Thầy Sờ Cốt

Chương 56


Bạn đang đọc Thầy Sờ Cốt FULL – Chương 56


Edit: Mạn
beta: Cá
Vu Đồng chạy tới trước thang máy, ngón tay không ngừng ấn nút xuống, âm thanh ấy vang vọng nơi vách tường, lộ ra vẻ gấp rút bất lực.

Vu Đồng nước mắt giàn giụa, đáy mắt ngập tràn sự hận thù.

Con số màu đỏ trên thang máy nhảy lên nhưng không sao tới được tầng này.
“Vu Đồng.” Người vừa mới đứng ở cửa lúc nãy đuổi tới, nắm thật chặt cổ tay cô.
Vu Đồng hất ra, không thèm nhìn anh lấy một cái.
Người nọ dồn sức kéo một cái, Vu Đồng buộc phải đối mặt với anh, cô thở phập phồng mở to hai mắt ra, sau khi thấy rõ là ai, đầu tiên, cô giật mình, sau đó chuyển sang nghi hoặc.
Người nọ nghiêm nghị hỏi: “Tỉnh táo lại chưa?”
Vu Đồng nức nở: “Hàn… Hàn Húc?”
Hàn Húc thở phào kéo cô quay lại: “Về thôi nào.”
Vu Đồng giãy giua: “Em không muốn!”
Hàn Húc quay đầu sang, giọng ép buộc: “Anh nói, về.”
Vu Đồng bị ánh mắt của anh ta dọa sợ.

Cô cắn môi, cứ thế bị đưa về phòng của ông cụ.
Hàn Húc gần như là ném Vu Đồng vào phòng.

Sau khi đứng vững, vẻ mặt cô ngập tràn vẻ ấm ức, cũng bớt đi vẻ ngúng nguẩy lúc nãy.
Hàn Húc đóng cửa đánh “rầm” một tiếng.

Anh đút tay vào túi quần âu, tựa vào cửa nhìn bóng lưng ủ rũ kèm chút không cam lòng của Vu Đồng.
Ông cụ thở dài, bước tập tễnh về phía Vu Đồng.

Thấy vậy, cô tiến lên mấy bước đỡ ông, lo lắng hỏi: “Ông nội, chân ông sao vậy?”

Ông cụ liếc cô một cái rồi nói với vẻ tủi thân như trẻ con: “Còn không phải tại lúc nãy muốn đuổi theo mày hay sao? Kết quả đứng lên gấp quá, lại có tuổi rồi nên chân bị chuột rút.”
“Ông nội, để cháu dìu ông lên ghế số pha.” Vu Đồng đỡ cánh tay ông đi về phía ghế số pha.
Ông cụ ngồi xuống, Vu Đồng quay người sang nhìn Hàn Húc nhưng khóe mắt lại liếc ông cụ.
Cô hỏi dòi: “Hàn Húc, anh quen ông nội em à?”
Đôi tay đang đấm chân của ông cụ khựng lại, xong rồi xong rồi xong rồi…
Hàn Húc thản nhiên gật đầu: “Ừ, anh ở phòng bên cạnh, là hàng xóm của ông nội em.”
Vu Đồng gật đầu, hình như trước kia anh từng nói với cô chuyện anh đang ở khách sạn.
Vu Đồng khoanh hai tay trước ngực, đi tới trước mặt anh, nhướng mày: “Anh tìm ông nội em có chuyện gì?”
Hàn Húc: “Sang chơi thôi.”
“À – sang chơi cơ à ~” Vu Đồng thuận theo, có chó nó tin ấy, cô tức giận: “Anh coi em là đứa ngu à?”
Hàn Húc không nói gì, mặt không biểu cảm.

Ông cụ vội vàng chen lời: “Nhóc con, nói năng kiểu gì đấy, nào nào nào, mau qua đây, người tới là khách, sao mày lại để người ta đứng cửa thế kia?”
Vu Đồng cau mày, giậm bình bịch quay về ghế salon, ngồi phịch xuống như để xả hết cơn giận ra, chân vắt lên, ánh mắt sắc bén nhìn
Hàn Húc như đang dò xét, không bỏ qua bất cứ biểu cảm nào của anh.
Hàn Húc bình tĩnh tới ngồi bên cạnh Vu Đồng, cô liếc anh ta một cái rồi dịch mông về phía bên phải ghế số pha với vẻ ghét bỏ.
Hàn Húc liếc nhìn phản ứng của Vu Đồng, vừa buồn cười vừa tức, thì ra vừa rồi anh làm người tốt uổng công rồi sao? Anh khom người, lấy quả bưởi trên bàn trà, tách một múi rồi tỉ mỉ bóc ăn.
Vu Đồng hếch cằm nhìn anh: “Anh tưởng chỗ này là nhà anh à? Sao anh lại ăn bưởi của ông em.”
Ông cụ ngượng ngùng nói: “Nhóc con, bưởi đó là Hàn Húc mua.”
Vu Đồng lầm bầm: “Đã cho thì là của người khác rồi…”
Bây giờ cô đang giận mà không có chỗ xả, Hàn Húc đúng lúc đụng phải họng súng của cô thì chỉ có thể làm bia ngắm cho cô mà thôi.
Hàn Húc cong môi, khẽ cười không nói gì.

Vu Đồng hít sâu, muốn nói gì đó với ông nhưng lại vướng Hàn Húc ở đây, nói gì cũng không tiện.

Vả lại, rốt cuộc Hàn Húc tới tìm ông có việc gì, thần thần bí bí, hai người họ nhất định là có chuyện giấu giếm nàng.
Vu Đồng khom người, chậm rãi tách một múi ra từ nửa quả bưởi, học theo dáng vẻ của Hàn
Húc mà bắt đầu ăn.

Ông cụ ngồi bên cạnh nở nụ cười như có như không.
Hàn Húc lén nhìn Vu Đồng, đó không phải là bóc mà quả thật là đang bóp, Hàn Húc không biết phải làm sao, bèn đưa múi bưởi mình đã.

bóc cẩn thận cho cô.
Vu Đồng nhìn chằm chằm múi bưởi Hàn Húc đưa: “Sao thế? Hạ độc à?”
Hàn Húc không nhanh không chậm nói: “Nhìn em lửa giận lớn quá, đi hạ hỏa.”
Vu Đồng bĩu môi nhận lấy rồi cho vào miệng, miệng cô đầy ứ, nhai ngấu nghiến.
Cô nuốt xuống: “Ông nội, hai người thân lắm à?”
Ánh mắt ông cụ lơ lửng, ông cầm điều khiển mở Tv để giảm bớt sự lúng túng: “À, mới gặp mấy lần thôi.”
Quả thật là số lần ông gặp Hàn Húc cũng không nhiều.
“Anh ấy với ông không thân quen mà lại cho ông bưởi sao?”
“Hàng xóm mà…”
“Hai người quen nhau như thế nào?”
Vu Đồng hỏi đúng điểm quan trọng, tuy cô từng nhắc đến Hàn Húc trước mặt ông cụ, nhưng hai người họ chưa từng gặp, càng không có chuyện đến chào hỏi tặng hoa quả.
Ông cụ cười ha hả: “Có hôm đi ra khỏi cửa gặp được.”
Vu Đồng lạnh lùng: “Hàn Húc không phải loại người thấy ông đi ra khỏi cửa là sẽ nhiệt tình chào hỏi, anh ấy sẽ đi thẳng mà không thèm liếc ông lấy một cái.”
Ông cụ cười một cách lúng túng.
Hàn Húc lại đưa cho Vu Đồng vài múi bưởi đã được bóc cẩn thận, có người bóc không công thì cô cũng chẳng ngại, ăn mới phải, tội gì phải gây khó dễ với đồ ăn chứ.
Hàn Húc thản nhiên nói: “Là anh chủ động tìm ông Vu.”
Vu Đồng: “Tìm ông nội em làm gì?”
“Sờ xương.”
Vu Đồng khinh bỉ: “Em cầu xin anh cho sờ nhưng anh có chết cũng không cần, giờ lại tìm ông nội em để sờ xương sao?”
“Ừ.”
“Hàn Húc, đầu óc anh bị chập mạch rồi à?”
“…”
Lời nói dối này của Hàn Húc khiến anh cũng cảm thấy đầu mình bị chập mạch rồi, nếu đã nói rồi thì anh cũng chỉ có thể nói dối cho trót thôi: “Kỹ thuật của em không ổn lắm.


anh tin tưởng ông n…” Lời của anh kẹt ở cổ họng, anh vội vàng sửa lại: “Ông Vu hơn.”
Vu Đồng hắng giọng: “Anh đừng để ông em sờ thì hơn, ông…”
Hàn Húc bình tĩnh: “Ông Vu làm sao?”
Thật ra anh cũng biết hết tình trạng của ông cụ, bây giờ nói như vậy cũng chỉ vì diễn trò lừa bịp mà thôi.
“Ừ…” Vu Đồng chớp chớp mắt, đắn đo một lát rồi nói: “Bây giờ ông đã ở ẩn rồi, anh muốn sờ xương thì tới tìm em là được.”
Hàn Húc cười yếu ớt: “Không cần đâu.” Anh đặt miếng bưởi cuối cùng vào tay cô: “Anh phải đi rồi.”
Vu Đồng không phục: “Anh coi thường em à?”
Hàn Húc tao nhã rút hai tờ khăn giấy ra lau tay: “Không có, chẳng qua là anh đã thay đổi chủ ý, không muốn sờ xương nữa mà thôi.”
Vu Đồng liếc mắt, không tin cô thì cứ nói thẳng, lòng và lòng vòng.
Hàn Húc đứng lên, gật đầu với ông cụ: “Ông Vu, vậy cháu đi trước đây ạ.”
Ông cụ gật đầu một cái, hiền từ niềm nở nói: “Được được được, rảnh rỗi thì qua chơi thường xuyên nhé.”
Vu Đồng không nói gì, mặt mày tức giận.
Hàn Húc nhìn cô, cong môi cười rồi bước về phía cửa, mở cửa rời đi.
Sau khi Hàn Húc rời đi, Vu Đồng ăn nốt miếng bưởi cuối cùng, sau đó đá giày ra, co chân lên, cả người dựa vào ghế sô pha mà nhìn ông cụ chằm chằm.
Ông cụ cố làm ra vẻ bình tĩnh xem TV, nhưng không thể giả bộ lâu, cuối cùng vẫn bại trận, bất đắc dĩ nói: “Nhóc con, có gì thì cứ hỏi đi.”
Vu Đồng không cam lòng nói: “Ông nội, lúc nãy ông bảo Hàn Húc ngăn cháu làm gì, cháu hoàn toàn có thể chạy tới chỗ Hứa Tuệ Tâm, dạy cho bà ta một bài học.”
Ông cụ không thích Vu Đồng đánh đấm cho lắm, ông muốn khuyên can cô: “Nhóc con…”
Vu Đồng giơ tay ra làm động tác “dừng”: “Đừng nói không liên quan tới mẹ kế của Phương Thành, cháu không tin.”
Ông cụ mặt mày khổ sở, chuyển đề tài: “Nhóc con, mày đã kết hôn với Phương Thành rồi, ngoài việc nghĩ cho ông thì mày còn phải nghĩ cho Phương Thành, phải nghĩ cho nhà họ Phương nữa.”
Vu Đồng hơi ngây ra.

Cô thoáng cau mày cúi đầu xuống, hình như ông nói cũng hơi có lí, cô vốn cảm thấy Phương Thành là Phương Thành, Hứa Tuệ Tâm là Hứa Tuệ Tâm.

Nhưng bây giờ lại hoàn toàn chẳng thể tách ra được, nếu lúc nãy cô vội vàng đi tìm Hứa Tuệ Tâm tính sổ, thì nhà họ Phương sẽ chẳng thể yên ổn, đây không phải là dự tính lúc cô mới gả cho Phương Thành, cô chỉ muốn bình thản sống đến hết đời mà thôi.
Ông cụ nhìn vẻ mặt của cô: “Nghĩ thông chưa?”
Vu Đồng nói lí nhí: “Ông nội, cháu không cam lòng… cháu chẳng còn giống cháu nữa, làm việc gì cũng bị bó buộc, lo trước nghĩ sau…”
“Đây chính là thế giới người lớn, không có nhiều chuyện muốn làm thì làm được.”
Vu Đồng lắc đầu: “Hứa Tuệ Tâm ép ông sờ cốt trẻ con, lại ép ông sờ xương ông già và xương người chết, sao cháu có thể coi như chưa từng xảy ra chuyện gì được?”
Ông cụ đứng lên đi tới ngồi xuống cạnh Vu Đồng rồi cầm trái táo lên: “Nhóc con, nhìn quả táo này đi.”
Đôi mắt vô hồn của Vu Đồng chăm chù nhìn quả táo.
Ông cụ buông tay, quả táo rơi thẳng xuống ghế sô pha: “Nhóc con, quả táo này luôn rơi xuống, cũng như không có chuyện gì mãi mãi khó khăn cả.”
Ông cụ mở tay Vu Đồng ra, đặt quả táo vào: “Đúng là mẹ kế của Phương Thành đã bắt ông sờ xương trẻ con và người già, nhưng sờ xương người chết khiến bị tổn thọ chỉ là trùng hợp thôi.”

Là trùng hợp, có lẽ cũng đã là hằng số trong vận mệnh của ông.
“Trùng hợp ạ?”
Ông cụ rủ rỉ: “Ừ…Ông sờ xương người già, nhưng người đó lại qua đời trong lúc ông đang sờ xương.”
Vu Đồng mím môi.
Ông cụ: “Cho nên chỉ có thể nói là ông trời trêu đùa, hiểu không?”
Mặc dù trò đùa này quá lớn.
Vu Đồng cúi gục đầu xuống: “Ông, người mà ông sờ xương là ai?”
Ông cụ lắc đầu: “Cái này thì ông cũng không rõ.”
“Hứa Tuệ Tâm bắt ông xem điều gì?”
Ông cụ cố gắng nhớ lại: “Cổ phần gì đó… không nhớ rõ nữa…”
Vu Đồng cầm tay ông cụ, sụt sùi: “Ông, ông không nhớ rõ thì chúng ta cũng chẳng cần nữa, ông đừng cố ép bản thân.”
Ông cụ khẽ mỉm cười, “Được, vậy mày phải đồng ý với ông, sau này làm việc phải nghĩ cho chu đáo, đừng có đánh đấm lung tung như du côn nữa..”
Vu Đồng gật đầu, “Vâng, cháu biết rồi.”
Cả người Vu Đồng run lên.

Cô chúc chân xuống xỏ lại đôi giày vừa đá ra, mới có một lúc mà cô đã cảm thấy lạnh chân rồi.
Ông cụ quay đầu lại xem TV, do dự hồi lâu rồi nói: “Nhóc con, lúc nãy ông bảo Hàn Húc ngăn mày vẫn còn một nguyên nhân khác…”
Vu Đồng xỏ giày xong thì ngồi thẳng dậy: “Ông, ông nói đi.”
“Nhóc con, gần đây mày luôn vẫn thấy lạnh à?”
“Vâng?”
“Có phải mày còn thấy khát nữa không?”
“Vâng.”
“Thỉnh thoảng lại cảm thấy mỏi xương?”
“Ông, ông nói đúng hết.”
Ông cụ quay sang nhìn Vu Đồng, mặt mày hớn hở: “Nhóc con.”
“Dạ?”
“Chắc là ông sắp lên chức cụ ngoại rồi.”
“Dạ?”
Đầu Vu Đồng xoay mòng mòng, ông nói gì vậy?
“Có lẽ mày sắp làm mẹ rồi.”
Vu Đồng mê mang: What?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.