The Dark Duet Series

Chương:0Quyển 1 -


Đọc truyện The Dark Duet Series – Chương 20Quyển 1 –

Tôi thấy hơi khó chịu với tư thế này. Đôi tay bị trói chặt đè nặng lên
xương cụt của tôi, lòng bàn chân tôi chạm vào hai bên mông. Tôi hơi vùng vẫy, nhưng xoay sở kéo được hai chân ra từ bên dưới ra để khép chúng
lại.

“Cô có biết tư thế đó gợi cảm thế nào không?” hắn nói. Tôi nghiến răng
và nhìn đi chỗ khác. “Màu trắng rất hợp với cô, tôi phải ghi chú lại
điều này mới được. Nhìn thấy cô mặc quần áo khiến tôi nghĩ đến việc lột
trần cô. Dù sao đi nữa, tôi nghĩ đây là một cơ hội rất tốt để khiến cô
thoải mái hơn khi khỏa thân trước mặt tôi, và việc đó sẽ cho tôi một
cảnh tượng hay ho để xem trong lúc ăn.”

Tôi ấn chặt hai gối lại với nhau nhưng rồi phải giạng ra khi bị hắn kéo. Tôi vẫn còn nhớ rất rõ trận đòn và không muốn khiến hắn phát bực. Cả
căn phòng yên ắng ngoại trừ hơi thở nặng nhọc của tôi. Chưa bao giờ tôi
thấy bị bóc trần thế này.

“Đáng yêu đấy,” hắn đột ngột hít vào, và khi lên tiếng lần nữa, giọng
hắn trở nên trầm đục, hơi khàn. “Sắc hồng vừa đúng độ. Bây giờ…giữ hai
chân mở rộng. Đừng có chọc tức tôi.”

Tôi nhắm mắt để ngăn lại dòng lệ quen thuộc. Kinh sợ và hổ thẹn bùng lên thành giận dữ, từ từ khuấy đảo lồng ngực tôi. Tôi nhìn chăm chăm lên
tường, hoàn toàn bất động trong lúc hắn ăn. Cảm giác thật lạ khi ngồi mở rộng chân cho hắn nhìn ngắm. Không khí chạm vào mọi nơi trên người tôi. Nhiều lúc vùng kín của tôi có vẻ như tự ý mở ra, hệt như một cái miệng

nhỏ đói khát vậy. Hắn đã hạ sợi xích xuống giữa hai chân tôi, di chuyển
nó tới lui giữa hai cánh môi dưới.

Tôi nheo mắt nhìn hắn, ước gì có thể đá vào gương mặt hắn để xóa đi nụ cười kia.

“Không định khiến cô kiêu ngạo đâu, vì cô như thế sẵn rồi, nhưng mà cô đẹp lắm.”

Niềm tự hào lấn át nỗi sợ hãi, và tôi không thể ngăn mình không cắn câu. “Buồn cười thật,” tôi nói, cố khép hai chân lại, “trong số tất cả mọi
người thì anh lại là kẻ nói người khác kiêu ngạo.” Hằn gần như không
nhịn được cười.

“Hay đấy, nhưng tôi không phải người đang quỳ trên sàn với hai chân rộng mở.” Tôi bắt đầu khóc, nỗi thất vọng và giận dữ trào qua khóe mắt thành dòng – một biểu hiện của sự yếu đuối.

“Tôi ghét anh.”

“Cô không ghét tôi,” hắn nói như thể đó là sự thật, như thể hắn hiểu tôi lắm. Hắn quỳ giữa đôi chân giang rộng của tôi rồi nghiêng người tới,
hai bàn tay chống trên thảm. Tôi quay đầu sang bên. Hắn hôn tôi, đầu
tiên là ở phía sau tai, sau đó xuống cổ. “Nhưng cô ước mình làm được
thế.”

“Dừng lại,” tôi thì thào.

“Tại sao?” Hắn dịu dàng thầm thì. “Áo của tôi đột nhiên ấm quá hả?”

Một tiếng thở gấp khe khẽ vụt thoát khỏi miệng tôi, khi bàn tay ấm áp
của hắn bao lấy một bên ngực tôi qua lớp vải mềm. Tôi mở miệng toan bảo
rằng hắn không nên tự mãn khi bàn tay kia của hắn phóng xuống, chạm vào
nơi giữa hai đùi tôi. Chết trân tại chỗ, nỗi sợ hãi khiến tôi đờ ra. Qua lần vải áo sơ mi, những ngón tay hắn ve vuốt tôi, suốt lúc đó khóa chặt mắt mình với mắt tôi. Hắn không tiến vào bên trong tôi, do không thể
xuyên qua được lớp vải áo, nhưng dẫu thế những ngón tay kia vẫn xâm nhập từng tế bào của tôi. Hắn ở khắp mọi nơi. Và rồi, bất chấp mọi logic,
tôi cảm thấy mình đỏ lựng lên vì hơi nóng. Khoái lạc, khao khát, không
phải đau đớn. Bỗng dưng toàn bộ cơ thể tôi dồn sự chú ý lên những ngón
tay của Caleb và điều chúng đang làm. Tim đập đồn, tôi kiềm nén thôi
thúc rên rỉ. Khuôn miệng của Caleb chuyển thành một nụ cười đầy hiểu
biết, và rồi hắn chầm chậm kéo tay ra, để lại tôi hổn hển trên sàn nhà.


“Bây giờ. Nói tôi nghe là cô không ghét tôi.”

“Không.”

Vồng ngực trần của hắn áp vào tôi, hơi nóng của nó truyền những đợt run
rẩy xuyên suốt cơ thể tôi. Hắn hôn cổ tôi trong lúc lướt tay xuống đùi.
Hơi thở sâu của hắn hết vào rồi ra, tạo ra âm thanh xì xào trên da tôi.
Nơi cương cứng của hắn nóng bỏng qua lớp vải quần. Hắn cọ nó lên tôi,
như thể bằng cách nào đó sẽ tiến vào tôi vậy. Tôi vật lộn với chiếc còng da, cố gắng cởi trói cho hai tay mình. Hắn chậm lại, nhẹ nhàng mơn trớn tôi với vẻ dịu dàng, trìu mến. Hắn di chuyển tới lui bên trên tôi, hôn
tôi, xoa nắn tôi, hít thở trên da thịt tôi.

Có gì đó trong cơ thể tôi thay đổi, nhưng tôi không muốn thế. Tôi thấy
nóng, rất nóng. Hơi thở tôi trở nên gấp gáp hơn, và tất cả những gì tôi
có thể làm là hít ngửi hắn, đang vây lấy tôi, thu vào mùi hương của hắn. Hắn hôn dần xuống ngực tôi, giữ hai chân tôi giang rộng.

“Dừng lại…dừng lại.” Câu phản đối đầu tiên là thật, còn câu thứ hai thì…tôi không chắc nữa.

Miệng hắn bao lấy một bên nhũ hoa tôi qua lần vải áo, thế nào đó lại có
cảm giác vô cùng đau khổ vì hắn không thể thật sự chạm vào tôi. Hắn mút
mạnh hơn, khiến đầu v* tôi sưng cứng, ướt át và nóng rẫy. Tôi nửa thở
dài, nửa rên rỉ, không thể cưỡng lại việc ngửa đầu ra sau trên thảm, mắt nhắm lại, rơi vào những cảm xúc chưa từng biết đến trước đây.

“Cô không hề ghét tôi, tôi nghĩ cô thích tôi.” Tôi đang kêu la, nhưng
không phải vì những lý do đúng đắn. “Tôi nghĩ tôi biết vài thứ khác cô
có thể thích.” Hai tay và miệng hắn lướt dọc xuống cơ thể tôi, và dù

biết mình nên lên tiếng, tôi vẫn không thể nói gì đó để ngăn cản. Hắn sẽ làm điều hắn muốn dù tôi có phản đối hay không. Liệu có quá kinh khủng
nếu tôi không làm gì hết không? Liệu tôi có phải nhận hết tội lỗi không?

Hai mắt vụt mở và tôi ngồi phắt dậy ngay khi miệng hắn bao lấy vùng kín
của mình. Hắn nhìn lên và tóm lấy chiếc vòng cổ rồi hôn tôi thật dữ dội
trước khi đẩy tôi xuống trở lại. Choáng váng, tôi vặn vẹo từ bên này
sang bên kia, kêu thét và gầm gừ. Tôi nếm được chính mình trên môi; tôi
đang ở trên môi hắn. Hắn rên rỉ khi trượt lưỡi lên xuống vùng da thịt
kín đáo, ép những tiếng rền rĩ và la hét thoát khỏi lồng ngực tôi. Tôi
khép chặt hai chân hết mức có thể khi những ngón tay hắn cắm vào mặt
trong đùi. Tôi chẳng cảm thấy gì ngoài khuôn miệng của hắn trên người
mình. Toàn bộ cơ thể tôi bây giờ đã trở thành một phần mở rộng của khe
miệng nhỏ hồng hồng ở giữa hai chân. Không lương tri, không hổ thẹn, nó
chỉ muốn điều nó muốn và chẳng hề quan tâm đến chủ nhân của nó. Cơ thể
đã phản bội tôi. Các thớ cơ trên người tôi căng ra, tất cả mọi cảm giác
đều dồn lên nơi Caleb đang liếm láp. Đầu tôi choáng váng, và trong một
giây mờ mịt, hình như cơ thể tôi đã nổ tung. Tôi cong lưng, cắn môi, vặn vẹo trên mặt hắn cho đến khi cơn co thắt dữ dội truyền từ tôi sang hắn. Nằm trên sàn, tôi thở hổn hển, rên rỉ với chính mình khi cảm giác râm
ran nhẹ nhàng lan tràn xuyên suốt cơ thể. Hắn nằm trên người tôi. Hôn cổ tôi.

“Đã bảo là em sẽ thích mà,” hắn thì thầm.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.