Đọc truyện Thay Thế Phẩm – Chương 8
Lại qua mấy ngày, thời tiết đã không còn oi bức như trước.
Công ty gần đây gặp chuyện,Trang Khải ngày ngày đều đi sớm về trễ. Ngôn Thư Vũ nhìn sắc mặt hắn ngày càng tiều tụy mà không khỏi đau lòng.
Nghe nói thành phố G có nhiều loại súp dinh dưỡng, dùng để bồi bổ rất tốt. Ngôn Thư Vũ cũng bắt đầu học cách nấu, mặc kệ mùa hè nóng bức mà nhất quyết nấu súp, còn cho thêm một chút nguyên liệu giúp an thần, hi vọng Trang Khải uống xong sẽ tốt hơn một chút.
Trang Khải mỗi khuya về nhà đều uống một chén, dần dần tâm tình cũng được cải thiện. Chuyện công ty tuy không giúp được gì, nhưng ít ra Thư Vũ cũng hi vọng mình có thể giúp hắn ở phương diện này.
Mọi chuyện lại như trở về quãng thời gian trước kia, bình thản như nước, rồi lại tràn đầy hương vị ấm áp nhàn nhạt.
Nhưng vẫn tựa hồ có điểm không giống, bọn họ rất ít khi ân ái. Có ngẫu nhiên thì Trang Khải cũng chỉ ở phía trên chậm rãi luật động, thiếu đi nhiệt tình, bàn tay vuốt ve trên người Thư Vũ đều trở nên khắc chế, phảng phất như đè nén cái gì đó. Ngôn Thư Vũ cũng không quá để ý, cậu nghe ngóng được từ cộng sự của Trang Khải, vụ việc lần này của công ty thực đau đầu, khó trách hắn có điểm mệt mỏi.
Trang Khải không phải thần linh, tuy bình thường tỏ ra cường đại tin cậy, nhưng hắn vẫn chỉ là một con người, cũng sẽ có lúc mệt mỏi. Ngôn Thư Vũ trong lòng nghĩ, càng tận tâm tra cứu công thức nấu súp dinh dưỡng.
Một lần khi nửa đêm tỉnh lại, Ngôn Thư Vũ phát hiện Trang Khải còn chưa ngủ, nửa nằm nửa ngồi trên giường không biết đang suy nghĩ gì. Thư Vũ vươn tay mở đèn ngủ, phát hiện hắn đang nhìn mình chằm chặp.
“Làm sao vậy?” Mở to hai mắt còn nhập nhèm, Ngôn Thư Vũ hỏi mang theo thanh âm mê man buồn ngủ.
Trang Khải không nói lời nào, vươn tay xoa lên mặt cậu, dùng ngón cái nhẹ nhàng vuốt qua đuôi mắt, dưới ánh đèn mờ nhạt thần sắc hắn càng trở nên mông lung, không thể phân biệt.
Ngôn Thư Vũ cầm lấy tay Trang Khải, hỏi lại: “Làm sao vậy?”
“Không có việc gì.” Trang Khải tắt đèn ngủ, nằm xuống ôm lấy eo Thư Vũ.
Cậu cũng không hỏi nữa, nhắm mắt lại liền một lúc đã ngủ.
Vài ngày sau, Ngôn Thư Vũ phải đi công tác, vốn không phải nhiệm vụ của cậu, nhưng cũng bởi lần này địa điểm là thành phố F, ở đó nghe đồn có một loại gỗ quý, bên trong có hương liệu giúp an thần định khí. Những ngày này tâm tình Trang Khải đều không yên, có lẽ sẽ thích hợp cho hắn dùng, thế nên mới đề xuất với thủ trưởng để tham gia cùng.
Đến thành phố F, sau khi xử lí tốt mọi việc của công ty, Ngôn Thư Vũ liền đi tìm mua loại gỗ đó. Một chiếc túi gấm nhỏ mà giá lại không hề nhỏ, Thư Vũ đưa lên mũi ngửi ngửi, mùi rất thơm, còn có một loại cảm giác khiến người ta thư thái.
Trong cửa hàng còn bán cả lược gỗ, kiểu dáng tinh xảo, Ngôn Thư Vũ chợt nhớ ra chị mình rất thích sưu tầm lược, liền tiện thể mua luôn một cái.
Dự tính công tác trong năm ngày thì ba ngày đã làm xong, một ngày kế tiếp đã mua xong hết đồ, Ngôn Thư Vũ kích động mà chuẩn bị về nhà.
Về đến thành phố G, Ngôn Thư Vũ không báo Trang Khải mà gọi điện cho chị gái đầu tiên, hỏi nàng lúc nào thì rảnh.
“Ân, mọi việc đã xử lí xong, dạo gần đây chị đều rảnh, mọi lúc đều có thể gặp.” Ngôn Thư Nghi trả lời điện thoại, thanh âm mệt mỏi, nghe ra có cảm giác lười biếng.
Ngôn Thư Vũ nở nụ cười, cậu rất ít khi được nhìn thấy bộ dạng nhàm chán mà phát sầu này của nàng liền thuận miệng hỏi: “Phương Di đâu? Khuê mật tốt nhất của chị không đến cứu người à?”
“Đừng nói nữa, nó giờ chỉ chăm lo vỗ béo bạn trai. Mỗi ngày đều vào bệnh viện, nào có lo lắng cho chị, đúng là đồ trọng sắc khinh bạn.” Ngôn Thư Nghi uể oải nói.
Thư Vũ nhớ tới chuyện lần trước được chứng kiến, không khỏi gật đầu đồng tình. Chiếu cố người bệnh như vậy nào còn tâm tình mà cùng chị cậu tám chuyện được, đoạn cúp máy rồi đón taxi chạy về nhà.
Lúc mở cửa liền không khỏi kinh ngạc khi thấy Trang Khải vẫn ở nhà.
Hắn nhìn thấy cậu cũng có chút giật mình, bất quá cũng chỉ trong nháy mắt: “Cậu đã trở lại, không phải đi năm ngày sao?”
Cậu đặt túi vật phẩm xuống, cởi giày.
“Ân, mọi việc giải quyết xong hết rồi nên em về sớm.”
Ngôn Thư Vũ đi vào phòng khách chợt phát hiện ra trong nhà còn có người lạ, một thiếu niên tuấn tú thậm chí có thể nói là xinh đẹp, ước chừng khoảng mười tám, mười chín tuổi, đang ngồi trên sô pha.
Thư Vũ có chút sửng sốt, trong số các bằng hữu của Trang Khải cậu hình như chưa bao giờ gặp qua người này.
“Đây là thực tập sinh mới của công ty tôi, hôm nay có chút việc phải mang văn kiện tới.” Trang Khải tựa hồ nhìn ra nghi hoặc của Ngôn Thư Vũ, mở miệng giải thích.
Từ khi nào mà thực tập sinh được mang văn kiện tới, Ngôn Thư Vũ vốn không phải kẻ ngốc, cậu ẩn ẩn cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng đường xá xa xôi tàu xe mệt nhọc khiến Thư Vũ không còn tâm tư đi suy xét chuyện này, cậu lập tức hướng thiếu niên chào hỏi rồi kéo vali về phòng ngủ.
Thiếu niên cũng mỉm cười trả lời Ngôn Thư Vũ, khuôn mặt xinh đẹp khi cười lên liền khiến cho người ta không nhịn được lòng sinh hảo cảm.
Lúc đi ra khỏi phòng, Ngôn Thư Vũ phát hiện hai người kia đều không ở phòng khách. Mệt mỏi đã vài ngày, cậu cũng không muốn quản bọn họ đi nơi nào, thầm nghĩ trước tiên cần phải ăn gì đó lót bụng, đoạn quay người đi vào phòng bếp.
Còn chưa tới nơi chợt nghe bên trong có tiếng nói chuyện, nguyên lai là bọn họ trong này a, vừa lúc định đi vào thì Ngôn Thư Vũ đột nhiên nghe thấy giọng trong trẻo của thiếu niên vang lên: “Anh còn bảo là không thương hắn? Như thế nào hắn vừa về là anh đã vội vàng vào phòng bếp làm đồ ăn?”
Ngôn Thư Vũ dừng lại, đột nhiên có cảm giác đầu óc mơ màng, trong lòng chợt có gì đó bất an dần dần xâm chiếm.
“Tôi không thương cậu ấy, nhưng ở cùng một chỗ nhiều năm như vậy vẫn sẽ có cảm tình. Tôi vì cậu chuẩn bị một chút đồ ăn cũng không có gì quá đáng.” Thanh âm nhàn nhạt của Trang Khải vang lên, mang theo một chút trấn an lấy lòng.
Thiếu niên không hề lên tiếng.
Phòng bếp nhất thời im lặng.
Ngôn Thư Vũ nghe mà không thể hiểu Trang Khải nói gì, cậu đi lên phía trước một bước, vừa vặn có thể nhìn vào bên trong. Mà Trang Khải đang đứng quay lưng lại, tay thiếu niên đặt trên cổ hắn, tay của hắn nắm lấy eo của thiếu niên.
Hai người họ hôn nhau.
Ngôn Thư Vũ biết rõ cái này không phải là mộng, đáy lòng run rẩy, đầu óc lại dị thường rõ ràng. Rất nhiều chuyện từng bị cậu xem nhẹ chợt nhảy ra khỏi tâm trí.
Trang Khải đi sớm về khuya, thái độ kháng cự của Yến Dương nhưng lại cùng Phương Di ngọt ngào, Trang Khải gần đây đối với mình thay đổi.
Cậu cho rằng vì hắn quá bận rộn, lại thêm khó chấp nhận chuyện của Yến Dương và Phương Di, nên mới một mực không để tâm tới.
Cho đến bây giờ Ngôn Thư Vũ mới hiểu được, rốt cuộc loại vô tâm này lại là sai lầm lớn nhất của mình.
Cảm giác khó thở, ngực trái đau đến tê dại, Thư Vũ hít sâu một hơi, đè xuống lồng ngực đang quay cuồng, chậm rãi trở về phòng, nhìn đến vali còn chưa kịp dỡ ra của mình, chợt cảm thấy như thế thật tốt, mọi việc đều trở nên đơn giản hơn.
Ngôn Thư Vũ một lần nữa đem vali kéo ra trước cửa, rồi vào phòng khách ngồi ngay ngắn. Nhớ lại những ngày tháng trước đây cùng Trang Khải một chỗ, có đau đớn, có ngọt ngào, có bi ai, có ấm áp, nhưng chưa một lần Trang Khải nói thương cậu.
Lấy tay đỡ trán, Thư Vũ nghĩ, lần này cậu đã hiểu rõ tất cả, nguyên lai Trang Khải đã nhiều lần như vậy tỏ rõ thái độ, chỉ là chính cậu tự lừa dối bản thân quá lâu, lâu đến mức sinh ra ảo tưởng.
Cậu thua rồi, thua với chính mình, thua triệt để. Trang Khải không hề lừa gạt cậu, Yến Dương vĩnh viễn là bằng hữu của hắn, nhưng Trang Khải cũng không hề nói, không có Yến Dương thì sẽ cùng Ngôn Thư Vũ suốt đời.
Từ đầu đến cuối, là cậu đắc chí, là cậu, tự cho là đúng.
Nhưng là nhiều năm như vậy, Trang Khải cũng chưa từng nói nửa câu kháng cự việc cùng mình một chỗ. Trang Khải a, anh cũng thật nhẫn tâm.
Bất giác nhận ra, cậu vẫn còn có tâm tình để suy nghĩ mọi việc.
Thả tay xuống, một lần nữa đoan chính ngồi trên ghế, Thư Vũ xoa xoa mặt, cảm xúc dần ổn định trở lại.
Vừa vặn đúng lúc Trang Khải bưng một cái chén cùng thiếu niên từ phòng bếp đi ra, Trang Khải đặt chén lên bàn đẩy về phía cậu trong khi thiếu niên không nói lời nào, trên mặt đầy tiếu ý.
“Trang Khải, anh là một kẻ hỗn đản.”
Ngôn Thư Vũ không nhìn chén trà trên bàn, lưng thẳng tắp nhìn vào mắt Trang Khải, mỉm cười nói. Cậu vốn dĩ quật cường,những năm tháng bên nhau đều vì Trang Khải mà không nghĩ cho bản thân, thế nhưng hôm nay cũng không cần thiết nữa.
“Cậu biết.” Trang Khải bối rối, bất quá cũng chỉ là một cái chớp mắt rồi khôi phục, hắn xưa nay đều rất tỉnh táo, chỉ duy nhất khi Yến Dương gặp tai nạn mới thật sự bối rối.
Ngôn Thư Vũ nghĩ, lại là hai chữ nhẹ nhàng mà minh bạch, giống như đáp án mà năm đó cậu nhận được khi biết đến sự tồn tại của Yến Dương, Trang Khải rõ ràng với cậu như vậy, duy chỉ mình cậu không hiểu ý của hắn.
“Chúng ta chia tay đi, tuy tôi cũng không chắc liệu chúng ta đã từng được tính cùng một chỗ.”
Ngôn Thư Vũ chậm rãi nói, lời kịch xáo rỗng này, cậu cũng không thể hiểu rốt cuộc trong lòng mình đang cảm thấy gì. Nhưng là cậu biết rõ, không thể không nói ra, nhiều năm khổ sở như vậy, cũng nên kết thúc rồi.
Không phải tại Trang Khải.
Mà là vì chính mình.
Trang Khải tựa như do dự, nhưng không bao lâu liền gật đầu nói: “Hảo.”
Chúng ta chia tay, tuy tôi cũng không chắc liệu chúng ta đã từng được tính cùng một chỗ.
Hảo.
Tình cảm suốt sáu năm, đến đây liền chấm dứt bằng một chữ “Hảo”.
“Tôi đi đây.” Ngôn Thư Vũ đứng dậy, cũng không quản Trang Khải trả lời như thế nào, đi thẳng đến cửa lấy hành lí mang đi.
Con đường quen thuộc, nhớ tới tâm trạng khi xưa, còn tưởng rằng cuộc đời này có thể cùng Trang Khải đi đến thiên trường địa cửu, vậy mà ngày hôm nay, tất cả chỉ như một trò hề.
Còn chưa đi đến cổng của tiểu khu thì điện thoại vang lên, là Trang Khải. Ngôn Thư Vũ nhìn tên người gọi trên màn hình điện thoại, tay ấn nút nghe, coi như là lời cuối cùng cáo biệt.
“Thư Vũ, căn phòng này lưu lại cho cậu. Tôi sẽ chuyển ra ngoài.”
“Không cần. Anh cứ giữ lại đi.” Đoạn cúp máy, tắt nguồn điện thoại.
Ngôn Thư Vũ đem túi hương liệu đặc biệt mà mình mua về, tiện tay ném vào thùng rác ven đường. Cậu nghĩ, có lẽ Trang Khải cho tới bây giờ cũng không cần hương liệu này, chỉ cần cậu rời đi mới có thể khiến hắn nhẹ nhõm.
Tự giễu tự cười, cố gắng khắc chế không nghĩ đến sau khi mình rời đi, Trang Khải cùng với thiếu niên kia trong căn phòng mình đã từng ở mà khanh khanh ta ta. Đáy lòng quẩn quanh chua xót, tình cảm nhiều năm như vậy, làm sao nói không đau là có thể không đau được.
Trang Khải, em cho rằng dù anh không thương em, nhưng em vẫn là người thay thế duy nhất. Em biết em đê tiện, si tâm vọng tưởng tự cho là đúng, cho rằng rồi sẽ đến một ngày, anh sẽ quên được Yến Dương để yêu em. Rốt cuộc lại không thể tưởng tượng ra anh đã có một thay thế phẩm mới. Anh yêu Yến Dương, coi em như vật thay thế tạm thời. Anh bị Yến Dương ngoảnh mặt, quay đầu lại đã tìm một kẻ khác hoàn toàn bất đồng với y để thế chỗ.
Chính là, liệu anh có bao giờ nghĩ đến, em cũng biết thế nào là đau?
.
.
.
.