Thê Bằng Phu Quý

Chương 42


Đọc truyện Thê Bằng Phu Quý – Chương 42

Tô Uyển cười to, thở phì phò trả lời: “Chàng biến thành mặt hoa miêu, cũng không phải là công lao của ta.”

“Nàng còn cười.” Tống Tử Hằng thình lình ra tay, hướng trên mặt Tô Uyển quẹt một cái, vì thế Tô Uyển cũng thành mặt hoa miêu. Hình tượng hoàn toàn rớt đầy đất, Tô Uyển không cam lòng yếu thế, nhanh chóng phản kích trở về, sau đó Tống Tử Hằng trừ bỏ đôi mắt miệng vẫn là sạch sẽ, địa phương khác đều là toàn quân bị diệt.

Đương nhiên Tô Uyển chính mình cũng không khá hơn chút nào, đã thấy không rõ ngũ quan nguyên bản. Nàng lúc trước còn ngại hồ nước dơ, lúc này trên mặt đầy bùn, cũng không có lau khô, mà là cùng Tống Tử Hằng thống thống khoái khoái chơi một hồi, trò chơi ấu trĩ ngay cả tiểu hài tử đều không chơi, mọi người đứng bên hồ đều nhìn bọn họ.

Nhị Oa còn học theo, trên tay vớt bùn liền hướng trên mặt Đại Oa: “Ca, ta cho ngươi lau mặt a.”

Đại Oa nhất thời không chú ý, không thể tránh kịp, đầy mặt đều là bùn, toàn lực triển khai phản kích, hai hùng hài tử ở vũng bùn triển khai thế giới đại chiến.

Chú ý tới tầm mắt chung quanh đều tụ lại đây, Tống Tử Hằng dẫn đầu ‘minh kim thu binh’, hắng giọng nói, “Khụ khụ, nương tử có mang khăn?”

Tô Uyển cũng thu động tác, nói: “Có.” Nói rồi khom lưng ở trong nước đục rửa sạch nước bùn trên tay, lúc này mới từ tay áo rút khăn ra, Tống Tử Hằng cũng rửa sạch tay, tiếp nhận khăn, thực tự nhiên liền lau mặt cho Tô Uyển trước.

Phong cách đột biến, cổ nhân hàm súc cũng có chút chịu không nổi, người ta lại là phu thê đứng đắn, Tống Tử Hằng đi thư viện ngây người hơn một tháng mới trở về, vốn dĩ liền tiểu biệt thắng tân hôn, hơn nữa bọn họ cũng không có làm chuyện gì khác người, chính là cử chỉ có chút khiến người…… vô pháp nhìn thẳng mà thôi, lúc trước mọi người còn vây xem đều thấp đầu tiếp tục làm việc, không hề xem hai người bọn họ, coi như cái gì cũng chưa phát sinh.

Ở dưới một bầu không khí hài hòa như vậy, Tô Uyển thế nhưng nghe được một tiếng hừ tràn ngập khinh thường, vì thế ngẩng đầu theo tiếng nhìn lại, liền thấy được Tứ muội đang khinh thường trừng mắt nàng.


Cô nương này phỏng chừng còn chưa có chết tâm.

Tô Uyển thu hồi tầm mắt. Toàn bộ lực chú ý của Tống Tử Hằng đặt ở trên mặt nàng, bọn họ thấu đến quá thân cận, ngay cả lỗ chân lông đều có thể thấy rõ ràng, làn da Tô Uyển rất trắng, đối lập với vết bẩn trên mặt, làn da càng thêm trơn bóng như ngọc, đương nhiên từng đạo vết bẩn kia cũng liền càng thêm không thể chịu nổi. Tống Tử Hằng lau thật sự dụng tâm, cơ hồ tất cả tâm thần đều đặt ở nơi này, hắn biết da thịt dưới tay mình có bao nhiêu non mịn, căn bản luyến tiếc không dám dùng sức.

Lúc này Tống Tử Hằng căn bản không quan tâm mọi người chung quanh có phản ứng gì.

Rốt cuộc đem mặt Tô Uyển lau đến sạch sẽ. Tống Tử Hằng hơi hơi mỉm cười, đáy mắt có chút tự đắc.

Tô Uyển cũng gợi lên tươi cười, từ trong tay hắn lấy khăn qua, tiếc nuối nói: “Khăn đều bẩn.”

“Không có việc gì, trở về giặt là được.”

Tô Uyển lật lại mặt khăn bên kia, chọn chỗ còn hơi chút sạch sẽ, nói: “Tướng công không chê thì tốt.”

Tống Tử Hằng còn không có phản ứng kịp lời này của Tô Uyển có ý tứ gì, thì bàn tay trắng nõn như ngọc kia đã duỗi đến trước mặt hắn, nàng dùng cái khăn hắn vừa mới lau mặt cho nàng, lại hướng trên mặt hắn lau.

Có sạch sẽ hay không chưa đề cập tới, trước công chúng…… Tống Tử Hằng nhấp miệng, tai có chút hơi hơi đỏ lên, rốt cuộc biết rõ giữa ban ngày ngược cẩu không tốt lắm, lại cũng không có né tránh, ngoan ngoãn đứng ở nơi đó, bởi vì vóc dáng của hắn cao hơn Tô Uyển rất nhiều, sợ nàng ngửa đầu giơ tay quá mệt mỏi, còn phối hợp cúi đầu.


Tống Tứ muội tức giận đến hung hăng trừng mắt nhìn Tô Uyển vài lần, phát hiện ánh mắt của nàng thế nhưng cũng liếc về phía chính mình, ánh mắt kia hàm mãn ý cười, thấy thế nào cũng giống như khiêu khích. Tứ muội cảm thấy chính mình bị nàng cười nhạo, dẫm dẫm chân, hung hăng mà thấp giọng mắng câu “Không biết xấu hổ”, quay người liền đi rồi. Tứ muội rốt cuộc không dám lại gây chuyện, bởi vì chuyện lần trước, cha nàng ngày thường đều không cho nàng ra cửa, nói chính xác là không cho nàng ra bên ngoài mất mặt xấu hổ, mấy ngày gần đây vẫn là bởi vì ngày mùa, tới lúc ăn cơm nàng mới được chấp thuận ra tới kêu cha mẹ nàng trở về ăn cơm. Nhưng chính là thời gian ra ngoài ít ỏi như vậy, Tống Tứ muội cũng cầu mà không được, ruộng nhà nàng ở ngay phía sau nhà Tử Hằng ca, mỗi lần đều phải đi qua, quá mấy ngày nữa nhà Tử Hằng ca bắt đầu thu hoạch, nàng liền có thể ngày ngày đều nhìn thấy Tử Hằng ca vài lần.

Tô Uyển không có tỉ mỉ như Tống Tử Hằng, hai cái ba cái liền lau xong, Tống Tử Hằng theo tầm mắt của nàng nhìn qua, vừa lúc thấy bóng dáng rời đi của Tứ muội, Tống Tử Hằng thầm nghĩ không tốt, quả nhiên liền nghe được thê tử hắn hừ lạnh một tiếng: “Người ta mắng ta không biết xấu hổ đâu.”

Đào mấy cái ngó sen, bắt mấy con cá, Tô Uyển chơi đến tận hứng, liền cảm thấy đầy người ướt dầm dề thực không thoải mái, liền chào hỏi mấy người Tống lão cha rồi đi về, Tống lão cha bọn họ nguyên bản liền không trông cậy vào nàng làm việc, gật đầu ứng, Tô Uyển lúc này mới bò lên trên bờ, chân nàng dơ không có biện pháp đi giày, hơn nữa vẫn còn đi vớ, dứt khoát liền trực tiếp xách theo giày đi về.

Còn chưa đi được hai bước, Tống Tử Hằng thế nhưng cũng theo lại đây, Tô Uyển liếc mắt nhìn hắn: “Sao chàng cũng trở về?”

Tống Tử Hằng chậm một bước, vừa lúc đi ở phía sau Tô Uyển, che chắn cho nàng, bởi vì lúc trước ngã ngồi dưới bùn, xiêm y bị tẩm ướt dán ở sau lưng hiện ra thân hình, vẻ mặt tự nhiên nói: “Khát, trở về uống miếng nước.”

Tô Uyển nhướng mày: “Không phải có mang nước lại đây sao?”

“Ta không có thói quen cùng người khác uống chung.”

Tô Uyển chỉ coi là hắn có thói ở sạch, không hướng nơi khác tưởng, bất quá tới nhà rồi mới phát hiện hắn cùng lại đây còn rất thuận tiện, tuy Tống Tiểu Muội ở phòng bếp nấu cơm, nhưng thật ra có một cái bếp nhỏ khác có thể nấu nước tắm rửa, nhưng Tô Uyển không biết làm, nàng xuyên qua tới lâu như vậy, trừ bỏ ăn uống ngủ, việc khác căn bản không học được, cho nên nói phế tài ném đến nơi nào đều là phế tài.


Vì thế Tống Tử Hằng có tác dụng, đun nước tắm, đem nước xách vào nhà tắm, lúc sau chính hắn cũng tắm rửa một cái, ra tới thấy Tô Uyển ngồi ở trong viện gian nan lau tóc, lại không nói hai lời liền đi tới tiếp nhận khăn lau cho nàng.

Đi ra đổ nước không cẩn thận thấy một màn như vậy, đôi mắt Tống Tiểu Muội đều thẳng, nàng chưa từng thấy qua Tam ca như vậy, giúp tức phụ nấu nước xách nước, xong rồi còn lau tóc cho nàng—— đây là thời đại mà nữ nhân có thể đương nam nhân mà sử, ngay cả Tống Tiểu Muội đều có thể nhẹ nhàng gánh hai gánh nước, nữ nhân hàng năm làm việc nhà nông lợi hại hơn chút, làm xong trong đất còn phải chiếu cố trong nhà, ngay cả nhị tẩu nàng ngày thường nhanh nhẹn dũng mãnh có thể nói người như vậy, trở về nhà cũng đều phải chuẩn bị cho Nhị ca nàng nước tắm thu thập tốt quần áo.

Nghĩ đến đây, Tống Tiểu Muội thầm nghĩ thật nên kêu nhị tẩu trở về nhìn xem, ngày ấy Tam ca giúp Tam tẩu xách một thùng nước tắm đều lẩm nhẩm lầm nhầm đến nửa tháng, thấy một màn như vậy còn không biết muốn đỏ mắt thành cái dạng gì.

Bất quá nói thật, Tam ca như vậy xác thật khiến người bị dọa rớt tròng mắt, chỉ kém chưa cho Tam tẩu giặt quần áo nấu cơm bưng trà rót nước, càng kêu nàng kinh ngạc chính là biểu tình trên mặt Tam tẩu, thản nhiên bình tĩnh, giống như một chút cũng không cảm thấy Tam ca làm như vậy có cái gì không đúng, nghĩ đến ngày thường bọn họ đóng cửa lại ở trong phòng của mình, cũng không thiếu âu yếm như vậy.

Không biết sao, Tống Tiểu Muội bỗng nhiên nhớ tới mấy tháng trước kia, Tam tẩu nói  với nàng ngày sau tìm tướng công, phải tìm người giống như Tam ca. Tống Tiểu Muội mặt đỏ lên, vừa định trêu ghẹo nói cũng nói không nên lời, lắc mình trở về phòng bếp.

Đã gần giữa trưa, ngày mùa thu mặt trời ấm áp, trên đầu lại được người xoa tóc giống như mát xa, Tô Uyển thoải mái đến mệt rã rời, nàng liền nhắm mắt, đem cái trán dựa trên người Tống Tử Hằng. Tống Tử Hằng thân mình cứng đờ, lại chưa nói cái gì, quá không được một hồi, Tô Uyển giật mình, xoay đầu, nửa bên mặt dán ở trên người hắn, đôi tay cũng ôm eo hắn, Tống Tử Hằng lúc này mới có chút mất tự nhiên nói: “Nương tử……”

“Tiếp tục a, tóc còn không có khô đâu.”

“Khụ khụ.” Tống Tử Hằng thanh thanh giọng nói, “Nương tử, cái kia…… không tốt lắm……”

“Đúng rồi.” Tô Uyển mơ màng sắp ngủ, âm điệu nói chuyện kéo dài, có vẻ lười biếng, “Tứ muội muội kia của chàng, hôm nay không chỉ có trừng mắt nhìn ta, còn mắng ta không biết xấu hổ, chàng nói xem như thế nào?”

Tống Tử Hằng thầm nghĩ nên tới rốt cuộc tới, nhưng xử lý loại quan hệ này hắn thật sự không có kinh nghiệm, còn đau đầu muốn trả lời như thế nào, lại nghe được thanh âm lười biếng của thê tử: “Muội tử này cũng quá không biết tốt xấu chút, ta lần trước hảo tâm phóng nàng một con ngựa, không cảm ơn liền thôi, lại vẫn ghi hận với ta?”


Tống Tử Hằng phản ứng lại đây, hỏi: “Ý nàng là chỉ việc nàng không có ở trước mặt người khác nói ra tên nàng ta?”

“Này tính cái gì, cho dù ta không nói, toàn bộ Tống gia thôn ai không biết là nàng ta.” Có lẽ là quá thoải mái, Tô Uyển nói chuyện đều tùy ý rất nhiều, “Ta không đem nguyên nhân nàng ta nhằm vào ta nói mở ra, đó là đối nàng phúc hậu, bằng không nháo đến mọi người đều biết, nàng ta một cái cô nương gia còn như thế nào cùng người nghị thân?”

Động tác trên tay Tống Tử Hằng khựng lại, ngay sau đó lại cười hỏi: “Vậy xin hỏi nương tử vì sao đối nàng ta phúc hậu như thế?”

“Ta vì sao đối nàng ta phúc hậu chàng lại không biết sao? Nếu thanh danh nàng ta bị huỷ hoại, gả không ra, ngày sau liền trách đến trên đầu chúng ta, cha nàng lại luôn luôn đối với nhà chàng rất là chiếu cố, nếu là nàng ta vò đã mẻ lại sứt nếu không kế danh phận theo chàng, chàng là thu hay là không thu?” Tô Uyển chuyện vừa chuyển, nâng đầu nhướng mày xem hắn, “Vẫn là tướng công cảm thấy bỏ lỡ một cái mỹ nhân, trong lòng tiếc nuối đi.”

Tô Uyển như cũ dựa vào trên người hắn, chỉ là ngẩng mặt nhìn hắn, ánh mắt doanh doanh, Tống Tử Hằng cảm thấy yết hầu phát ngứa, kỹ năng bỗng nhiên đột biến, hơi có chút phong lưu phóng khoáng trả lời: “Cho dù mỹ lại có ai mỹ bằng nương tử? Tuy là chết đuối ba ngàn, Tử Hằng cũng chỉ lấy một gáo kia uống, còn lại toàn như mây khói.”

“Nói được quả thực so với hát còn dễ nghe hơn.” Tô Uyển hừ lạnh, ra vẻ khinh thường.

Tống Tử Hằng yêu nhất bộ dáng khi nàng tức giận, cặp mắt kia sáng ngời lại lộng lẫy, diễm như liệt hỏa, khiến người nhịn không được trầm luân trong đó, Tống Tử Hằng không tự chủ được chậm rãi cúi đầu, cùng nàng đối diện, nhẹ lẩm bẩm nói: “Tử Hằng đối với nương tử một mảnh thiệt tình, thiên địa chứng giám.”

“Được rồi, tin chàng một lần.” Tô Uyển dứt lời, bỗng nhiên thò người ra ở trên môi hắn lưu lại một cái hôn, hấp dẫn đều là lẫn nhau, ở góc độ này Tống Tử Hằng cảm thấy đôi mắt nàng liệt như hỏa, nàng cũng cảm thấy môi mỏng của hắn đẹp như họa.

Tống Tử Hằng sửng sốt, theo bản năng duỗi tay cố định đầu Tô Uyển, liền muốn hôn trở về, thình lình một chuỗi tiếng bước chân truyền tiến trong tai, bởi vì ngay ở cửa, bọn họ mới vừa phản ứng lại đây, người liền đã bước vào sân, ánh mắt so hết thảy động tác đều mau, một giây trước bọn họ đang làm cái gì, mọi người tiến viện thu hết vào đáy mắt.

Vừa mới còn có chút tiếng cười nói, tức khắc đột nhiên im bặt, người một nhà im ắng đối diện, không khí thực sự xấu hổ.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.