Đọc truyện The Dark Duet Series – Chương 27Quyển 1 –
Mỗi ngày trôi qua, tôi lại trở nên dễ tổn thương hơn ngày trước. Mỗi ngày
trôi qua, hắn lại cướp đi nhiều hơn nhận thức về bản thân nơi tôi. Và
bây giờ, hắn đã lấy mất mảnh cuối cùng của nó, mảnh cuối cùng của tôi.
Nhưng việc đó sẽ biến tôi thành ai đây? Một phiên bản phụ của hắn? Một
con người mới? Tôi không biết nữa. Cũng không muốn biết.
Hắn nghiêng người tới, hôn đi những giọt nước mắt trên má tôi. Song hắn
vẫn không hề di chuyển. Chiếm đoạt cơ thể của tôi còn chưa đủ, hắn còn
muốn cưỡng bức cả tâm trí tôi nữa. Việc đó đã có hiệu quả. Tôi muốn hắn
tử tế với tôi. Hôn tôi. Khiến chuyện đó trở nên tốt đẹp với tôi. Tôi sợ
bị đau, và một lần nữa tìm kiếm sự bảo vệ từ hắn. Thật sai lầm làm sao!
Và rồi hắn chiếm lấy tôi.
Trong toàn bộ cuộc đời mình, tôi chưa bao giờ cảm thấy bất kì điều gì
thế này. Cảm giác tấn công tôi, làm tôi choáng váng, như thể tâm trí
không thể nào bắt kịp với cách tôi nên phản ứng. Cả cơ thể tôi lẩy bẩy
và rúng động quanh hắn khi hắn đâm vào hết lần này tới lần khác, ấy vậy
mà, có một thứ khoái cảm bệnh hoạn vẫn hiện diện. Nó dâng cao bên trong
tôi và cầu xin được giải phóng. Chuyện đó lúc nào cũng sẽ thế này sao?
Cảm giác có giống thế này nếu hắn chiếm lấy … kể cả tâm trí cũng ngần
ngại đề cập đến từ “cô bé”. Caleb gọi nó là “cô bé” của cô kia mà. Tôi lên đỉnh. Dữ dội. Sức mạnh của nó khiến hắn bất động bên trong tôi khi
tôi co thắt quanh hắn. Hắn bật ra âm thanh đau đớn rồi ấn miệng lên vai
tôi, “Chúa ơi… tôi biết em sẽ thế này mà.” Trước khi tôi kịp hỏi như thế có nghĩa là gì, hắn đã bắt đầu di chuyển bên trong tôi và thế là mọi ý
nghĩ bay biến hết.
Tôi đạt đỉnh thêm nhiều lần nữa trong lúc hắn chiếm lấy tôi, mỗi lần như thế, nó lại biến tôi thành một người mà càng lúc tôi càng không nhận ra được nữa. Cuối cùng, hắn siết chặt và kéo lấy mông tôi. “Em thật tuyệt. Tôi yêu cái mông nhỏ chặt khít của em.” Hắn gầm gừ rồi lao thẳng vào
tôi. Vật đàn ông kia căng phồng bên trong tôi, không thể tin được là nó
lại đang to hơn lên. Hắn rên rỉ thật lớn, “Ôi, mẹ kiếp!” Vài giây sau, hắn lấp đầy tôi với tinh dịch của mình.
Khi không còn phập phồng bên trong tôi nữa, hắn ngã sụp lên người tôi,
thì thầm những lời trấn an vào tai tôi. Tôi khẽ thút thít bên dưới hắn
khi một lần nữa hắn trở nên nhẹ nhàng và thoải mái. Hắn với tay lấy gì
đó rồi đặt nó bên dưới tôi. Rồi hắn chầm chậm rút ra, vật đàn ông nhích
dần ra khỏi tôi, gây ra một cơn hoảng loạn choáng váng. Liệu tinh dịch
của hắn có theo ra không! Tôi vô thức siết người lại và hắn rít lên. Một lần nữa, hắn lại tìm ra phương cách mới để hạ nhục tôi. Nước mắt tôi
chảy thành dòng xuống hai má.
Lần đầu tiên, chúng tôi cùng tắm với nhau, bị nhét vào trong bồn tắm, cơ thể tôi ở giữa hai chân hắn, tựa lên bộ phận mà tôi vẫn chưa nhìn thấy. Hắn giữ đầu tôi tựa lên ngực mình, toàn bộ sức mạnh của tôi đều biến
mất hết. Hắn vuốt ve tôi, tắm rửa cho tôi, trò chuyện với tôi. “Tên em
là gì?”
“Mèo Con,” tôi yếu ớt thì thào.
“Còn tôi?” Hắn căng người dưới những ngón tay tôi.
“Chủ Nhân.”
Sau khi tắm xong, hắn dùng khăn lau khô người tôi trong im lặng. Như thế lại hay. Tôi ngoan ngoãn leo lên giường, tìm kiếm sự lãng quên trong
giấc ngủ, đồng thời cầu mong sẽ không nằm mơ thấy tất cả những gì vừa
diễn ra. Bị cưỡng bức, rối loạn và thêm mơ hồ. Thêm bất lực. Những lời
nguyện cầu của tôi, cũng giống như tất cả chúng, đều không được đáp trả. Hắn nằm xuống cạnh tôi và tôi biết, ngủ không phải là một phương án.
Tôi mở to mắt, nhìn trừng trừng vào trong bóng tối. Tê liệt – đau khổ.
Tôi không chỉ sốc trước những gì hắn vừa làm, mà còn sốc vì cách hắn
khiến cơ thể phản bội lại chính tôi. Đau đớn rất kinh khủng, ấy thế mà
lắm lúc nó như thể kết hợp cùng với cơn run rẩy dữ dội, cuộn trào khắp
người tôi khi hắn khiến tôi lên đỉnh. Sự nhục nhã lấn át tôi. Một phần
trong tôi đã hưởng thụ chuyện đó. Vài lần khi hắn khẽ rút ra trước khi
cơn run rẩy kéo đến, tôi đã bám vào người hắn thật chặt. Phải đi đâu từ đây bây giờ? Tôi nằm đó, hai mắt mở lớn, hơi thở nông cạn, tâm hồn vỡ nát, nhìn vào hư không.
Hắn nằm bên cạnh, trần trụi và ấm áp trên da thịt tôi. Tôi cố không nhúc nhích, không nghĩ về hắn, không nghĩ về bất cứ điều gì khác ngoài căn
phòng tối tăm này, nơi sẽ sớm trở thành toàn bộ cuộc đời tôi. Nước mắt
chảy dài xuống mặt tôi, thoát khỏi mắt phải, qua sống mũi, vào mắt trái
rồi rớt xuống gối. Chiếc gối của tôi, người bạn duy nhất của tôi. Tôi sụt sịt, quyết giấu đi nước mắt. Chúng thuộc về tôi, không phải hắn. Vả lại hắn cũng chẳng quan tâm đâu. Hẳn chẳng hề quan tâm đến tôi chút nào.
“Mèo Con, xử sự như vậy không hay đâu,” Caleb nói, giọng điệu cho thấy
rõ là hắn đang tỉnh như sáo và sẵn sàng dày vò tôi. “Tôi biết chuyện đó
không hoàn toàn tồi tệ với em, em đã lên đỉnh – nhiều hơn một lần.” Lời
hắn nói cứa vào lòng tôi và cơn nhói đau nhục nhã trong ngực khiến tôi
cuộn người lại chặt hơn nữa. Tôi muốn nói gì đó thật ác ý nhưng rồi nuốt xuống. Tôi không muốn mở miệng, vì nếu làm vậy, cơn nức nở sẽ bộc phát, mà tôi thì không mong phải khóc thêm nữa. Khóc lóc khiến tôi chán ngán
lắm rồi. Hắn hôn lên đầu tôi và tôi né ra.
Tôi nặng nhọc nuốt xuống và chậm rãi hít vào một hơi dài.
“Tất cả những gì anh muốn chỉ là tổn thương tôi mà thôi,” tôi lãnh đạm
nói. Một chút sợ sệt len lỏi trong các câu chữ. Tôi cho rằng sẽ có thêm
sự hung tàn giáng xuống, nhưng lại cóc quan tâm. Thay vào đó hắn bảo tôi im lặng.
“Lại đây nào,” hắn nói, rất dịu dàng, nghe thật an lành. “Rồi sẽ ổn thôi.”
Hắn thô bạo tóm lấy tôi rồi xoay mặt tôi vào ngực hắn. Trước khi kịp suy nghĩ về hành động đó, tôi đã choàng hai cánh tay quanh người hắn và ôm
hắn chặt hết mức có thể. Hắn là kẻ hành hạ và cũng là niềm an ủi của
tôi; là kẻ kiến tạo bóng tối cùng ánh sáng bên trong đó. Tôi không quan
tâm việc hắn chắc chắn sẽ thương tổn mình bất cứ lúc nào; hiện tại, tôi
chỉ cần ai đó ôm tôi, ai đó ân cần với tôi, ai đó nói với tôi chính xác
những lời như thế. Rồi sẽ ổn thôi. Dĩ nhiên làm gì có chuyện ổn
thỏa, tôi biết chứ. Nhưng tôi không quan tâm. Tôi cần lời dối trá. Tôi
cần đám sách vở của tôi, mấy bộ phim của tôi, và bây giờ là vòng tay của Caleb.
Hắn ôm tôi một lúc rất lâu, như thể vĩnh hằng, rồi nhẹ nhàng đung đưa,
cho đến khi cơn khóc lóc của tôi lắng lại và tôi chỉ đơn giản tựa vào
hắn. “Làm ơn đừng bỏ tôi lại đây. Tôi ghét ở trong này lắm.”
Những ngón tay hắn ve vuốt một bên mặt tôi, cho tôi hi vọng. Nhưng rồi
tôi cảm thấy hắn nhích dần khỏi giường. Không một lời trấn an, hắn thu
gom quần áo và rời bỏ tôi.
Lạc lõng, tôi nằm xuống trở lại và kéo mấy chiếc gối đến gần hơn. Chúng có mùi của hắn.