The Day You Went Away

Chương 33


Đọc truyện The Day You Went Away – Chương 33

Chap 33:

Tối đó về nhà, nhắn cho trò ấy 1 tin :

“Thầy sẽ làm mọi thứ để khiến em ở lại, thầy sẽ ko bỏ cuộc đâu.”

“Em cũng ko biết nữa thầy ơi…”

Trong tim tôi giờ đây rất đau!!! Vi ơi, tại sao, tại sao em ko đấu tranh cho tình yêu của chính mình, tại sao em lại nhu nhược và buông xuôi như thế. Em ko biết rằng, điều đó càng làm cho chúng ta trở nên ngăn cách, mối quan hệ giữa chúng ta càng ngày càng xa hơn sao ??? Em ko biết rằng, điều đó càng khiến cho anh nản lòng hơn, chỉ còn mình anh đấu tranh, níu giữ lại tình cảm giữa 2 người chúng ta. Mặc dù biết là rất khó khăn và vô vọng, nhưng đôi khi anh biết rằng, làm theo trái tim mình mách bảo thì anh sẽ ko bao giờ phải hối hận …

Quá chán nản, tôi đánh một giấc ngủ mê man cho tới sáng …

Cả ngày hôm sau, tôi ko ra gặp Vi, cũng ko nhắn một tin nào cho trò ấy, và … trò ấy cũng thế …

Cả 2 ngày sau cũng thế …


Tôi giờ đây chỉ mong sao Noel tới thật nhanh, cho tôi nói nỗi lòng của mình cho Vi biết, hi vọng rằng trò ấy sẽ đổi ý …

Mỗi ngày từ giờ đến noel sẽ là một khoảng thời gian tra tấn và áp lực đối với tôi, nhưng tôi biết rằng, mình phải chịu đựng, phải vượt qua, có như thế thì mới chứng tỏ được tình yêu của mình đối với Vi sâu sắc và mạnh mẽ…

Đã 7 ngày trôi qua mà tôi và Vi vẫn ko liên lạc gì với nhau, 7 ngày mà cứ như 1 tháng vậy, thật ko thể tin được, đây đúng là một kỉ lục chứ chả chơi…

Thật là tịch mịch, tôi đành là người mở đầu vậy …

Đành nhắn tin cho Vi: “Tối nay đi uống nước nha em …”

Khoảng 30ph sau thì em ấy mới reply: “Chắc ko được thầy ơi, mẹ em ko cho em đi nữa. Lúc trước mẹ còn định tịch thu điện thoại của em, may mà em quyết liệt đòi giữ lại, ko thì bây giờ thầy ko còn nhận được tin nhắn của em nữa…”


Tiếp thêm 1 tin nữa từ Vi: “Mấy ngày này em thấy mẹ khác hẳn, trở nên vui vẻ hơn những ngày trước, nhưng mỗi khi em định mở lời nói về chuyện của chúng ta thì … mẹ có vẻ khó chịu. Em nghĩ … có lẽ … chúng ta … nên ít gặp nhau thì tốt hơn thầy ơi …”

Tôi bàng hoàng nhắn tin lại: “Sao thế em, ko lẽ em đành vứt bỏ đi tình cảm của chúng mình, ko cho thầy cơ hội giành lấy em hay sao …”

“Mẹ em còn nói với em, nếu mà em quá dính líu đến thầy thì cấm cửa, ko cho em dùng điện thoại, thậm chí cấm cửa ko cho em ra ngoài. Bởi thế, chúng ta nên hạn chế qua lại thì tốt hơn thầy ơi …”

“Ko còn cách nào cứu vãn được ư ???” – tôi nhắn cho em trong cơn đau đớn, chán chường.

“Em yêu mẹ nhiều lắm, cũng hơn 1 năm ko được gặp ba rồi. Ngày qua ngày, mẹ em sống cứ như người mất hồn, chỉ có em và anh trai là động lực giúp mẹ chịu đựng và vơi đi phần nào nỗi buồn. Nhưng anh biết ko, kể từ khi anh em mất, mẹ em càng suy sụp thêm, em có thể cảm nhận được nỗi đau ấy, thậm chí còn hơn cả em những ngày đó nữa cơ. Kể từ đó, em tự nhủ rằng, mình phải luôn bên mẹ, chăm sóc và quan tâm mẹ hơn, đồng nghĩa với việc áp lực đè nặng trên đôi vai em thêm gấp đôi, thậm chí gấp mười lần. Nếu sắp tới em ko đi cùng mẹ, thì … em cũng ko dám nghĩ tiếp nữa …”

Tôi lấy tay vò đầu bứt trán, đi qua đi lại trong phòng, ko biết phải làm thế nào cho phải. Đành nhắn tin:

“Cho thầy một cơ hội cuối cùng thôi, lễ hội P&P em lên gặp thầy, được không …”

“Em sẽ đến, em hứa …”

Tôi như trút được gánh nặng, ngồi thõng xuống giường thở từng hơi thật dài. Tôi như đã đánh cược với số phận vào cái ngày noel đó, nếu thành công thì tôi sẽ có được mối tình đầu thật nồng nàn, lãng mạn và đẹp đẽ, nhưng ngược lại, tôi có thể sẽ mất đi tất cả, ko những thế, điều đó có thể để lại một vết sẹo trong trái tim tôi, một vết sẹo sẽ mãi ko bao giờ lành lặn được.

Có lẽ đây là lần đánh cược duy nhất trong đời mà tôi ko biết mình có chiến thắng hay không nữa …


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.