Đọc truyện Thê Bằng Phu Quý – Chương 23
Cơm chiều xong, người Tống gia theo thường lệ ở trong viện trò chuyện, bởi vì ngày hôm sau không cần ‘gà còn chưa gáy đã phải dậy làm việc nhà nông’, cho nên mọi người cũng không vội về phòng ngủ, thời gian lưu lại ở trong viện càng ngày càng muộn, tiểu hài tử chịu không nổi, Tam Oa đã ở trong lòng ngực Tống Tử Hằng ngủ rồi, Tam Nữu thì ngồi bên cạnh Tô Uyển, nghiêm túc nghe cô cô của nó tính toán khi nào quả nho chín, một lớn một nhỏ đành phải nuốt nước miếng, Tô Uyển hỏi: “Thật là tháng sau có thể hái được?”
Tống Tiểu Muội nói: “Nếu không phải sợ chua, kỳ thật hiện tại cũng có thể ăn.”
Tô Uyển không tự chủ được rùng mình một cái: “Không được, ta sợ nhất là chua, một chút đều chịu không nổi.”
Tam Nữu ra vẻ nghiêm túc nói: “Không chua, quả nho nhà chúng ta là ngọt nhất trong thôn!”
Tô Uyển nhịn không được nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ của nó, “Đến lúc đó chúng ta cùng nhau hái quả nho được không?”
Tam Nữu quay đầu kêu Tam Oa: “Tam Oa, chờ quả nho chín chúng ta cùng tam thẩm hái quả nho ăn!”
Không nghe thấy Tam Oa lên tiếng, mà là Tống Tử Hằng đáp lời: “Tam Oa ngủ rồi.”
Tống Hữu Phúc khẽ đụng bà nương nhà mình: “Ôm Tam Oa về phòng ngủ đi, bà làm mẹ kiểu gì vậy!”
Đem tiểu gia hỏa đang ngủ đến nóng hầm hập giao cho nhị tẩu, Tống Tử Hằng liền nghe được nương hắn hỏi: “Tử Hằng, ngày kia thư viện khôi phục đi học, ngươi là buổi chiều ngày mai đi hay là sáng sớm ngày kia? Hôm nay mấy vị thúc bá và mấy tiểu tử trong thôn đều tới nói muốn vào thành, đến lúc đó theo ngươi đi cùng.”
Ở thời đại này, nhà có trâu bò rốt cuộc không nhiều lắm, Tống gia là bởi vì Tống Tử Hằng thường xuyên đi lại giữa nhà và thư viện, bọn họ tính toán một phen, phí dụng Tống Tử Hằng thuê xe bò mấy năm cộng lại ước chừng đều đủ tiền mua một nửa con bò, thật sự không có lời, Tống lão cha nghe nhi tử phân tích xong cắn răng mua con bò này, còn tự mình đóng cái xe đẩy tay, trừ bỏ ngày mùa trong nhà đi không được, ngày thường đều là hai ca ca của Tống Tử Hằng đi thư viện đón hắn trở về. Về sau sự thật chứng minh mua con bò này xác thật không uổng, có bò bọn họ làm việc nhẹ nhàng hơn, năm thứ hai Tống lão cha liền làm chủ thuê thêm một mẫu ruộng để gieo trồng, thế nhưng cũng không quá vất vả, hơn nữa khi người trong thôn muốn mượn bò, cũng không có mượn không, mà thường tặng gạo mì trứng gà, rồi sau đó mọi người dần dần biết xe bò nhà bọn họ thường xuyên vào thành, cho nên cũng đều sẽ hỏi thăm thời gian cùng bọn hắn đi chung, qua lại cũng có thể tiết kiệm được mấy đồng tiền.
Hiện tại người Tống gia thôn đều có thói quen ngồi xe bò của Tống lão cha vào thành.
Ngày xưa Tống Tử Hằng đều là trước một đêm chạy về thư viện, nhưng mà hôm nay hắn trầm ngâm một chút, liền nói: “Buổi sáng ngày kia xuất phát đi.”
Tống mẫu kinh ngạc một chút, mới nói: “Vậy để ngày mai ta đi nói với mọi người.”
Tô Uyển tắm rửa xong về phòng, trong phòng tuy rằng cũng thắp đèn, Tống Tử Hằng lại không ở phía trước cửa sổ đọc sách, mà ở trên giường đóng gói hành lý, Tô Uyển thấy hắn đem một chồng quần áo cùng mấy quyển sách chỉnh chỉnh tề tề đặt vào chính giữa, liền xung phong nhận việc nói: “Muốn ta hỗ trợ không?”
Tô Uyển vốn chỉ là khách sáo một câu, vì Tống Tử Hằng đều đã thu thập gần xong, nào biết hắn phi thường sảng khoái nói: “Vậy làm phiền nương tử.”
“Đừng khách khí.” Trong tươi cười của Tống Tử Hằng, Tô Uyển đi tới trước mặt, phục hồi tinh thần lại mới khó xử nói, “Ta hình như không biết đóng gói……”
“Không có việc gì, ta dạy cho nàng.” Tống Tử Hằng vừa nói ra, liền tiến lên một bước, từ phía sau xuyên qua hai sườn eo của Tô Uyển cầm đôi tay nàng, tay cầm tay dạy dỗ,
“Trước như vậy…… Lại đem cái này gập vào……”
Tô Uyển cong eo, Tống Tử Hằng cơ hồ dán ở trên lưng nàng, ngày mùa hè quần áo mỏng manh, cách vật liệu may mặc Tô Uyển cũng có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ bắp của hắn, hắn vì muốn thấy rõ ràng động tác trên tay, cố ý nghiêng đầu sang một bên, cứ như vậy hai khuôn mặt dựa vào rất gần, cơ hồ là gương mặt dán gương mặt, hô hấp nóng hổi của Tống Tử Hằng chậm rãi thổi qua mặt Tô Uyển.
Vì thế Tô Uyển một bên học đóng gói hành lý, một bên còn muốn biểu hiện ra khuôn mặt ngượng ngùng né tránh, thật là không dễ. Rốt cuộc ở trong cuộc đua âm thầm ngươi lui ta tiến, đến khi đóng gói tốt, Tô Uyển đều hận không thể lau mồ hôi một phen, lại thấy Tống Tử Hằng ôn nhu nhìn nàng: “Nương tử học xong sao?”
“Hẳn là vậy.”
“Vi phu bỗng nhiên nhớ ra còn có một kiện quần áo quên bỏ vào.” Tống Tử Hằng từ tủ quần áo lấy quần áo mang tới, đưa cho Tô Uyển, mỉm cười nhìn nàng, “Vậy phiền toái nương tử.”
Tô Uyển nhận lấy quần áo, xoay người nhìn bọc đồ trên giường, ánh mắt lóe lóe: “Nếu thiếp thân còn chưa học được đâu?”
“Vi phu không ngại lại dạy nương tử một lần nữa.” Tống Tử Hằng chậm rãi nói, đôi tay cũng lại lần nữa từ bên hông nàng vòng qua, cầm tay nàng chuẩn bị dạy một lần nữa, Tô Uyển lại dùng sức giữ hai tay của hắn bất động.
“Nương tử?”
Tô Uyển xoay mặt qua, nhìn thẳng vào hai mắt Tống Tử Hằng không ngừng lập loè, như ngôi sao đẹp nhất trên bầu trời đêm lúc này, “Nếu thiếp thân vẫn luôn không học được, tướng công muốn dạy ta cả đời sao?”
Tống Tử Hằng còn chưa bao giờ cùng ai nhìn gần như vậy, đặc biệt là cùng nữ nhân, khoảnh khắc Tô Uyển không hề dự triệu xoay mặt qua, môi hắn cũng vừa lúc cọ qua mũi Tô Uyển, môi răng lưu lại một trận hương mềm, Tống Tử Hằng chỉ cảm thấy tim đập nhanh hơn, nghe được vấn đề của Tô Uyển, lần đầu tiên không có trải qua tự hỏi, buột miệng thốt ra nói: “Có gì không thể?”
Tô Uyển không nói chuyện nữa, chỉ lẳng lặng nhìn Tống Tử Hằng, Tống Tử Hằng cũng không mở miệng, ánh mắt lại từ hai mắt nàng rồi bất tri bất giác rơi xuống đôi môi kiều diễm đỏ mọng của nàng, lúc này môi đỏ của nàng khẽ mở, nhả khí như lan. Giây tiếp theo, Tô Uyển cử động, sau đó cả người Tống Tử Hằng đều ngây dại, đôi môi đỏ mà hắn vừa mới ngắm nhìn đến miệng đắng lưỡi khô, giờ phút này đang dừng ở trên đôi môi của hắn, quả nhiên vừa thơm vừa mềm, Tống Tử Hằng nghĩ như vậy, theo bản năng vươn đầu lưỡi liếm liếm, dễ như trở bàn tay tiến vào trong miệng Tô Uyển, tức khắc giống như ruộng lúa hạn hán lâu ngày gặp được trời mưa, ngọt không thể tưởng tượng.
Tống Tử Hằng đọc tân bỏ tật từ, bên trong có viết “Đông phong dạ phóng hoa thiên thụ, canh xuy lạc, tinh như vũ”, hắn biết nói tới chính là pháo hoa, khi nở rộ như đèn đuốc rực rỡ, bất quá giây lát lướt qua, như hàng vạn ngôi sao băng rơi xuống, sau đó biến mất vô tung, dù chưa từng gặp qua, lại có thể tưởng tượng ra là mỹ lệ cỡ nào. Mà Tống Tử Hằng, lúc này liền cảm thấy trong đầu nở khắp thiết thụ ngân hoa, còn có tiếng vang lớn, phút chốc mọi vật như biến mất không thấy, chỉ còn lại xúc cảm mỹ diệu trên môi, càng ngày càng chân thật, cũng càng ngày càng say mê.
Cùng tiểu thịt tươi tươi mới ngon miệng chung chăn gối lâu như vậy, Tô Uyển cũng là cảm thấy khảo nghiệm, lúc này nếu bắt đầu rồi, nàng liền không tính toán kết thúc nhanh như vậy, đơn giản xoay người mặt đối mặt dán ở trên người Tống Tử Hằng, Tống Tử Hằng còn chưa phục hồi lại tinh thần, cúi đầu tiếp tục tìm môi nàng, cánh tay Tô Uyển hướng về phía trước ôm lấy cổ hắn, hé miệng, ở trên môi ngoài tinh tế liếm, đôi tay Tống Tử Hằng cũng bất tri bất giác đỡ eo nàng, theo bản năng kéo người áp trên người mình, thân thể dán kín không kẽ hở, rốt cuộc đêm hè khô nóng, thực mau trên người hai người liền ra mồ hôi, Tống Tử Hằng phi thường có thiên phú học tập, câu lấy lưỡi Tô Uyển nhảy múa, Tô Uyển cũng bắt đầu thở dốc, hơi thở mong manh từ hai cánh môi bật ra thanh âm: “Nóng……”
Giờ này khắc này lên tiếng, tuyệt đối không phải đánh gãy không khí, ngược lại so với thanh âm ngày thường càng ngọt ngào, giống như một liều chất xúc tác tốt nhất, trong đầu Tống Tử Hằng căn bản là chưa kịp tự hỏi, tay đã áp dụng hành động, sờ lên vạt áo Tô Uyển: “Để ta cởi áo cho nương tử.”
Cùng với tiếng cười khẽ của Tô Uyển, áo trong của nàng cũng bị kéo ra, trực tiếp rũ xuống vai, lộ ra mảng lớn da thịt tuyết trắng, tay Tống Tử Hằng không tự chủ được phủ lên, từ chỗ cổ một đường trượt xuống dưới, thẳng đến rơi vào một mảnh đẫy đà, thân mình Tô Uyển không tự chủ được run lên, hô hấp trở nên dồn dập, mà Tống Tử Hằng như là gặp được món đồ chơi mới lạ, tâm tư đều đặt ở xúc cảm mỹ diệu trên tay phải, không những không dùng lực ôm lấy nàng, còn theo nàng cùng nhau run lên, song song ngã vào trong giường.
Khi Tống Tử Hằng sắp sửa đem quần áo trên người Tô Uyển lột hết sạch, chân Tô Uyển không cẩn thận cọ đến một cái đồ vật, dưới chân vừa giẫm xuống, thanh âm vật thể rơi xuống đất “Lạch cạch” vang lên, hai người từ trong ý loạn tình mê hoàn hồn, Tống Tử Hằng theo bản năng khởi động nửa người trên xem xét, quần áo và sách của hắn đã rơi rụng đầy đất, nhưng hắn trước tiên không có xuống giường đi nhặt, giờ phút này hắn ý thức được đôi tay của mình, đặt ở trên một đồ vật thực kỳ diệu, hắn chậm rãi quay đầu lại, liền nhìn thấy thê tử nhà mình thẹn thùng nằm ở dưới thân, sắc mặt hồng nhuận còn mỹ lệ hơn so với bôi phấn, môi đỏ như máu, ánh mắt mê ly, hai tay của hắn không có bất kỳ trở ngại gì xoa ở trước ngực nàng.
Sắc mặt Tống Tử Hằng cứng đờ, cảm giác tay cũng không biết muốn nhúc nhích như thế nào.
Hắn vừa mới…… Giống như làm ra việc thực ghê gớm……
Thật sự cảm thấy bị người tập kích ngực bằng phương thức như vậy thực ngốc, Tô Uyển không khỏi đẩy tay Tống Tử Hằng ra, Tống Tử Hằng giống như bị giải huyệt đạo, lập tức từ trên người Tô Uyển nhảy xuống, từ trước đến nay hắn luôn có diện mạo của thư sinh văn nhược, không ngờ cũng có một mặt hoạt bát như thế, Tô Uyển không khỏi nhìn hắn một cái. Tống Tử Hằng không dám cùng nàng đối diện, cúi đầu, lúc này mới phát hiện quần áo của nương tử hắn đều rơi rụng trên mặt đất, không hề nghi ngờ là bộ đồ nàng mới vừa mặc lúc trước. Hơn nữa là kiệt tác của hắn. Vội nhặt lên, giúp nàng khoác ở trên người.
Tô Uyển nhìn Tống Tử Hằng chớp chớp mắt, cảm thấy dáng vẻ này của hắn rất thú vị, điên đảo nhận thức vốn có của nàng về Tống Tử Hằng, tâm ngứa ngáy muốn chọc ghẹo hắn, nề hà chỉ có thể ở trong lòng ngẫm lại, hiện giờ Tống Tử Hằng còn giống cái hoàng hoa khuê nữ hơn so với nàng còn chưa tính, nàng muốn trêu đùa giống như nữ lưu manh liền thật là không được.
Tô Uyển cúi đầu, che đi thần sác tiếc nuối trong đáy mắt, yên lặng mặc tốt quần áo, Tống Tử Hằng cũng đem hành lý sửa sang lại rồi đóng gói, đặt ở trên ghế, lúc này mới thổi đèn trở lại trên giường, Tô Uyển nguyên tưởng rằng trải qua một phen lăn lộn này, trạng thái hoàng hoa khuê nữ của Tống Tử Hằng ít nhất còn tiếp tục trong chốc lát, không nghĩ tới tố chất tâm lý của hắn thế nhưng thật tốt, thời điểm lên giường đã là khôi phục lại, thậm chí thực tự nhiên ôm nàng vào trong ngực, Tô Uyển không thể không nhắc nhở nói: “Tướng công, nóng.”
Tống Tử Hằng không khỏi nhớ tới lúc trước chính mình cũng là vì lời này của nàng mà mất khống chế, mặt tức khắc đỏ, chỉ là đêm quá mờ không người thấy rõ. Tống Tử Hằng rốt cuộc buông Tô Uyển ra, nhưng vẫn để lại một bàn tay đáp ở bên hông nàng, ngày thường khi ngủ Tống Tử Hằng đều như tính cách của hắn tứ bình bát ổn, nằm thẳng ngủ không chút cẩu thả, giờ phút này lại nghiêng thân nằm đối mặt với Tô Uyển, Tô Uyển cũng hơi hơi hướng về phía hắn, khoảng cách hai khuôn mặt bất quá một lóng tay, mặt đối mặt mà nằm, hô hấp giao triền, thật là có vài phần cảm giác uyên ương đan cổ.
(Red: Cuối cùng hai anh chị cũng có tí tiến triển nha. Anh Tống cũng gian manh lắm, chứ không phải quân tử gì đâu, đọc cái đoạn gói đồ là thấy có tâm tư đen tối rồi. Chị nhà cũng không kém, mơ tưởng thịt anh từ lâu rồi, nhưng vì phải giả vờ làm thục nữ cổ đại nên chưa dám nhào lên.)