Đọc truyện Thẻ Của Anh Em Quẹt Cả Đời Cũng Không Hết – Chương 67: Không đáng để so với em
Sáng sớm chủ nhật, Đồng Kiều tỉnh dậy, phát hiện bên cạnh đã trống không.
Cô mơ mơ màng màng dụi mắt rời giường, đi đến cửa sổ, kéo rèm ra.
Bên ngoài, trên bãi cỏ, người đàn ông đang mang quần áo thể thao màu đen, hình như là vừa chạy xong, đang kéo xà.
Đây là lần đầu tiên Đồng Kiều thấy Ngụy Cẩn Hằng dậy sớm vận động.
Trước đó làm tình nhân của anh, hai người mấy tháng gặp mặt một lần, cũng chỉ để làm chuyện kia, cô căn bản không có tinh lực để đi chú ý rằng sau khi rời giường anh có đi vận động hay không.
Tối hôm qua chín giờ Đồng Kiều bị anh lấy điện thoại, kéo đi ngủ, vừa mới bắt đầu Đồng Kiều không ngủ được một mực quấn lấy anh đòi điện thoại.
Anh không những không cho, lại còn đi đốt hương có tác dụng an thần, lại thêm với giọng nói trầm thấp của anh kể về những chuyện cũ, Đồng Kiều liền ngủ thiếp đi.
Cô lười biếng duỗi lưng một cái, đi vào toilet rửa mặt.
Dưới lầu, dì Trương đang ở trong phòng bếp nấu cơm, thấy Đồng Kiều mặc quần áo ở nhà đi xuống, cười nói: “Đồng Đồng dậy rồi sao, đồ ăn xong ngay đây.”
“Dì Trương không cần vội đâu, con cũng ra ngoài một chút.”
Nói xong cô đổi giày thể thao đi ra ngoài, nhiều năm rồi cô không còn dậy sớm chạy bộ, ngày hôm nay chỉ là hào hứng mà thôi.
Trong sân, sáng sớm không khí rất trong lành, cô hít thật sâu một hơi, cảm giác tâm tình tốt hơn nhiều.
Ngụy Cẩn Hằng tập xong thấy cô chạy tới, hỏi: “Sao dậy sớm thế
“Anh đã tập xong rồi còn nói em dậy sớm, đây là đang mắng em sao?”
“Không, so với trước, hôm nay đúng thật là em dậy rất sớm.”
Đồng Kiều nín cười liếc anh: “Chỗ này chạy một vòng được bao nhiêu vậy?”
“200m.” Ngụy Cẩn Hằng trả lời.
Đồng Kiều gật đầu: “Vậy trước tiên em chạy ba vòng.” Nói xong bắt đầu chạy chậm.
Ngụy Cẩn Hằng mỉm cười, đứng tại chỗ nhìn cô.
Vừa chạy một lát, Đồng Kiều mới biết sức chịu đựng của mình vô cùng kém.
Chạy xong một vòng, cô đã cảm thấy thở không ra hơi.
Ngụy Cẩn Hằng ở xa cũng nhìn ra cô chống đỡ hết nổi, bước nhanh tới phía cô.
“Vẫn chịu được sao?” Ngụy Cẩn Hằng hỏi.
Đồng Kiều thở hổn hển lắc đầu, nửa câu đều nói không nên lời.
Lúc này, bên hông cô bị xiết chặt, người đàn ông đưa cô lôi trở lại vào trong lồng ngực của mình.
Đồng Kiều chỉ cảm thấy hai chân như nhũn ra, nếu không phải bên hông có cánh tay đỡ lấy, cô thật sự muốn ngã xuống.
“Em muốn ngồi nghỉ.” Sắc mặt Đồng Kiều tái nhợt nói.
Cô cảm giác hơi choáng đầu.
“Sau khi vận động không thể trực tiếp ngồi xuống, em kiên trì đứng một lát.” Ngụy Cẩn Hằng đau lòng lau mồ hôi trên trán cho cô.
Đồng Kiều bất lực tựa ở trong ngực anh, nói lầm bầm: “Không nghĩ tới thể chất em lại kém như vậy.”
“Thừa nhận mình thể chất kém?” Ngụy Cẩn Hằng khẽ cười nói.
Không biết là bởi vì vận động dữ dội hay là vì thẹn thùng, mặt Đồng Kiều ửng đỏ.
Trước đó lúc hai người làm chuyện riêng tư, Ngụy Cẩn Hằng cũng đã nói thể chất của cô quá kém, Đồng Kiều còn chết không chịu thừa nhận.
Không nghĩ tới bây giờ cô chạy không đến bốn trăm mét, liền mệt mỏi muốn thảm rồi.
Nghỉ ngơi hai phút, Đồng Kiều dần dần ổn định lại, nhưng hai đùi vẫn như cũ nhũn ra.
Cô ráng chống đỡ từ trong ngực Ngụy Cẩn Hằng đi ra, đứng thẳng người, nói: “Em muốn vào nhà.”
“Có thể đi rồi sao?”
Đồng Kiều gật đầu: “Có thể.”
Cô vụng trộm nắm lấy góc áo của anh, chậm rãi đi.
Vừa đi được hai bước, liền thấy người phía trước hơi ngồi xuống.
Cô nghi ngờ nói: “Thế nào?”
“Lên đi.”
Đồng Kiều kinh ngạc hô: “Anh muốn cõng em?”
Ngụy Cẩn Hằng quay đầu sang một bên, buồn bực ừ một tiếng.
Đồng Kiều cười ra tiếng, không chút khách khí ghé vào trên người anh.
Ngụy Cẩn Hằng dễ dàng cõng cô lên, Đồng Kiều ghé vào trên lưng của anh, cười hỏi: “Có nặng hay không?”
“Không nặng.”
Lúc cô nói chuyện, hơi thở ấm áp phả vào trên cổ của anh, có thể thấy tai anh đỏ lên trông thấy.
Đồng Kiều khẽ cười một tiếng, nhịn không được đưa tay nắm lấy tai của anh, trêu đùa: “Tai anh đỏ lên rồi kìa.”
Ngụy Cẩn Hằng giống như không nghe thấy, không để ý cô nói.
Hai người trở về tắm rửa, không biết có phải là vừa rồi Đồng Kiều trêu chọc anh, anh thù dai hay không mà Ngụy Cẩn Hằng lại giữ cô ở trong toilet hôn một lúc lâu.
Làm cho môi của Đồng Kiều đỏ như là đánh son, còn không muốn xuống ăn cơm.
Nhưng mà cô vẫn bị Ngụy Cẩn Hằng kéo xuống ăn sáng.
Dì Trương cũng biết bọn họ là vợ chồng mới cưới, mới ở cùng nhau, luôn cần không gian riêng tư.
Cho nên khi ăn xong, mọi người liền trở về chỗ ở hoặc đi làm việc của mình, trong lúc nhất thời ở trong phòng chỉ còn hai người bọn họ.
Ăn xong cơm, Đồng Kiều cùng Ngụy Cẩn Hằng vào thư phòng.
Thư phòng rất lớn, ngoài cửa sổ là một mặt cỏ, ở giữa sân cỏ có một sân bóng rổ, bên tường có một loạt cây trúc, bên cạnh rừng trúc có một cái đình, và có một bộ bàn ghế đá, mùa hè ngồi ở đó hóng mát chắc hẳn rất thích.
Gần cửa sổ là một cái bàn nhỏ, phía trên bày biện một bàn cờ, ở trên bàn còn đặt mấy quân cở đen trắng chưa dọn.
Bàn sách rộng để một bộ máy tính, một vài quyển sách.
Còn có một giá để bút lông, nghiên mực…..
Trong thư phòng đồ vật rất nhiều, nhưng nhìn không loạn, nhìn thêm một chút nữa là có thể biết chủ của thư phòng này là một người thích sự rộng rãi và không muốn giao tiếp nhiều.
Đồng Kiều ngồi xếp bằng trên chiếu Tatami, ánh mặt trời ấm áp bên ngoài chiếu vào, làm cho Đồng Kiều rất dễ chịu
Trong lúc rảnh rỗi cô liền đem quân cờ đen trắng xếp gọn lại.
Ngụy Cẩn Hằng rửa tay, chậm rãi đi tới, hỏi: “Muốn đánh cờ sao?”
Đồng Kiều lắc đầu: “Em không biết đánh.”
Ngụy Cẩn Hằng cởi dép lê, ngồi xếp bằng ở đối diện cô: “Để anh dạy em.”
Đồng Kiều học rất chậm, Ngụy Cẩn Hằng rất kiên từng chút dạy cô.
Bởi vì cô mới tập chơi, nên tất nhiên không đọ nổi với anh.
Hai người thử hai ván, chưa được mấy nước, cô đã thua.
Về sau Đồng Kiều dứt khoát từ bỏ, đứng dậy đi đến bên tủ sách.
Một cái “bát” nhỏ màu xanh đồng hấp dẫn cô, cô thận trọng lấy xuống, hỏi anh: “Cẩn Hằng, cái bát này làm từ cái gì?”
Ngụy Cẩn Hằng nhịn không được uốn nắn cô: “Cái này gọi là cái (1) cối.”
(1) Dùng để giã này nọ đó, mình để hình minh họa cái cối cho mng dễ hiểu. ( Nguồn ảnh google)
Biết mình nói sai, Đồng Kiều vụng trộm thè lưỡi.
“Cối cũng là đồ của Phật gia sao?”
Ngụy Cẩn Hằng đem cái cối trong tay cô lấy đi, Đồng Kiều nhìn còn chưa rõ, anh lấy từ giá sách ra một cái chày nhỏ, giống như là cùng một cặp với cái cối này.
Anh tiện tay gõ một cái, bên trong cái cối truyền tới một âm thanh ngột ngạt kéo dài.
Đồng Kiều ngạc nhiên phát hiện thanh âm này có thể vang rất lâu, mà nhịp tim của cô cũng trầm tĩnh hơn, theo tiếng gõ này.
“Tiếng này thật êm tai.” Đồng Kiều hoảng sợ nói.
Ngụy Cẩn Hằng tán thành gật đầu, một lần nữa gõ một cái.
Thấy Đồng Kiều cực kỳ hiếu kỳ, anh dứt khoát đem xuống để cô tùy tiện chơi.
Đồng Kiều hai tay tiếp nhận, thuận tiện hỏi câu: “Cái cối này có phải rất đắt?”
“Không đáng giá bao nhiêu, một người bạn tặng cho thôi.” Sau đó anh lại bù thêm một câu: “Hỏng cũng không sao.”
Bị nhìn thấu tâm tư nên Đồng Kiều lè lưỡi, phàn nàn nói: “Chủ yếu là nhà của anh…”
Nói đến đây, Đồng Kiều nhìn đôi mắt thanh lãnh của anh, sửa lời nói: “Chủ yếu là đồ vật nhà chúng ta quá đắt, em sờ một chút mà cảm tâm đều rung động đây này.”
Ngụy Cẩn Hằng nhếch miệng cười nói: “Lần sau không cần cẩn thận như vậy.”
“Hửm?” Đồng Kiều không hiểu mà nhìn anh.
Người đàn ông sắc mặt không thay đổi, chậm rãi nói ra: “So với em, những thứ này không đáng.”