Thẻ Của Anh Em Quẹt Cả Đời Cũng Không Hết

Chương 62: Đột nhiên muốn kết hôn


Đọc truyện Thẻ Của Anh Em Quẹt Cả Đời Cũng Không Hết – Chương 62: Đột nhiên muốn kết hôn

Lúc này đã 11 giờ rưỡi trưa, nếu tiếp tục chụp mà không chọn được ảnh nào nào vừa ý, thì coi như phí thời gian hoàn toàn.

Tôn Hoành dời ánh mát khỏi người Đồng Kiều, chỉ huy những người khác một lần bố trí để chuẩn bị chụp tiếp.

Ngụy Cẩn Hằng thì không nói tiếng nào đứng dậy, ngồi ở một bên ghế sa lon, cúi đầu vuốt vuốt vòng trong tay.

Mặc dù anh không nhúng tay vào việc chụp hình, nhưng trong vô hình lại gây cho Tôn Hoành áp lực rất lớn.

Đã trang điểm lại, Đồng Kiều bắt đầu ngồi đối diện tấm gương, muốn tự mình cải tiến thì không đủ.

Hai người bọn họ bận bịu việc riêng mình, nhìn như không quen, nhưng Tôn Hoành có thể từ đó mà nhìn ra được một tia mập mờ.

Anh ta thừa dịp hai người này không chú ý, vụng trộm đến cạnh Ngụy Tiếu Vũ, nhỏ giọng hỏi: “Chị Ngụy, Ngụy Tổng cùng Đồng Kiều có phải rất thân quen không.”

Ngụy Tiếu Vũ ngẩng đầu liếc anh ta một cái, hỏi ngược lại: “Cậu cảm thấy thế nào.”

Vừa rồi anh già bao che như vậy, đồ đần cũng có thể nhìn ra quan hệ của hai người bọn họ không tầm thường.

Mặc dù Ngụy Tiếu Vũ không trả lời thẳng, nhưng Tôn Hoành vẫn hiểu rõ ý trong nháy mắt.

Nhìn thấy Ngụy Tiếu Vũ đã dặm phấn xong, Đồng Kiều đi tới ngồi ở bên cạnh cô ấy, hai người bắt đầu thảo luận làm sao cho hài hòa.

Sau năm phút, bắt đầu chụp lần nữa.

Tôn Hoành len lén liếc người ngồi ở ghế sa lon không nói một lời, ho nhẹ một tiếng thu liễm giọng điệu, ôn hòa nói: “Chị Ngụy ngồi trên ghế, chị Đồng thì cầm hoa hồng đứng sau lưng chị Ngụy…”

Mới vừa rồi còn gọi là Đồng tiểu thư, Đồng Đồng, bây giờ trong nháy mắt liền biến thành chị.

Đồng Kiều có chút dở khóc dở cười, trên mặt vẫn duy trì nụ cười như cũ.

Lúc này Tôn Hoành nói với cô: “Chị Đồng, nhìn về bên này, ánh mắt mơ màng quyến rũ một chút.”

Đồng Kiều nhìn theo ngón tay anh ta chỉ, là chỗ Ngụy Cẩn Hằng ngồi.

Bên ngoài, Ngụy Cẩn Hằng chống khuỷu tay trái đỡ lấy cằm, tay phải khoác lên thành ghế salon, rất thảnh thơi.

Đồng Kiều đối đầu với con mắt thâm thúy của anh, khóe miệng không nhịn được nhếch lên, thừa dịp lúc chưa chụp ảnh, lè lưỡi trêu anh.

Phát hiện được thân thể Ngụy Cẩn Hằng cứng đờ, dời mắt, Đồng Kiều lộ ra nụ cười như ý.

Lúc này, thợ chụp ảnh chỉnh máy xong, hô câu: “Được, chuẩn bị nào, tốt, chị Ngụy buông lỏng tay một chút, tay phải của chị Đồng khoác lên vai chị Ngụy đi, tốt, đúng ánh mắt đó.”

Tuy trên miệng hô như vậy, trên tay không ngừng nghỉ ấn chụp, đèn flash không ngừng lóe lên.


Không biết có phải là vì ông chủ Ngụy Cẩn Hằng ở đây hay không, hiệu quả tốt hơn so với ban nãy.

Ngay cả tổng thanh tra Tôn Hoành cau có cũng đã thoải mái hơn.

Chụp đã hai tiếng, lúc chụp còn phải thay trang phục, bận bịu quên cả trời đất.

Mãi cho đến hơn một giờ, cuối cùng cũng xong.

Đổi lại quần áo thường ngày, Đồng Kiều cùng trợ lý đi ra ngoài.

Ngụy Tiếu Vũ vẫn còn kín lịch, cho nên lịch quay video đành phải dời đến sáng mai.

Dưới lầu, mắt Đồng Kiều liếc qua chiếc xe dừng ở ven đường, mơ hồ có thể nhìn thấy người ngồi bên trong.

Tiểu Thượng ôm một đống đồ nói: “Chị Đồng, nếu không em đi trước?”

Đồng Kiều có chút ngượng ngùng gật gật đầu: “Vất vả cho em rồi.”

Tiểu Thượng khoát tay: “Không đâu.” Nói xong làm vẻ mặt mập mờ với Đồng Kiều.

Sau khi trợ lý đi, Đồng Kiều xoay người, đi về chỗ xe không xa.

Cô mở cửa, ngồi trên ghế phụ lái.

“Hôm nay anh không bận sao?” Đồng Kiều vừa đeo dây an toàn, vừa nói.

Ngụy Cẩn Hằng bình thản ừ một tiếng, về sau không có nói gì nữa.

Đồng Kiều nghi hoặc, không rõ anh đây là thế nào.

Ai biết anh lái xe đi, tùy tiện tìm một chỗ đậu dừng lại, mở dây an toàn, xuống xe.

Đồng Kiều còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, cửa chỗ phụ lái liền bị Ngụy Cẩn Hằng mở ra, gương mặt của cô bị hai bàn tay to bưng lấy, một đôi môi ấm áp chống đỡ ở trên môi của cô.

Lần này Ngụy Cẩn Hằng hôn rất bá đạo, hoàn toàn khác sự kiên nhãn ngày xưa.

Đồng Kiều bị nghẹn đến mặt đỏ rần, thậm chí lúc đang giãy dụa còn không cẩn thận cắn rách môi của anh.

Ngụy Cẩn Hằng nhìn Đồng Kiều, trong lòng hốt hoảng: “Em…em làm cái gì?”

“Em dời ra ngoài đi.” Giọng Ngụy Cẩn Hằng lại trầm thấp khàn khàn, nói không đầu không đuôi.

“Cái gì mà dời ra ngoài?”


“Từ trong nhà dời ra ngoài.” ( ý là dời hộ khẩu?? =))) chắc z á)

Ngụy Cẩn Hằng đã nói rõ ràng như vậy, làm sao cô có không rõ ý anh.

“Không được.” Đồng Kiều quả quyết cự tuyệt: “Mẹ cần em.”

Ba cô vừa đi nửa năm, việc Đồng Kiều có thể làm chính là lúc không quay phim thì làm cơm cho mẹ, tâm sự với theo mẹ.

“Vậy anh thì sao?”

“…….” Đồng Kiều ngửa đầu, nghi hoặc nhìn Ngụy Cẩn Hằng đứng cạnh xe: “Anh thế nào?”

Ngụy Cẩn Hằng nhếch môi, không trả lời.

Đồng Kiều nhìn anh vòng qua xe ngồi trở lại vị trí, một câu không nói lại nổ máy.

“Anh đến cùng làm sao vậy?” Đồng Kiều kiên nhẫn hỏi thăm.

Sắc mặt Ngụy Cẩn Hằng thanh lãnh, vẫn như cũ không nói.

Đồng Kiều thấy anh như thế, cũng không vui, giọng điệu không tốt nói: “Dừng xe, em tự gọi xe về.”

Ngụy Cẩn Hằng nhíu mày, nhếch môi hồi lâu, đột nhiên tung ra một câu: “Chúng ta kết hôn đi.”

Đồng Kiều không thể tưởng tượng nổi trừng to mắt nhìn anh.

“Anh cũng cần em.”

“Bởi vì anh thường xuyên đi công tác, chúng ta một tuần không gặp được mấy lần, coi như gặp được nhưng trước mặt người khác cũng phải giả vờ như không quen biết.”

Lúc nói chuyện, anh lại dừng xe ở ven đường, quay đầu chăm chú nhìn cô: “Trì chơi đọ sức kiên trì này, anh nhận thua.”

Đây coi như là lần đầu tiên hai người bọn họ ở cùng một chỗ, và Ngụy Cẩn Hằng chịu mở lòng với cô.

Trước đó, Đồng Kiều vẫn cho rằng che giấu chuyện yêu đương là nguyện vọng của Ngụy Cẩn Hằng.

Hai người bọn họ yêu nhau, đúng thật ở bên nhau không nhiều, ban ngày phần lớn thời gian cô quay phim, Ngụy Cẩn Hằng bây giờ mà gửi tin nhắn cho cô, cơ bản sẽ không thể trả lời ngay.

Ngược lại khi cô gửi tin nhắn cho anh, ngay lập tức sẽ nhận được hồi âm.

Bởi vì cô kết thúc công việc muộn, nên đem toàn bộ thời gian làm việc và nghỉ ngơi của anh làm rối loạn, có đôi khi Ngụy Cẩn Hằng sẽ thức theo cô đến đến rạng sáng.


Trước đó Đồng Kiều còn nói đùa rằng sao dạo gần đây Ngụy đại gia không chịu chín giờ đi ngủ dưỡng sinh vậy.

Ngụy Cẩn Hằng chỉ là nhàn nhạt trả lời câu: “Còn chưa buồn ngủ.”

Thât ra Đồng Kiều biết vì thời gian làm việc và nghỉ ngơi khác nhau, Ngụy Cẩn Hằng một mực giữ im lặng chiều theo thời gian biểu của cô.

Ngụy Tiếu Vũ nói qua với cô, Ngụy Cẩn Hằng là một người đặc biệt lý trí.

Trừ đống đồ cổ kia, anh cơ bản không để chuyện gì ở trong lòng, nhưng từ khi gặp được cô, cả người anh đều thay đổi.

Anh bắt đầu coi điện thoại như vật bất ly thân.

Thậm chí có thời gian, Đồng Kiều nghiện chơi game, cùng anh nói chuyện ít đi hẳn.

Không quá hai ngày, Ngụy Tiếu Vũ liền thấy được Ngụy Cẩn Hằng trong game, hỏi anh sao lại chơi trò này? Đối phương còn đặc biệt lạnh lùng trả lời: “Không biết.”

Không đợi Ngụy Tiếu Vũ hỏi cô, chính anh liền gửi tin nhắn tới, hỏi: Trò này đến cùng có gì vui?

Nghe câu này, Ngụy Tiếu Vũ cười cả ngày, cùng Đồng Kiều nói rằng anh quả thật là một người giả bộ cao ngạo.

Rõ ràng bởi vì Đồng Kiều chơi game không để mắt đến anh, còn chững chạc đàng hoàng nói trò chơi không hay.

Thu suy nghĩ, trong lòng  Đồng Kiều cảm thấy bối rối: “Em…em cần phải suy nghĩ một chút.”

“Bao lâu?” Ngụy Cẩn Hằng tiếp tục ép hỏi.

“Em không biết, hiện tại em rất loạn.”

“Một ngày, sáng ngày mai anh ở dưới nhà chờ em.”

Đồng Kiều kinh ngạc: “Một ngày!”

Ngụy Cẩn Hằng buồn bực ừm một tiếng, lại khởi động xe.

“Cẩn Hằng, kết hôn không phải trò đùa, anh nói quá đột ngột, một ngày, em…. căn bản không có cách nào đưa ra quyết định.”

“Anh cũng không xem kết hôn là trò đùa, việc cưới em anh đã sớm nghĩ đến.”

“Không phải, vì cái gì chứ? Vì sao hôm nay không có dấu hiệu gì anh liền bảo muốn kết hôn?”

Đến quán ăn, Đồng Kiều quấn lấy anh hỏi hồi lâu, Ngụy Cẩn Hằng mới nói hôm nay lúc chụp ảnh nhìn Đồng Kiều, đột nhiên anh có cảm giác không an toàn.

Đồng Kiều nghe xong cảm thấy Ngụy Cẩn Hằng quả thực không dễ hiểu thấu.

Cô vẫn cảm thấy Ngụy Cẩn Hằng là người lý trí và trầm ổn, tâm huyết dâng trào liền muốn kết hôn căn bản không giống việc anh có thể làm ra.

Nhưng hết lần này tới lần khác anh thật sự làm như vậy.

Từ lúc ăn cơm đến lúc Ngụy Cẩn Hằng lái xe đưa đưa cô về, bầu không khí giữa hai người rất quỷ dị.


Buổi chiều Đồng Kiều ở nhà, đầu óc loạn thành một bầy, mặc kệ làm chuyện gì đều sẽ thất thần.

Buổi tối mẹ Đồng trở về, hai người ngồi ở trên bàn ăn cơm.

Đồng Kiều không có chủ kiến, vẫn nhịn không được mở miệng: “Mẹ, nếu như một người đối xử với con rất tốt, người ấy hỏi con có muốn đi cùng người đó sau này nữa không?”

Mẹ Đồng sững sờ, sau đó giọng điệu kích động: “Ai đấy?”

“Mẹ cũng đừng quản là người nào, mẹ nói con có nên hay không?”

“Ông chủ của con.” Mẹ Đồng một lần nữa đoán đúng: “Tốt với con thì tại sao không sánh bước cùng chứ? Người phụ nữ cũng nên tìm một người chồng tốt, và cố gắng có cho mình một cuộc sống tốt mà.”

“Nhưng sự nghiệp của con vừa cất bước….”

“Con bé này, tiền này có thể kiếm cả đời, lúc nào kiếm cũng không muộn, nhưng nếu như mà con bỏ qua một người, vậy rất khó có thể gặp lại.”

Cô không nói cho mẹ Đồng chuyện Ngụy Cẩn Hằng hỏi cô kết hôn, bà chỉ cho là Đồng Kiều đang do dự có nẻn chấp nhận tình cảm của ông chủ hay không, nên mẹ Đồng lôi kéo cô nói chuyện cho tới khuya.

Cuối cùng lại nói tới tại sao đối phương đột nhiên đưa ra quyết định này.

Mẹ Đồng nghĩ nghĩ, nói ra: “Mẹ nhìn thấy trên mạng không ít fan hâm mộ ghép cặp lung tung cho con với mấy cậu trai trẻ ngoài kia, có đôi khi nhìn mà đến mẹ còn tin, đàn ông đều có ham muốn chiếm hữu, cậu ta nhìn thấy tin này chắc chắn sẽ ghen.”

Lời này như một chày gỗ đánh vào đầu Đồng Kiều, vấn đề này cô xác thực không có nghĩ tới.

Cô vẫn luôn rất chú ý giữ khoảng cách với những người đàn ông khác, nhưng tránh không được việc bị fan sẽ ghép đôi.

Lấy tính cách của Ngụy Cẩn Hằng, coi như ghen anh cũng không sẽ chủ động nói ra.

Anh luôn thích dùng hành động để giải quyết sự việc, chẳng lẽ lần này anh cũng định dùng hành động?

Không thể không nói Ngụy Cẩn Hằng nói một câu này lại khiến Đồng Kiều mất ngủ.

Mà cô không biết là, người nào đó ở trong xe, đậu dưới khu nhà cô cũng một đêm không ngủ.

Rạng sáng năm giờ, Đồng Kiều đổi quần áo thể thao đeo tai nghe đi xuống lầu.

Tâm tình của cô bây giờ vẫn như cũ, không cách nào bình phục, cô muốn chạy bộ để phát tiết.

Đeo tai nghe lên, Đồng Kiều mảy may không phát hiện sau lưng có một chiếc xe màu đen xe đi theo cô.

Chạy khoảng mười phút, rồi đi bộ nửa tiếng, mãi cho đến khi trời sáng rõ, cô mới thở dài một hơi, quay người chuẩn bị về nhà.

Nhưng mà cô quay người lại liền thấy chiếc xe cách cô không xa.

Cô cùng người trong xe nhìn nhau hồi lâu.

Nhìn mặt Ngụy Cẩn Hằng, Đồng Kiều cắn răng một cái, bước nhanh đi tới, mở cửa xe ngồi lên.

“Em đã nghĩ kỹ.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.