Thẻ Của Anh Em Quẹt Cả Đời Cũng Không Hết

Chương 44: Quả thật có người hãm hại


Đọc truyện Thẻ Của Anh Em Quẹt Cả Đời Cũng Không Hết – Chương 44: Quả thật có người hãm hại

Edit: melbournje

🤤

Quan Vĩ Lễ vụng trộm đem câu nói này của Ngụy Cẩn Hằng gửi trong nhóm chat, mọi người đều sợ ngây người.

Không tới hai phút sau, điện thoại Ngụy Cẩn Hằng tiện tay để trên bàn vang lên.

Quan Vĩ Lễ nghe được tiếng chuông điện thoại, tranh thủ thời gian cúi thấp đầu, cảm giác đỉnh đầu có một ánh mắt rét lạnh phóng tới.

Ngụy Cẩn Hằng thu hồi ánh mắt, cầm điện thoại cúp máy.

Vừa mới cúp máy, điện thoại lại vang lên lần nữa.

Anh lần nữa cúp máy, không đến hai giây, điện thoại lại vang lên.

Ngụy Cẩn Hằng nhíu lại lông mày, dứt khoát dập máy.

Không tới một phút sau, điện thoại trong văn phòng vang lên lần nữa.

Quan Vĩ Lễ xấu hổ ho nhẹ một tiếng, cầm điện thoại lên nhìn thoáng qua, người gọi là Ngụy Tiếu Vũ, anh nhịn không được mà nhận.

“Alo, Tiếu Vũ.”

Bên kia là thanh âm kích động: “Anh nói thật hay giả, anh em nói muốn tỏ tình sao!”

Quan Vĩ Lễ do do dự dự ừm hai tiếng, lại sợ Ngụy Tiếu Vũ không tin, cường điệu một lần, chính miệng anh em nói.

Ngụy Cẩn Hằng không chịu nổi thái độ khoa trương này của bọn họ, giữ im lặng đi ra ngoài.

Quan Vĩ Lễ tranh thủ thời gian cúp điện thoại, đưa tay ra cản.

“Ài ài ài chớ đi chứ, không phải nói đến thỉnh giáo tôi cách để thổ lộ sao, tôi dạy cho cậu.”

Anh đem người một lần nữa kéo về trên ghế sa lon, hắng giọng một cái nói: “Bước đầu tiên, chính là đem cô gái đó hẹn đi dạo phố, xem phim, ăn cơm.”

“Nói đến cậu cùng Đồng Kiều quen biết lâu như vậy, còn chưa có đi xem phim cùng nhau, tôi đã nói với cậu rằng con gái đều thích…..”

Tám giờ tối ở đoàn làm phim:

Đồng Kiều có chút kinh ngạc nhìn điện thoại mà trợ lý Tiểu Thượng đưa.

Ngụy Cẩn Hằng vậy mà lúc 4-5h chiều mời cô đi xem phim, hỏi cô có thời gian hay không.

Đồng Kiều vừa trả lời câu: Có.

Liền nghe được có người cầm loa hô: “Diễn viên chuẩn bị!”

Đồng Kiều tranh thủ thời gian đi vào trường quay, ngày hôm nay cảnh cô diễn chính là ban đêm, cô thấy nam hai vụng trộm ra ngoài, cô hiếu kì, liền đi theo.


Phát hiện nam hai chui vào phủ của Cao thượng thư, cô ghé từ trên mái nhà nhìn vào trong, phát hiện anh ta đang trộm không ít đồ trang sức ra.

Lúc đang kinh ngạc, người hầu trong phủ trong lúc vô tình thấy được cô, hô to có trộm.

Lúc này Đồng Kiều kinh ngạc, nghĩ muốn chạy trốn, nhưng không kịp.

Lúc này nam hai xuất hiện, cứu cô, cũng ngay tại lúc này, hai người bọn họ nảy sinh tình cảm.

Chuẩn bị xong, bên hông cô đeo dây bảo hộ, chuẩn bị nhún nhẹ, bay lên trên mái hiên.

Hơn tám giờ tối, trời đã đen kịt.

Trừ một cái đèn chiếu sáng bên ngoài, những đèn khác tắt hết, Đồng Kiều thử hai lần, nhón mũi chân trên mặt đất một chút, dây bên hông đột nhiên kéo căng, đưa cô kéo lên.

Cô phối hợp diễn, trong chớp mắt đã đứng ở trên mái hiên.

Nhìn chung quanh một mảnh đen như mực, Đồng Kiều nuốt một ngụm nước bọt, đợi lát nữa cô vừa đi vừa nhảy vọt, trong lòng căn dặn mình nghìn vạn lần đừng nhìn lầm mà giẫm sai chỗ, chỗ cao như vậy té một cái thì cũng không nhẹ.

Đang quay, Lưu Vi Tuyết đứng ở bên ngoài nhíu mày nhìn Đồng Kiều đứng ở trên nóc nhà mấy lần đều bình an vô sự.

Lúc này, trên vai của cô ta bị người nào đó vỗ nhẹ.

Cô ta quay đầu, liền cùng người đại diện nhà mình đối mặt, từ trong mắt của hắn cô ta nhìn thấy ý tứ bảo rằng đừng lo lắng.

Quay thuận lợi, Đồng Kiều cũng bớt lo lắng.

Quay tới lúc bị người hầu trong viện nhìn thấy, đứng lên muốn chạy trốn lúc, ngay tại lúc cô bị treo lên trong nháy mắt đó, cô cảm giác bên hông buông lỏng, bắt đầu nhanh chóng rơi xuống.

“A!” cô sợ kêu ra tiếng, lúc rơi xuống, đầu cô còn đập vào trên vách tường.

Sự việc phát sinh không đến một phút, lúc những người khác kịp phản ứng lúc, Đồng Kiều đã rơi xuống đất hôn mê.

Cát Dương ngồi ở màn hình, phản ứng đầu tiên la lớn: “Mau gọi cấp cứu!”

Bệnh viện nhân dân Tân Châu:

Đồng Kiều được đưa vào phòng cấp cứu.

Cát Dương giao cho phó đạo diễn xử lý ở trường quay, đi theo xe cấp cứu tới bệnh viện.

Tiểu Thượng trực tiếp khóc, hoảng loạn gọi cho người đại diện Hoắc Linh, mẹ Đồng.

Tiểu Thượng nhìn Đồng Kiều trên đầu quấn băng gạc dày, trên mũi mang dưỡng khí, trên tay truyền nước, nhắm mắt lại không có chút dấu hiệu tỉnh lại.

Cô nhịn không được lại khóc lên, dù sao cũng là cô bé mới chập chững vào đời.

Cát Dương đi trả tiền thuốc thang các thứ.

Chín giờ tối, điện thoại Đồng Kiều vang lên.


Tiểu Thượng nhìn người gọi, do dự một chút mà nhận.

Trong điện thoại truyền đến giọng nói của Ngụy Cẩn Hằng: “Alo.”

“Xin chào Ngụy Tổng, tôi là trợ lý của chị Đồng.”

Đầu bên kia đột nhiên trầm mặc.

Tiểu Thượng bận bịu giải thích: “Chị Đồng bị thương, không tiện nghe máy.”

Ngụy Cẩn Hằng nhíu mày, hỏi, “Mọi người hiện đang ở đâu?”

Tiểu Thượng vội nói: “Bệnh viện nhân dân Tân châu.”

“Cô ấy bị thương nghiêm trọng không?”

Tiểu Thượng cắn răng, nói ra tình hình thực tế: “Vẫn còn đang hôn mê.”

“Gửi địa chỉ cho tôi.” Nói xong bên kia cúp điện thoại.

Điều Tiểu Thượng kinh ngạc chính là, rõ ràng trước đó cô đã gọi cho mẹ Đồng, Ngụy Cẩn Hằng nhận được tin tức chậm hơn hai tiếng lại tới trước.

Tiểu Thượng nhìn sắc mặt khó coi của Ngụy Cẩn Hằng, có chút sợ hãi đứng lên.

“Có chuyện gì?” Ngụy Cẩn Hằng ngồi ở một bên giường bệnh của Đồng Kiều, giọng điệu băng lãnh.

Tiểu Thượng bị dọa nói chuyện cà lăm: “Chị, chị Đồng đang quay phim, bị đứt dây bảo hộ, chị Đồng ngã xuống từ mái nhà cao chừng ba mét.”

Cô càng nói càng thấp giọng, nói đến mấy chữ cuối cùng, cơ hồ không có thanh âm.

Người đàn ông nghe xong, lông mày nhíu chặt hơn.

“Ba mét cũng không tính là quá cao, làm sao lại hôn mê chứ?”

“Lúc, lúc ngã xuống đập đầu vào tường.”

Cô nhìn người này toàn thân tỏa ra khí lạnh, bất động thanh sắc lui lại sau hai bước.

Lúc này, cửa phòng bệnh mở ra, đạo diễn cầm theo một bình nước nóng đi đến, nhìn người ngồi ở trước giường bệnh, có chút kinh ngạc.

Là… Tổng giám đốc của tập đoàn Hoằng Duy, Ngụy Cẩn Hằng!

“Ngụy Tổng, xin chào.”

Ngụy Cẩn Hằng quay đầu nhìn về phía người nói chuyện, căn bản không biết là ai.

“Tôi là đạo diễn của bộ phim truyền hình « Khôi Thủ » này, Cát Dương.”


“Đây là tình huống ngoài ý muốn mà tôi không nghĩ tới, hi vọng Ngụy Tổng có thể cho tôi một chút thời gian, để cho tôi tra ra chuyện này rốt cuộc là như thế nào?”

Ngụy Cẩn Hằng trầm mặc gật gật đầu.

“Sau một ngày, tôi cần một lời giải thích.”

Cát Dương cúi đầu khom lưng nói: “Được rồi, Ngụy Tổng, vậy tôi có thể về trước không? Gần trăm người còn đang ở đoàn làm phim chờ tôi.”

Ngụy Cẩn Hằng không lên tiếng, khoát tay.

Sau đó lại quay đầu nhìn về phía trợ lý sau lưng giữ im lặng, nói.

“Cô cũng về đi.”

Ngụy Cẩn Hằng trông ở giường bệnh một đêm, nhìn mặt Đồng Kiều nằm trên giường bệnh không có chút máu, trong lòng tức giận.

Đến năm giờ sáng, Hoắc Linh mang theo mẹ Đồng tới bệnh viện.

Nhìn thấy con gái trên giường bệnh, mẹ Đồng trong nháy mắt đỏ mắt.

Ngược lại thì Hoắc Linh, nhìn thấy Ngụy Cẩn Hằng trước, có chút kinh ngạc.

Ngụy Tổng tại sao lại ở chỗ này?

Ngụy Cẩn Hằng nhéo nhéo mi tâm, mỏi mệt đứng lên đi ra ngoài.

Không nghĩ tới Hoắc Linh cũng đi theo ra ngoài, hai người đi tới cầu thang.

Ngụy Cẩn Hằng xoay người, nói: “Tôi đã phái người tới, cô cũng lập tức chạy về đoàn làm phim, giám sát xung quanh một chút.”

Hoắc Linh rất thông minh, trong nháy mắt hiểu rõ ý của anh: “Anh hoài nghi có người động tay chân sao.”

Ngụy Cẩn Hằng gật đầu: “Hôm trước Đồng Đồng bắt gặp Lưu Vi Tuyết cùng nhà đầu tư yêu đương vụng trộm.”

Nghe nói như thế, Hoắc Linh cũng không kinh ngạc, dù sao cô ở giới giải trí cũng hơn mười năm, chút chuyện này cô đã sớm không cảm giác.

Nhưng mà cô cũng rõ Ngụy Cẩn Hằng có ý gì, anh là hoài nghi hai người kia giở trò quỷ.

Sau khi Hoắc Linh đi, Ngụy Cẩn Hằng ở cầu thang chờ một hồi, mới cất bước trở lại phòng bệnh.

Mở cửa ra, lúc này cảm xúc của mẹ Đồng đã khôi phục một chút, mắt đỏ hồng nhìn người đàn ông đi tới.

Người này bà từng gặp ở tang lễ ba Đồng, cậu này là ông chủ của Đồng Kiều.

Mẹ Đồng co quắp đứng lên nói câu xin chào.

Ngụy Cẩn Hằng nhẹ gật đầu, ngồi ở một bên giường bệnh của Đồng Kiều.

Mẹ Đồng không ngừng vụng trộm dò xét người đàn ông kiệm lời này.

Dung mạo anh rất đoan chính, khí chất quanh thân xem ra cũng không phải là người bình thường, nhưng mà bây giờ phúc lợi của công ty đều tốt như vậy sao?

Ông chủ đến thăm nhân viên thì không nói, lại còn chăm Đồng Đồng qua đêm.

Ngụy Cẩn Hằng kể chuyện Đồng Kiều bị như này, về sau giữa hai người trầm mặc rất lâu.

Mẹ Đồng vốn muốn tìm đề tài, cùng vị lãnh đạo này của Đồng Kiều tâm sự, kết quả nghĩ nửa ngày, cũng không biết nói cái gì, dứt khoát từ bỏ.


Mà người đàn ông cũng không chủ động lên tiếng.

Cuối cùng, mẹ Đồng dĩ nhiên không chịu nổi không khí ngột ngạt này, đứng lên nói đi mua bữa sáng.

Ngụy Cẩn Hằng gật đầu vâng một tiếng, sau đó cảm thấy mình trả lời quá bình thản, lại thêm một câu: “Vất vả cho dì rồi ạ.”

Mẹ Đồng cười xấu hổ, bận bịu khoát tay nói ra: Không vất vả.

Ra cửa mới phát hiện được sự không thích hợp, người nằm rõ ràng là con gái ruột mình, làm sao làm phải tự mình như người ngoài thế này.

Mẹ Đồng vừa ra cửa không bao lâu, Đồng Kiều liền phát ra một tiếng kêu nhẹ.

Cô đưa tay vừa muốn sờ đầu đau nhức, một bàn tay to lớn ấm áp nắm lấy cổ tay của cô.

“Đừng đụng.”

Nghe thanh âm này, Đồng Kiều mở to mắt, nhìn thấy người ngồi bên cạnh, cuống họng hơi khô kêu một tiếng: “Anh Ngụy.”

Ngụy Cẩn Hằng đứng lên gọi y tá, nói bệnh nhân đã tỉnh.

Sau đó rót chén nước ấm cho Đồng Kiều, dìu cô uống hai ngụm, để cho đỡ khô họng.

Uống nước xong, giọng nói của Đồng Kiều mới khá hơn, tay vẫn không tự chủ được sờ lên đầu.

“Ai, đau quá.”

Đồng Kiều nhíu lông mày, cứng ngắc động tới cổ của mình, nhìn thấy điện thoại bên cạnh, vừa định đưa tay ta lấy, một cái tay nhanh hơn cô.

Cầm điện thoại lên, đưa cho cô.

“Muốn lấy cái gì nói với anh, em chớ lộn xộn.”

Đồng Kiều ủy khuất nói: “Em muốn thấy nhìn mặt em xem có bị sao không.”

Ngụy Cẩn Hằng nghẹn lời, không nghĩ tới chuyện đầu tiên cô quan tâm khi tỉnh lại là cái này.

Đồng Kiều mở máy ảnh, nhìn đầu mình bị quấn thành bánh bao, đỏ mắt.

“Đừng khóc, nước mắt sẽ thấm ướt vết thương trên cằm.” Ngụy Cẩn Hằng đoạt điện thoại trong tay cô, đặt một bên, cầm lấy khăn tay đưa cho cô.

“Khuôn mặt của em bị hủy rồi.” Nhất thời Đồng Kiều cảm giác trời đã sập.

Người ở giới giải trí dựa vào mặt và vóc dáng để kiếm cơm, hiện tại cô cảm giác chén cơm của mình đã bị ném đi.

“Không có.”

“Làm sao em lại ngã xuống?” Đồng Kiều đỏ mắt hỏi.

“Dây bị đứt.” Ngụy Cẩn Hằng trả lời đơn giản.

Lúc này, Hoắc Linh cùng mẹ Đồng mua bữa sáng tiến đến.

Thừa dịp mẹ Đồng mừng rỡ lại đau lòng quở trách Đồng Kiều làm sao không cẩn thận như vậy.

Hoắc Linh nhẹ gật đầu với Ngụy Cẩn Hằng.

Ý nói, chính là có người cố ý hãm hại.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.