– Mẫu thân à, sắp đến giờ đi rồi, giờ mà còn đổi lại nữa thì không kịp
đâu, con thấy như vậy là được rồi, hôm nay cứ vậy mà đi thôi nào!

Quý thị từ trước đến giờ vẫn sợ nàng, Khúc Thấm mà kiên quyết một chút
là bà không nói lại nữa, không nhịn nổi khẩn trương đến đổ mồ hôi.

Khúc Thấm thấy mà trong lòng mềm nhũn, bèn đến đỡ bà, dịu dàng nói:

– Nương à, con thế này là được rồi, Chúc lão thái quân là người từng
trải biết nhìn người, chắc sẽ thích những cô nương chững chạc hơn. Vả

lại hôm nay người đến Chúc gia rất phức tạp, muội muội xinh xắn dễ
thương như vậy, lúc đó phải chú ý trông chừng muội ấy mới được.

Quý thị thấy cũng hợp lý, vừa nhìn con gái nhỏ đẹp như hoa vừa lo lắng đứng ngồi không yên.

Khúc Liễm không khỏi nhìn tỷ tỷ, thầm nói đúng là Khúc lão thái quân là
người từng trải, nhưng giờ lớn tuổi, lại thích những tiểu cô nương đáng
yêu, bề ngoài hơi rực rỡ hơn. Khúc Thấm rõ ràng là đang lừa Quý thị, Quý thị vì ở góa mà không thích ra ngoài, cũng ít khi giao tiếp với người
khác, không hiểu được điều khó giải thích trong đó.

Ngờ đâu Khúc Thấm lại còn nháy mắt với nàng, ra hiệu nàng đừng nói gì cả.

Khúc Liễm bĩu môi với nàng ấy, dù trong thâm tâm biết rõ như vậy là
không tốt, nhưng nghĩ đến những gì mà Khúc Thấm phải trải qua, cuối cùng vẫn không nói gì.

Thấy sắp đến giờ, Quý thị cùng ba con đến đích phòng.

Khúc đại thái thái đang chỉ huy hạ nhân chuẩn bị ra ngoài, Khúc tứ thái thái chưa tới.

Sau khi ba tỷ đệ hành lễ với Khúc đại thái thái, Khúc Liễm hiếu kỳ mà hỏi:

– Đại bá mẫu, hôm nay đại tỷ không đi cùng chúng ta sao?

Đích phòng có ba con, hai trai một gái, trong đó trưởng tử Khúc Trạch,
năm nay gần 18 tuổi, trưởng nữ Khúc Hàm vừa 16 tuổi và con trai nhỏ Khúc Hạo, trong mấy huynh đệ đứng hàng thứ tư, lớn hơn Khúc Loan 1 tuổi, năm nay 11 tuổi.

Về phần chi thứ hai, do Khúc nhị gia ra làm quan bên ngoài, Khúc nhị thái thái dẫn ba con đi theo, nên không ở Thường châu.

Tứ phòng có hai con, trưởng nữ Khúc Tịch, đứng thứ năm trong mấy tỷ
muội, năm nay 10 tuổi, trưởng tử Khúc Bạc, đứng hàng thứ sau trong các
huynh đệ.

Nhắc đến con gái duy nhất, Khúc đại thái thái tươi cười nói:


– Nó sắp gả đi, còn bận rộn nhiều việc, không giống như trước đây được, nhưng nó vẫn thêu chút đồ biếu Chúc lão thái quân đấy.

Trò chuyện vài câu, Khúc Loan liền đi ra tiền viện, đến giờ sẽ cùng Khúc tứ gia, Khúc Trạch, Khúc Hạo đi Chúc gia.

Vừa chuẩn bị xong xuôi thì thấy Khúc tứ thái thái dẫn con gái Khúc Tịch sang.

Khúc tứ thái thái trước tiên là xin lỗi và tự mình giải thích, rồi mới nhìn hai tỷ muội Khúc Liễm, cười nói:

– Trong nháy mắt mà Thấm nhi và Liễm nhi đều đã lớn thế này, thành đại
cô nương cả rồi, vẫn là tam tẩu may mắn, được hai con gái như hoa như
ngọc, nhìn cái là sáng cả mắt.

Quý thị nghe mà như mở cờ trong bụng, nhưng bà lại là người không khéo ăn nói, đành ngại ngùng nói cảm ơn.

Khúc tứ thái thái biết tính của bà nên cũng không thèm trách, nói tiếp:

– Vài năm rồi tẩu cũng không đến Chúc gia phải không? Sao năm nay lại đột nhiên muốn đi vậy?

Quý thị dĩ nhiên sẽ không đem suy nghĩ của mình nói ra, đành hàm hồ giải thích cho có.

Khúc tứ thái thái vẫn nói chuyện với Quý thị, ra vẻ rất nhiệt tình, nhưng vẻ mặt rõ ràng vẫn còn nghi hoặc.

Khúc Thấm đứng cạnh nhìn một lát rồi chợt cười nói:

– Hôm nay tứ thẩm ăn mặc khác hẳn, y phục thẩm mặc con hình như chưa từng thấy qua thì phải? Là kiểu thêu mới ư?

Khúc tứ thái thái nghe xong đắc ý trong lòng, lập tức buông tha Quý thị đang khó xử mà quay sang nói chuyện với Khúc Thấm.

Khúc đại thái thái đang bận rộn nhìn qua, thấy Khúc Thấm che chở cho Quý thị, không kềm nổi hơi ngạc nhiên.

Chỉ có mình Khúc Liễm vẫn tươi cười, một vẻ dù tỷ tỷ làm gì ta cũng vui
lòng, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng mịn rực rỡ, đón ánh nắng mai, khiến người khác nhìn thấy mà cảm thấy trong lòng vô cùng dễ chịu, Khúc đại thái
thái không khỏi thêm phần yêu mến, cho rằng may mà bình thường Khúc Liễm vẫn luôn thế này, nên mới khiến Khúc Thấm để tâm như vậy, tình cảm hai
tỷ muội mới tốt đến mức này.

Tuy rằng là tỷ muội cùng cha khác mẹ, nhưng vì Khúc tam gia mất sớm,
tính tình Quý thị lại thế kia, làm cho tình cảm mấy tỷ muội từ nhỏ đã
tốt vô cùng, Khúc Thấm mà có cái gì thì Khúc Liễm cũng sẽ có cái đó,
thậm chí mỗi lần Lạc gia phái người đến đón Khúc Thấm vào kinh ở, Khúc
Thấm cũng nhất định sẽ nhân dịp mà dẫn muội muội Khúc Liễm theo, bảo bọc chặt chẽ.


Khúc Tích bước đến, kéo tay áo Khúc Liễm, nhìn chăm chú vòng tay san hô đỏ(3) sáng óng ánh trên tay nàng:

– Tứ tỷ à, vòng tay của tỷ xinh đẹp thật đó, được làm bằng hồng ngọc sao?

Từng hạt châu màu đỏ trong suốt long lanh, lấp ló trong lớp y phục, tỏa
sáng dưới ánh mặt trời, càng tôn lên cổ tay trắng nõn tinh tế xinh đẹp
như ngọc kia.

– Không phải đâu, là san hô đấy.

Khúc Liễm ôn hòa trả lời.

– Vài ngày trước Lạc gia cho Nhị tỷ tỷ một bộ trang sức bằng san hô đỏ, Nhị tỷ tỷ thấy ta thích, nên mới tặng cho ta ấy mà.

Khúc Tịch cũng biết rằng Khúc Thấm có nhà ngoại có thế lực ở kinh thành, nhất thời vô cùng hâm mộ, cứ ngắm vòng tay kia mãi.

Khúc tứ thái thái thấy thế, ngay lập tức liền cảm thấy hơi buồn bực, cho rằng san hô đỏ thì có gì hơn người chứ, chỉ là hiếm thấy mà thôi, có
gì đâu mà nhìn. Rồi bèn kiếm cớ gọi con gái về cạnh mình, không cho nó
và Khúc Liễm trò chuyện với nhau nữa, tránh cho nó bị hai tỷ muội tam
phòng gây khó dễ.

Khúc đại thái thái thấy mọi người đã đến đông đủ, bèn cùng đi đón Khúc lão phu nhân rồi cùng lên kiệu.

Sau khi lên kiệu, Khúc Thấm kéo muội muội lại ngồi cạnh, sờ gương mặt xinh đẹp của nàng, cười nói:

– Lúc nãy muội làm tốt lắm, ai khó chịu thì mặc họ, chúng ta cư xử đúng mực, không cần phải sợ này sợ nọ đâu.

Khúc Thấm sờ chuỗi san hô đỏ trên tay, hiểu được vì sao trước đây Khúc Thấm bắt mình phải đeo.

Chẳng qua, nàng cho rằng chuyện không phải chỉ thế rồi thôi đâu.

Khúc Thấm vốn đã là người có chủ kiến, lại trải qua những chuyện không
tầm thường, cư xử không chỉ ổn trọng mà còn thong dong tự nhiên hơn hẳn, một vẻ liệu trước hết mọi việc, làm người khác không nhịn được mà tin
tưởng.

Nhưng mà Khúc Thấm bắt nàng ăn mặc như vậy, nói chung vẫn khiến trong lòng nàng hơi lo sợ.

Nàng mới 12 tuổi thôi, dù sao vẫn còn chưa tới tuổi nghị thân mà?

Chúc gia tọa lạc ở ngõ Song Đào, phía đông phủ Thường châu, lúc kiệu Khúc gia đến, trong ngõ Song Đào đã đầy những kiệu rồi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.