Đọc truyện Thẻ Của Anh Em Quẹt Cả Đời Cũng Không Hết – Chương 42: Cô bạn gái này của anh, ổn!
Đồng Kiều cảm thấy khả năng là bát tự của cô cùng Lưu Vi Tuyết không hợp.
Mặc dù đây là lần đầu tiên hai người gặp mặt, nhưng đều không có thiện cảm.
Nữ chính là Cố Thần Thần, là bà chủ tương lai của Đồng Kiều, là một nữ diễn viên trứ danh trong nước, ra mắt từ lúc còn bé, 16 tuổi liền nương tựa theo bộ phim « Gia Đình », mà nhận được đủ loại khen ngợi cùng giải thưởng, là Ảnh hậu nhỏ tuổi nhất.
Hiện tại mới có hơn 20 tuổi, kỹ năng diễn lại tương đương với một người lão làng, nhưng mà hàng năm cô ấy chỉ chọn một hai bộ phim không tệ để quay.
Nhưng mà ánh mắt của cô ấy rất độc đáo, mỗi lần quay phim nào là phim ấy liền hot.
Uống chút rượu, đạo diễn Cát Dương khen xong nam nữ chính, sau đó liền nhìn về phía Đồng Kiều, cười nói: “Phim cô đóng tôi đã xem qua rồi, xem ra cô tuổi còn trẻ, diễn cũng không tệ lắm, nhưng mà vẫn còn phải cố gắng, tiếp tục cố lên nhé.”
Đồng Kiều bận bịu bưng ly rượu lên trước mặt, khiêm tốn lễ phép trả lời: “Cảm ơn đạo diễn Cát đã khích lệ, tôi sẽ tiếp tục cố gắng, trong lúc quay có gì không phải mong đạo diễn chỉ điểm ạ.”
Cát Dương tính cách tương đối hào sảng, cười nói: “Không dám.”
Nói xong ông bưng chén rượu lên cụng với Đồng Kiều, hai người uống sạch một chén này.
Lúc này, ánh mắt Cát Dương chuyển hướng Lưu Tuyết vi, có thể là uống nhiều rượu quá, nói chuyện cũng biến thành không che đậy.
“Nói đến Lưu Vi Tuyết thì đây là lần đầu tiên tôi hợp tác với cô ấy.”
Lưu Vi Tuyết lộ ra nụ cười quyến rũ, thân thể cũng đứng thẳng lên, trong lúc vô tình giơ ra bộ ngực, thanh âm kiều mị: “Đúng vậy, đạo diễn Cát, đã sớm nghe nói ngài quay phim lợi hại, nhưng mãi chưa có cơ hội hợp tác, lần này cuối cùng đã có cơ hội, đến lúc đó tôi cần phải học tập chị Cố Thần cho giỏi thôi.”
Đạo diễn cát cười ha ha: “Kỹ thuật diễn của Cố Thần cũng không phải một ngày hai ngày có thể học được, nhưng mà cô học tính nghiêm túc kia của Đồng Kiều thì không có vấn đề, sẽ có tiến bộ lớn đó.”
Lời này nói ra, Đồng Kiều vụng trộm đánh giá sắc mặt khó coi của Lưu Vi Tuyết, trong lòng thở dài.
Thù này, hai người xem như đã kết.
Người ta nói oan gia ngõ hẹp, chắc hẳn là dùng cho Đồng Kiều và Lưu Vi Tuyết.
Hai người không hợp nhau, lại không nghĩ rằng hai người chẳng những phòng trang điểm sát bên, khách sạn cũng là phòng 802, 804 liên tiếp.
Bộ phim này xem như một bộ phim võ hiệp, nhân vật chính là Cố Thần Thần, là một bà chủ của một tửu lâu trong kinh thành, dáng người yểu điệu, thanh âm mềm mại, là một người nổi danh trong kinh thành.
Nàng tự xưng chồng chết sớm, lại không muốn tái giá, nổi danh mạnh mẽ, khiến người khác chỉ dám nhìn từ xa, không dám động thủ.
Đồng Kiều cùng nam hai là nhân viên trong tiệm của nàng, nhưng mà lại có thân phận khác nhau.
Đồng Kiều là công chúa vương quốc lân cận, đào hôn, được nữ chính nhận lại, dáng dấp như hoa như ngọc, lại có tính cách như đứa bé trai, võ công cực kỳ cao.
Nam hai là một tên trộm, chuyên trộm một chút bạc của nhà giàu, đi cứu tế cho người nghèo khổ.
Nam chính thì là đương kim hoàng thượng, anh tuấn tiêu sái, ưa thích cải trang vi hành, đến tửu lâu này.
Mà Lưu Vi Tuyết đóng vai mỹ nhân xếp thứ 2 trong kinh thành, cùng nữ chính đối đầu, đương nhiên cũng là đối thủ một mất một còn của Đồng Kiều.
Khai máy hai ngày, Đồng Kiều liền phát hiện bộ phim này không phải dễ quay như vậy.
Bộ phim này cũng hơi hài hài, tác phong của đạo diễn Cát thì khỏi phải bàn.
Trước đó phong cách của cô đều là quá đứng đắn, không phải phim về hậu cung, chính là căng thẳng, hồi hộp, đột nhiên muốn cô khôi hài.
Đồng Kiều luôn luôn bị gò bó, vừa mới bắt đầu đạo diễn Cát còn có kiên nhẫn dạy cô, về sau cũng dứt khoát từ bỏ, để cô tự mình nghiên cứu.
Trước đó cô có mấy cảnh cùng Cố Thần Thần.
Bình thường Cố Thần Thần giữ im lặng ngược lại diễn rất xuất sắc, thân thể yểu điệu, tính cách mạnh mẽ, ngoài mềm trong cứng.
Để cho người ta nhìn liền biết đây là một bộ phim võ hiệp, chủ yếu nhất là thấy được cô ấy diễn rất dễ chịu, rất hài.
Lúc này trong lúc vô hình cho Đồng Kiều áp lực không nhỏ, trong đầu cô vẫn luôn nghĩ làm sao để diễn cho hài
Vai diễn của cô là công chúa cao quý trốn đến đến kinh thành, sợ có thị vệ đuổi theo, đạo diễn Cát nói cô có thể tượng tượng mình như là một tên ăn mày trộm tiền, sợ kim chủ đuổi theo, mà phải không che giấu được sự quý phái.
Ban tối kết thúc công việc trở lại khách sạn, Đồng Kiều ngồi ở giường xem kịch bản, mặt buồn rười rượi.
Công chúa quý phái, lại muốn hơi ương ngạnh để cho người ta cảm thấy buồn cười.
Cô tập mấy lần, vẫn như cũ không hài lòng.
Cô bực bội nắm tóc, nhớ tới phương diện đóng phim, Ngụy Tiếu Vũ.
Tại biệt thự của Ngụy Cẩn Hằng.
Ngụy Cẩn Hằng ngồi ở trên ghế sa lon, lật nhìn Fashion Magazine công ty bọn họ mới ra.
Trong đó không ít khoản đều là một tuần lên kiểu mới.
Làm ông chủ như anh đương nhiên phải xem thử một chút.
Lúc này, Ngụy Tiếu Vũ nằm trên ghế sa lon ngồi dậy.
“Gần tám giờ rồi, em đi tắm, đợi lát nữa trợ lý sẽ gọi điện thoại cho em, anh giúp em nghe một chút.”
Nói xong đứng lên duỗi lưng một cái liền đi đến tầng hai.
Mười phút sau, điện thoại Ngụy Tiếu Vũ ném ở bên cạnh Ngụy Cẩn Hằng quả nhiên vang lên.
Anh nghiêng đầu nhìn thoáng qua, nhìn thấy người gọi là Đồng Kiều, hơi kinh ngạc.
Điện thoại nhận lên, truyền đến giọng nói bất lực của Đồng Kiều.
“Alo, Tiếu Vũ, em muốn giúp chị giúp việc em một chút.”
Ngụy Cẩn Hằng nghe điện thoại động môi dưới, không nói gì.
Anh không biết mở miệng như thế nào.
“Chị đã diễn qua phim nào hài hài bao giờ chưa?” Đồng Kiều tự mình nói.
“Tiếu Vũ đang tắm.”
Trong điện thoại truyền đến một thanh âm trầm thấp, dọa Đồng Kiều nhảy một cái. Vội vàng nói câu xin lỗi, liền vội vàng cúp điện thoại.
Trong lòng thầm mắng mình kém chút làm trễ nải “chuyện tốt” của Ngụy Tiếu Vũ.
Nhưng mà có gì đó sai sai, sao giọng nói kia lại quen như vậy nhỉ?
Ngay lúc cô nghi hoặc, điện thoại trong tay reo lên.
Cô cúi đầu nhìn thoáng qua, Ngụy Cẩn Hằng.
Cô không chút do dự, nhận điện thoại.
Trong điện thoại truyền đến giọng nói của Ngụy Cẩn Hằng: “Em muốn nhờ Tiếu Vũ giúp cái gì?”
Đồng Kiều kinh ngạc: “À, thì ra là anh nha, em còn tưởng rằng….”
Cụm phía sau Đồng Kiều không có nói ra.
Ngụy Cẩn Hằng nghe được cô nói bóng gió, nhưng mà không có tiếp tục hỏi tiếp, mà là dời chủ đề.
“Quay phim gặp phải khó khăn?”
Vừa nhắc tới việc này, Đồng Kiều ỉu xìu, thở dài một hơi: “Hiện tại bộ phim này em tìm không thấy cảm giác, không diễn được tốt.”
“Làm sao không biết diễn?”
“Chính là em hiện tại đang quay một bộ phim võ hiệp hài, nhưng em trước giờ không diễn qua phim hay vai nào hài hài, nên dẫn đến hiện tại em làm sao cũng không tìm được cảm giác.”
“Hài?”
Ngụy Cẩn Hằng đứng lên, đem điện thoại của Ngụy Tiếu Vũ tiện tay đưa cho dì Trương, bảo dì có điện thoại thì nghe hộ Ngụy Tiếu Vũ, anh về phòng ngủ trước.
Đồng Kiều một tay cầm điện thoại, một tay cầm một cây bút, nhẹ nhàng gõ vào trang giấy kịch bản.
Cô đem lời giảng ban ngày đạo diễn giảng, kể cho Ngụy Cẩn Hằng nghe.
Ngụy Cẩn Hằng trầm mặc không nói gì.
Đồng Kiều nghi hoặc: “Anh có đang nghe sao?”
“Anh chỉ thấy một lần em quay phim, không tưởng tượng được hình tượng.”
Nói chuyện diễn phim, Đồng Kiều tinh thần tỉnh táo, không cần suy nghĩ trả lời: “Em diễn cho anh xem.”
Nói rồi cúp máy, sau đó gọi video.
Ngụy Cẩn Hằng hơi sững sờ, ấn nhận.
Trong video xuất hiện một gương mặt nhỏ trắng nõn tinh xảo, mặc áo ngủ màu hồng phấn.
“Này, anh Ngụy.”
Ngụy Cẩn Hằng ừ một tiếng, ngồi trên ghế, tay cầm vòng tay xoay xoay.
Đồng Kiều để điện thoại cố định ở trên bàn, cô hướng về sau mấy bước, để thấy cả người.
“Hiện tại em chính là công chúa đào hôn nước láng giềng, lần đầu tới kinh thành, một bên bị kinh thành phồn hoa hấp dẫn, một bên sợ hãi có thị vệ đuổi theo đem em bắt về….”
Đem những lời này kể xong, Đồng Kiều đứng tại chỗ cúi đầu trầm mặc vài giây, lần nữa ngẩng đầu, ánh mắt có chút không giống.
Ngụy Cẩn Hằng nhìn Đồng Kiều diễn, cảm giác quanh thân cô đều tản ra mị lực.
Từ đó có thể thấy cô rất nghiêm túc diễn, trong video cô mặc áo ngủ, để lộ bàn chân trần nhỏ, thậm chí lúc diễn đoạn ngã xuống, dưới áo ngủ lộ ra cái eo mềm mại.
Diễn xong một đoạn, Đồng Kiều mệt mỏi thở nhẹ, một lần nữa ngồi ở trên ghế: “Anh cảm thấy thế nào?”
Ngụy Cẩn Hằng thu hồi tâm tư, trầm tư hai giây, nói: “Anh cảm thấy em quá căng thẳng, có một chút cố ý khôi hài, nhưng hơi không đúng.”
“Ba.” Đồng Kiều hai tay vỗ, con ngươi hơi sáng: “Đúng, Cát đạo diễn cũng nói như vậy, mình không có cảm giác gì, muốn thay đổi cũng khó.”
Ngụy Cẩn Hằng chống cằm, trầm tư một hồi, nói ra: “Thật ra em có thể biểu hiện khoa trương một chút.”
“Ví dụ như vừa rồi em cảm thấy đằng sau có người theo em, lần đầu tiên nghiêng đầu, ánh mắt sắc bén lập tức theo tới…”
Đồng Kiều thật sự rất bội phục Ngụy Cẩn Hằng, mặc dù anh không hiểu quay phim, nhưng nhìn cô diễn một lần liền có thể đưa ra một chút lời khuyên.
Quan trọng nhất là những lời khuyên này Đồng Kiều lại cảm thấy rất không tệ.
Còn có thể chậm rãi tìm được cảm giác, hai người hàn huyên đến gần mười hai giờ.
Đến khi Ngụy Cẩn Hằng mở miệng nhắc nhở: “Còn năm phút nữa là mười hai giờ, quá muộn, em cần lên giường đi ngủ.”
Lúc này Đồng Kiều mới phản ứng được, ảo não vỗ vỗ đầu của mình: “Ai nha, không có ý tứ, vừa rồi quá hưng phấn, nên quên cả thời gian.”
Ngụy Cẩn Hằng lắc đầu: “Sáng mai còn phải quay phim, cần nghỉ ngơi thật tốt.”
Đồng Kiều nhu thuận gật đầu, nói với anh câu bái bai, cúp máy.
Một đêm mơ đẹp, ngày kế tiếp, cô quay phim đúng thật là buông lỏng không ít.
Buổi tối, Đồng Kiều trở lại khách sạn thu dọn xong, lại lần nữa gọi cho Ngụy Cẩn Hằng.
Cùng anh hưng phấn kể chuyện Cát đạo diễn khen cô một lần.
Về sau lại hỏi anh về những cảnh sáng mai.
Liên tiếp mấy ngày, hai người đều nói chuyện cho tới khuya.
Điều này khiến Ngụy Tiếu Vũ cảm thấy ngạc nhiên, trước kia anh của cô rất ít khi mang theo điện thoại.
Bình thường không có việc gì liền chôn mình ở thư phòng, ngược lại anh làm những việc này thì quá ngoạn mục.
Hiện tại tuy nói là ở thư phòng, nhưng Ngụy Tiếu Vũ phát hiện anh ở bên trong hình như cùng ai nói chuyện.
Nếu như một hai ngày, Ngụy Tiếu Vũ có thể cho rằng là làm việc, nhưng mỗi ngày trò chuyện hai đến ba tiếng…. cái này có vấn đề.
Đến hôm nay, cô cố ý không có gõ cửa, trực tiếp vào thư phòng của Ngụy Cẩn Hằng, thấy anh đang ngồi ở trước bàn sách, trong máy tính truyền đến một giọng nói ấm áp của con gái: “Anh Ngụy, anh cảm thấy nếu như trực tiếp từ lầu hai treo dây bay xuống, một chân đứng ở trên mặt bàn, chân còn lại trực tiếp đạp trên mặt hắn, có thể khá hơn một chút hay không.”
Ngụy Cẩn Hằng tắt mic, ánh mắt thanh lãnh nhìn chằm chằm Ngụy Tiếu Vũ sững sờ tại cửa ra vào.
“Ngụy Tiếu Vũ, em không biết là vào phòng phải gõ cửa sao?”
Ngụy Tiếu Vũ trong nháy mắt sợ hãi, lúng túng nói: “Anh, em xin lỗi, lần sau sẽ không tái phạm, anh cứ bận rộn đi.”
Nói xong cũng bưng tai ra khỏi thư phòng, thuận tay khép cửa phòng lại.
“Anh Ngụy?”
Đồng Kiều nghe không được Ngụy Cẩn Hằng nói gì, trông thấy anh không để ý tới mình, không khỏi thăm dò gọi một tiếng.
Ngụy Cẩn Hằng thu hồi ánh mắt, giọng nói khôi phục trầm ổn: “Anh đang nghe, em cứ tiếp tục đi.”
Hai người bên này vẫn còn tiếp tục trò chuyện, thật tình không biết Ngụy Tiếu Vũ đã kích động chạy lên lầu báo cáo cho ba mẹ.
Cô bạn gái này của anh, ổn!