Thẻ Của Anh Em Quẹt Cả Đời Cũng Không Hết

Chương 46: Đồng Đồng tặng quà cho tôi


Đọc truyện Thẻ Của Anh Em Quẹt Cả Đời Cũng Không Hết – Chương 46: Đồng Đồng tặng quà cho tôi

Edit: melbournje

🤤

Lái xe gần 5,6 tiếng mới tới thành phố Lâm Châu.

Đưa mẹ Đồng, Đồng Kiều về nhà xong, Ngụy Cẩn Hằng liền chạy đến công ty.

Mấy ngày nay anh một mực ở Tân Châu, trong công ty tích lũy không ít việc cần anh xử lý.

Từ sáu giờ một mực tăng ca đến chín giờ tối, Ngụy Tiếu Vũ kết thúc công việc rồi mang cơm tối qua cho anh.

Còn chụp một tấm hình đăng lên vòng bạn bè.

Ngụy Tiếu Vũ: Vất vả cho ông anh rồi, ngồi gần sáu tiếng xe, còn tăng ca đến bây giờ, qua thật là người đàn ông đẹp trai nhất~

Trong ảnh, Ngụy Cẩn Hằng mặc áo màu đen, xắn tay áo tới cánh tay, mang kính, cúi đầu nhìn văn kiện trên bàn, trong tay phải cầm một cái bút máy màu đen mạ vàng.

Trong tấm ảnh không nhìn rõ mặt anh, nhưng từ góc nghiêng thần thánh này, có thể thấy người đàn ông này có vóc người rất đẹp.

🐰

Đồng Kiều nhận ra bút máy trong tay anh là món quà mà cô tặng.

Không nghĩ tới anh thật sự dùng nó để làm việc, xem ra không có ghét bỏ món quà này.

Đồng Kiều có chút áy náy cắn môi, nhíu mày nghĩ làm sao để trả ơn Ngụy Cẩn Hằng.

Ba ngày cô nằm viện, Ngụy Cẩn Hằng đem tất cả mọi chuyện đều giúp cô xử lý tốt, cái này căn bản không phải một bữa cơm là có thể báo đáp hết.

Cô từ trên giường ngồi dậy, nhìn bàn trang điểm, trước đó mình tham gia chương trình đã chuyên tâm học làm một cốc uống nước.

🐰


Ngày kế tiếp chín giờ, khi Đồng Kiều tỉnh lại thì mẹ Đồng đã đi làm.

Trong nồi còn có canh sườn bà hầm cho cô, nói đợi cô tỉnh lại húp chút canh để ủ ấm thân thể.

Đồng Kiều sau khi rửa mặt, nhìn vết thương trên mặt mình, chuông ngoài cửa đột nhiên vang lên.

Cô thông qua mắt mèo nhìn ra, là Ngụy Cẩn Hằng.

Cô ngạc nhiên mở cửa: “Anh Ngụy, sao anh lại tới đây?”

Nói rồi cô nghiêng người nhường đường để Ngụy Cẩn Hằng đi vào.

Trong tay Ngụy Cẩn Hằng mang theo một cái hộp giữ ấm: “Tiếu Vũ bảo anh tiện đường mang cho em.”

Đồng Kiều kinh ngạc: “Tiếu Vũ? Chị ấy đâu?”

“Nó có chuyện bận.”

Ngụy Cẩn Hằng đổi giày, đem hộp giữ ấm đặt ở trên bàn ăn: “Em nấu canh?”

Đồng Kiều hít mũi một cái, mùi canh sườn tràn ngập ở phòng khách.

“Là canh buổi sáng mẹ em nấu cho.”

Nói xong, cô đưa tay mở hộp giữ ấm ra, bên trong là mùi canh cá đậm đặc.

“Đây là dì giúp việc nhà anh hầm sao?” Đồng Kiều hít hai hơi, đến phòng bếp lấy bát đũa.

Ngụy Cẩn Hằng đương nhiên sẽ không nói đây là mẹ Ngụy biết được Đồng Kiều bị thương nên nấu.

“Ừm, dì hầm.”

Đồng Kiều cũng không có nghe được thâm ý bên trong lời nói của anh.

Múc thêm một chén canh sườn, bày ở trước mặt Ngụy Cẩn Hằng.

Lại múc thêm một chén canh cá, bày ở trước mặt mình.

“Nếu là dì làm, em rất thích, em sẽ uống canh cá dì làm, anh nếm thử canh sườn dì Đồng của anh làm nhé.”

Ngụy Cẩn Hằng ừ một tiếng, uống một ngụm: “Không tệ.”

Đồng Kiều cũng uống một ngụm canh cá, cảm giác mỹ vị, cũng học giọng điệu thanh lãnh của Ngụy Cẩn Hằng gật đầu nói câu: “Không tệ.”

Ngụy Cẩn Hằng bị cô chọc cười: “Học lời anh nói làm cái gì?”

Đồng Kiều nâng cằm lên, nói: “Muốn xem xem nói chuyện như thế đến cùng có cảm giác gì.”

Nói xong, Đồng Kiều cười một tiếng.

“Được, không nói giỡn nữa, sao hôm nay anh không đi làm?”

Ngụy Cẩn Hằng đưa tay, mắt nhìn đồng hồ: “11h anh có buổi họp, hiện tại còn sớm, không vội.”

Đồng Kiều vừa nghe vừa uống canh, uống xong không có ý định ăn nữa, buổi sáng uống nhiều quá canh, sẽ cảm thấy dính.


“Hôm qua anh ở công ty làm thêm đến mấy giờ?” Cô mở miệng hỏi thăm

Ngụy Cẩn Hằng giống như không nghe thấy, không trả lời.

Đồng Kiều vừa định hỏi lại, Ngụy Cẩn Hằng mở miệng đánh gãy lời cô, nói sang chuyện khác hỏi: “Một mình ở nhà cảm giác phát chán chưa?”

Thấy anh không muốn nói, Đồng Kiều liền không lại tiếp tục hỏi, nhưng cô biết chắc là đã khuya.

Đồng Kiều vụng trộm dò xét anh, liếc tới đáy mắt anh.

Cô do dự hai giây đứng dậy đi vào phòng ngủ, lần nữa đi ra, cầm trong tay một cái hộp màu nâu.

Cô đem hộp đặt trên bàn ăn, trên mặt còn có chút tiếc nuối: “Tặng cho anh.”

Ngụy Cẩn Hằng có chút kinh ngạc.

“Mở ra nhìn xem.” Cô đem hộp đẩy đến trước mặt Ngụy Cẩn Hằng.

Ngụy Cẩn Hằng nhìn cô một cái, đem hộp mở ra, bên trong là một cái cốc.

Cái cốc rất được, bên ngoài có họa tiết đầu sư tử, cốc màu xám đen, đầu sư tử lại là màu đỏ.

Đồng Kiều có chút ngượng ngùng đưa tay chà chà sau cổ, có thể thấy được hiện trong lòng cô có bao nhiêu khẩn trương.

Chủ yếu là Ngụy Cẩn Hằng thấy qua đến đồ tốt nhiều lắm, món đổ cô học tring thời gian ngắn này thật có chút không dám đưa ra ngoài.

“Rất đẹp, anh rất thích.” Ngụy Cẩn Hằng tường tận xem xét một vòng, cuối cùng lại nhìn dưới đáy cốc thấy mấy chữ, Đồng Kiều tặng.

Đồng Kiều kinh hô: “Có thật không?”

Ngụy Cẩn Hằng lần nữa gật đầu: “Em rất có tâm.”

Trước đó cô nói qua, Ngụy Cẩn Hằng tựa như một con sư tử lạnh lùng kiêu hãnh ít nói, không nghĩ tới cô còn làm một cái cốc như vậy.

Cái cốc này được Ngụy Cẩn Hằng bày trên bàn công tác, so với những cái đồ uống trà kia, cái cốc này thật ra rất tục.

Những người khác vào văn phòng tổng giám đốc cũng nhìn lén mấy lần mà không dám mở miệng hỏi, nhưng hết lần này tới lần khác có những người không sợ, ví dụ như Quan Vĩ Lễ.

Anh vào văn phòng Ngụy Cẩn Hằng liền thấy trên bàn có cái cốc này, hiếu kì vừa định đưa tay lấy đi, liền bị một cái bút máy đập vào tay, vừa đau lại vừa rát.

Quan Vĩ Lễ bất mãn quát: “Nhìn một chút cũng không được sao, thật là hẹp hòi.”


Ngụy Cẩn Hằng còn không ngẩng đầu, ngữ khí kiên định: “Không được.”

“Chỉ là một cái cốc mà thôi mà thôi, nhìn cũng không giống hàng đắt tiền, làm sao mà như bảo bối thế.”

Quan Vĩ Lễ tùy ý ngồi ở đối diện anh, hai tay chống cằm quan sát cái cốc.

Sau khi xem xong chân mày Quan Vĩ Lễ cau lại, ghét bỏ nói: “Cậu xác định đây không phải là mấy cái cốc trên sạp ngoài chợ mà mấy tệ một cái sao.”

Ngụy Cẩn Hằng không có phản ứng.

Quan Vĩ Lễ đột nhiên nhớ tới cái gì, chỉ vào cái cốc hỏi: “Cái này không phải Đồng Kiều tặng cho cậu chứ.”

“Ừm.”

Quan Vĩ Lễ như bừng tỉnh: “Trách không được cậu coi nó như bảo bối.”

Ngụy Cẩn Hằng đóng nắp bút máy, đặt một bên, cầm lấy cái cốc này nhìn một chút nói: “Đây là cô ấy tự làm, mặc dù chẳng ra sao cả, nhưng có thể thấy cô ấy tốn không ít tâm tư.”

“Lại nói quà quý không phải ở chỗ giá tiền của nó.”

Quan Vĩ Lễ ho nhẹ một tiếng: “Được, chỉ cần cậu thích là được rồi.

Nói xong anh lại nghĩ tới cái gì, tiếp tục nói: “Trước đó Tiếu Vũ có nói qua, Đồng Đồng quay xong chương trình có ở lại trấn nhỏ kia mấy ngày, chính là vì học làm gốm sứ sao.”

Quan Vĩ Lễ nhíu mày, vẻ mặt mập mờ: “Thì ra là làm để tặng cho cậu.”

Ngụy Cẩn Hằng cúi đầu, lúc Quan Vĩ Lễ không thấy được, anh nhếch miệng, giọng điệu bình thản nói: “Hẳn là vậy.”

Quan Vĩ Lễ rất im lặng, người đàn ông này….kiêu ngạo cái gì chứ.

Trong lòng rõ ràng sướng muốn chết, ngoài miệng còn nói như thế, thật sự là trong nóng ngoài lạnh cực kỳ.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.