Đọc truyện Thế Bất Khả Đáng – Chương 30: Một chữ ngàn vàng
Sáng sớm, Viên Như mặc đồ ngủ, đầu tóc bù xù bước ra từ phòng ngủ, lững thững đi tới phòng huấn luyện.
Đám học viên bảo tiêu ở đây đã sớm quen với cách ăn mặc lúc ở nhà của Viên Như, không mặc áo ngực, hai bánh bao lớn cúp D lúc ẩn lúc hiện trong bộ đồ ngủ rộng thùng thình. Thỉnh thoảng cô nàng còn vươn vai, làm cả khuôn ngực chuyển động, tầng vải sợi mỏng manh trên ngực căng ra thành hình dáng gồ gồ, vẫn hồn nhiên không hay biết mà đi xuyên qua một đám đàn ông.
“Trương Đức Tử, hôm qua tôi bảo anh đi siêu thị mua cho tôi băng hàng ngày, sao anh lại mua cho tôi băng vệ sinh hả?” Viên Như oang oang hỏi một chàng trai thường xuyên làm chân chạy vặt.
Chàng trai vẻ mặt hồ đồ, “Cái đó… có gì khác nhau sao?”
“Nói nhảm! Băng kia là để dùng trước và sau kỳ kinh, còn băng vệ sinh là để dùng trong kỳ kinh.”
“Nếu đã không có cái kia, còn dùng làm gì? Không ngại bịt quá bí bách sao?”
“Tôi đánh chết anh…”
Viên Như đang nháo đến ầm ĩ, đột nhiên liếc thấy một thân ảnh quen thuộc, cánh tay đang quấn lấy chàng trai kia lập tức buông ra, ý cười đùa trong mắt dần dần nhạt đi, thay vào đó là sự kinh hãi.
“Hắn… hắn… sao hắn lại tới đây?” Viên Như chỉ vào Hạ Diệu đang khuân vác cùng một đám bảo tiêu cách đó không xa.
Chàng trai nói: “Hôm qua hắn tới báo danh, sao thế? Em quen?”
“Hắn chính là Hạ Diệu đó!”
Nói xong, Viên Như liền lộ ra vẻ mặt kích động chưa từng có, đầu tiên là cào cào mái tóc rối tinh, sau đó cúi đầu liếc xuống cách ăn mặc toàn thân của mình, nghiến răng nghiến lợi tức giận, vẻ mặt hối hận không kịp. Thấy đội ngũ kia của Hạ Diệu chuẩn bị đi tới đây, Viên Như liền cấp tốc che ngực bỏ chạy.
Chỉ chốc lát sau, thân phận của Hạ Diệu đã được lan truyền ra khắp trường. Lúc thay quần áo, mọi người đều lén liếc nhìn cậu.
“Thì ra cậu ta chính là Hạ Diệu!”
“Hôm qua cậu ta tới báo danh, tôi đã theo dõi suốt nửa ngày, còn đang nghĩ không biết ở đâu ra một anh chàng đẹp trai như vậy!”
“Viên đại mỹ nhân thật có mắt mà!”
“…”
Hạ Diệu cởi quần áo của mình ra, thay sang bộ bảo tiêu đặc huấn, ống quần bó đến tỉ mỉ kỹ càng, dây lưng cài tạch tạch, cổ áo lật ra, từng góc áo đều được kéo đến phẳng lì. Cuối cùng lại lau sạch sẽ từng góc tủ đồ một lượt, rồi mới xếp chồng quần áo vừa cởi ra được gấp vuông vức vào trong.
Chỉ một động tác đơn giản, đã có thể nhìn ra người này chú trọng hình tượng bao nhiêu.
Lúc hoạt động chuẩn bị được làm xong, Thi Thiên Bưu ra lệnh cho hai mươi hai bảo tiêu đứng quay lưng vào nhau tạo thành một vòng tròn.
“Sau đây là mười phút huấn luyện vật lộn trói bắt, tôi ra lệnh một tiếng, các cậu mau chóng xoay người đoạt lấy mảnh vải, sau đó tìm một đối thủ bất kỳ, chế ngự đối phương rồi trói lại, kẻ thất bại sẽ phải chịu phạt nặng. Ngoại trừ các khớp xương cùng bộ vị yếu hại không thể tấn công, các cậu có thể áp dụng mọi thủ đoạn để chế ngự đối phương.”
Tiếng còi vừa vang lên, Hạ Diệu liền thần tốc xoay người lại, là người đầu tiên giành được mảnh vải. Cậu nhắm vào một học viên bên phía đối diện, lách mình một cái rồi tung chân đá thẳng vào vai người nọ, sau đó cổ tay phát lực, túm chặt lấy cổ người kia.
Học viên kia nghiễm nhiên dày dặn kinh nghiệm hơn Hạ Diệu nhiều, ban nãy động tác thay quần áo của Hạ Diệu đã bị hắn theo dõi từ đầu đến cuối. Lúc này hắn không ra công cũng không phát lực, mà chỉ chuyên chú vào việc xé rách quần áo của Hạ Diệu.
Hạ Diệu vốn đã sắp sửa chế ngự được học viên này, kết quả lại vì quần áo bị xé rách mà thoáng thất thần, liền bị học viên kia tóm được. Sau đó hai người bắt đầu triền đấu, Hạ Diệu liên tiếp bị kéo quần áo, giận đến chửi ầm lên.
“Đệt, đừng có kéo nữa!”
Một tiếng này lập tức rước tới Thi Thiên Bưu.
“Xảy ra chuyện gì?”
Hai người dừng tay, Hạ Diệu kéo lại quần áo cho phẳng, tức giận nói: “Hắn kéo quần áo của tôi.”
“Hôm qua là chính miệng cậu đã đáp ứng, muốn cùng những bảo tiêu này huấn luyện theo tiêu chuẩn, vậy tôi nói cho cậu biết…” Thi Thiên Bưu bắt chước khẩu khí của Viên Tung, nói: “Thân là một bảo tiêu, sự an toàn của chủ nhân mới là quan trọng nhất, hình tượng cá nhân của cậu chỉ là thứ yếu. Muốn trở thành một bảo tiêu đạt chuẩn, nhất định phải có sự hi sinh hình tượng cá nhân…”
Nói xong, bàn tay to liền túm lấy cổ áo Hạ Diệu, kéo mạnh một cái, hai khuy áo bên trên liền rớt ra.
Hạ Diệu mím chặt môi, vẻ mặt cứng đờ, nhìn ra được cậu đang gắng sức chịu đựng.
“Vì cậu là em rể của Viên tổng, tôi lại càng phải nghiêm khắc với cậu gấp bội!”
Nói xong lại kéo phừn phựt, toàn bộ vạt áo đều bị kéo ra; kéo thêm nữa, lộ ra một mảng ngực lớn; kéo thêm nữa, hai điểm đỏ đều bị bại lộ…
Viên Tung đứng trước cửa sổ phòng làm việc, nhìn quần áo mà hắn còn chẳng nỡ xé lại bị người khác kéo mạnh mấy lần liền, hơn nữa còn bắt chước cách nói chuyện của mình, trong lòng liền khó mà tiếp thụ, mẹ kiếp đây chính là báo ứng chứ gì!
Hạ Diệu vừa bị xé quần áo lại phải đi lăn lộn cùng một đám người trong vũng bùn, việc này đối với Hạ Diệu ưa sạch sẽ mà nói là kiểu khiêu chiến cỡ nào cơ chứ! Hơn nữa trước ngực và sau lưng còn bắt buộc phải lăn cho đều, nếu chỉ có phần lưng lăn lên bùn, trước ngực vẫn sạch sẽ, vậy sẽ phải lăn lại. Vạt áo trước của Hạ Diệu gần như đã bị xé hết, nếu muốn lăn cho trước sau đều đặn, thì phải cọ cả lên người.
Lúc đầu Hạ Diệu làm không hẳn hoi, kết quả bị phạt phải lăn lại, lúc lăn lại bị một học viên động tác chậm chạp làm cản trở lối đi, kết quả lại bị Thi Thiên Bưu đá cho một cước.
“Là do hắn cản đường tôi!” Hạ Diệu cãi chày cãi cối.
Thi Thiên Bưu nói: “Nhưng cậu là em rể của Viên tổng, tôi nhất định phải có trách nhiệm với cậu hơn!”
Tiếp đó lại bồi thêm một cước!
Tới giữa trưa, tất cả mọi người đều đi ăn cơm, Hạ Diệu bởi vì chống đối huấn luyện viên, lại thêm cậu là em rể của Viên Tung, Thi Thiên Bưu vì để nâng cao hình tượng của Viên Tung, thể hiện khí độ chí công vô tư, liền quả quyết phạt Hạ Diệu đứng phơi giữa trời nắng chói chang.
Bình thường Viên Tung đều tới canteen ăn trưa, nhưng hôm nay lại lần lữa mãi chưa thấy xuất hiện.
Mấy huấn luyện viên tụ tập lại với nhau, vừa ăn vừa trò chuyện.
“Sao hôm nay không thấy Viên tổng nhỉ?”
“Đúng thế! Tôi cũng đang băn khoăn đấy, có phải hắn ra ngoài rồi không?”
“Không, vẫn ở trong phòng làm việc suốt đấy.”
“Không giống hắn nha!”
“…”
Buổi chiều có lịch học theo chương trình, trong giờ học có phát một đoạn clip vật lộn do Viên Tung cùng một vị cao thủ khác mô phỏng, nhất chiêu nhất thức đều giảng giải đến cực kỳ tỉ mỉ. Tất cả mọi người đều chăm chú học theo chiêu thức trên màn hình, chỉ một mình Hạ Diệu là nhìn chằm chằm vào thân thể Viên Tung, cậu đang tìm kiếm nhược điểm của Viên Tung.
Kết thúc buổi học, bỗng nhiên Hạ Diệu cảm thấy có người đập vào lưng mình.
Quay đầu lại liền thấy một cô gái có tướng mạo anh khí, nói với cậu: “Viên tổng gọi cậu tới phòng làm việc một chuyến.”
Hạ Diệu đi tới phòng làm việc của Viên Tung, nhưng không thấy Viên Tung đâu.
Trên bàn làm việc bày mấy miếng bánh ngọt, tất cả đều mới ra lò, tản ra mùi sữa thơm phưng phức. Ánh mắt Hạ Diệu lưu chuyển, đầu lưỡi liếm liếm qua răng nanh. Đây không phải quá mức rõ ràng rồi sao? Viên Tung sợ Hạ Diệu bị đói, đặc biệt chuẩn bị đồ ăn, để tránh hiềm nghi, còn cố ý đi vắng khỏi hiện trường. Bởi vậy, Hạ Diệu có muốn “ăn vụng” mấy miếng cũng chẳng ai thấy.
Ăn hay không ăn? Đồ ngọt chính là thứ mà Hạ Diệu không có lực kháng cự nhất, lúc trước nếu không phải ngoài vỏ hộp đựng mõ viết là bánh cookie, cậu tuyệt đối sẽ không ngu ngốc mà đem mở ra.
Ngay thời điểm bàn tay Hạ Diệu chuẩn bị duỗi tới, cánh cửa liền kẹt một tiếng bật mở.
Bóng dáng Thi Thiên Bưu xuất hiện trước cửa.
“Sao cậu lại ở đây?” Thi Thiên Bưu hỏi.
Hạ Diệu nói: “Viên Tung gọi tôi tới.”
Thi Thiên Bưu liếc thấy đồ ăn trên bàn làm việc của Viên Tung, nháy mắt liền lộ ra vẻ mặt thấu hiểu.
“Anh vợ cậu thật là hao tâm tổn trí mà! Để rèn luyện ý chí của cậu, lại nghĩ ra được một chiêu thế này.” Nói xong hắn liền bưng đĩa bánh kia lên, vừa ăn vừa đi ra ngoài.
Kết quả còn chưa ăn được hai miếng, đã nhìn thấy một gương mặt âm trầm đang đi thẳng về phía mình.
Thi Thiên Bưu nhai nuốt miếng bánh trong miệng, giơ ngón cái lên với Viên Tung.
“Viên tổng, cậu em rể này của anh khá lắm đấy, có thể kháng cự lại sức cám dỗ!”
Viên Tung nhìn chằm chằm theo hắn cho tới khi chẳng còn bóng dáng mới chịu chuyển đường nhìn về.
Lăn lộn suốt cả ngày, ai cũng mặt xám mày tro, đặc biệt là Hạ Diệu, quả thực như một con khỉ bùn. Toàn bộ học viên đều tới nhà tắm công cộng để cọ rửa tập thể, Hạ Diệu cũng không ngoại lệ.
Mang theo quần áo sạch đi về phía nhà tắm, đột nhiên lại bị một người gọi lại.
“Viên tổng có bố trí cho cậu một gian phòng tắm riêng, mời cậu đi theo tôi.”
Hạ Diệu đi chưa được bao xa, lại bị Thi Thiên Bưu đón đầu ngăn chặn.
“Đi đâu?”
Hạ Diệu không nói gì, học viên bên cạnh cũng không dám mở miệng, bởi vì Viên Tung đã đặc biệt dặn dò việc này không được để lộ ra ngoài.
“Lại muốn đi kiếm đặc quyền phải không?” Thi Thiên Bưu đột nhiên sa sầm mặt, nghiêm giọng khiển trách học viên đi chuyển lời: “Làm gì? Hình tượng công chính liêm minh của Viên tổng là để cậu bôi bẩn hay sao? Cứ tưởng mình hay đấy!”
Nói xong liền túm lấy tay Hạ Diệu.
“Không cần để ý tới loại người này, chúng ta cùng tới nhà tắm tẩy rửa.”
Hạ Diệu chọn một vòi hoa sen ở góc khuất nhất, vừa rửa sạch bùn đất trên người, ánh mắt từ bốn phương tám hướng liền đổ dồn về. Chẳng trách được, Hạ Diệu quá trắng mà, hoàn toàn không hợp với màu da xung quanh. Hệt như vừa vớt ra từ trong vại sữa vậy, khắp người không tìm được một điểm khác màu. Chẳng những trắng, dáng người cậu còn cực kỳ đẹp, rắn rỏi kiện mỹ, hai chân thon dài, thắt lưng hõm sâu, cặp mông rất vểnh, đây mà là một phòng gay thì có khi máu mũi đã chảy thành sông rồi.
Hạ Diệu quấn một chiếc khăn dưới thân, đám con trai trong phòng đều cực kỳ muốn kéo ra, thử nhìn xem vật cất giấu bên trong có phải cũng trắng như vậy hay không, nhưng chẳng ai dám.
Đúng lúc này, Thi Thiên Bưu trần truồng tiến vào, khố hạ như treo một ống thuốc lào, lắc trái lắc phải đi về phía Hạ Diệu.
“Tắm rửa còn quấn khăn làm gì? Cả phòng toàn đàn ông với nhau, có ai mà không biết chứ? Ha ha ha…”
Cả phòng liền rộ lên tiếng cười phụ họa, Thi Thiên Bưu kéo tấm khăn quấn dưới thân Hạ Diệu ra, vô số cặp mắt liền quét về hướng này. Thế nhưng không quét tới được cây củ cải trắng như trong mong đợi, mà lại quét tới một sống lưng cường tráng cùng cặp đùi bưu hãn.
Ánh mắt lãnh lệ của Viên Tung đảo qua khắp phòng, giọng nói thâm trầm xuyên qua cột nước đâm thẳng về phía đám người đang vui cười.
“Nháo cái gì? Thành thật hết cho tôi!”
Tất cả mọi người đều quy củ cúi đầu xuống, còn lớn gan thì thầm một câu: sao đi tắm mà còn phải thị sát? Bình thường chưa từng có loại đãi ngộ này nha!
Viên Tung chắp tay sau lưng đứng chắn trước người Hạ Diệu, tựa như một bức bình phong cực lớn, vừa vặn che khuất Hạ Diệu. Bất luận Hạ Diệu lắc lư thế nào, cây củ cải trắng bóc kia vẫn trong phạm vi che phủ của hắn, ai cũng đừng hòng thấy được.
* * *
Ngày hôm sau tại buổi họp giao ban, Viên Tung khen ngợi Thi Thiên Bưu trước mặt mọi người.
“Các anh phải học tập huấn luyện viên Thi, đối xử bình đẳng với các học viên, tận chức tận trách, khiến tôi vô cùng hài lòng.”
Đây là lần đầu tiên Viên Tung biểu dương một người trước mặt tập thể, Thi Thiên Bưu đắc ý khỏi cần phải nói.
Buổi chiều phát tiền lương, Thi Thiên Bưu cứ nghĩ mình có biểu hiện xuất chúng như vậy, kiểu gì cũng được tăng thưởng chút đỉnh, kết quả tập trung nhìn vào, lại thấy bị ít đi ba ngàn đồng tiền thưởng.
“Hạch toán sai rồi à?” Hỏi kế toán viên.
Kế toán viên nói: “Không sai, tôi đã đặc biệt kiểm tra đối chiếu lại, tiền thưởng tháng này của anh chính là hai ngàn.”
Thi Thiên Bưu vội vội vàng vàng chạy tới văn phòng của Viên Tung, hỏi hắn xem rốt cuộc là như thế nào.
Viên Tung sau một hồi yên lặng, ánh mắt lãnh đạm mới quét về phía Thi Thiên Bưu đang đứng trước mặt.
“Biết cái gì gọi là một chữ ngàn vàng không? Tôi khen anh nhiều câu như vậy, hẳn là đáng giá ba ngàn đồng đi?”
“…”