Bạn đang đọc Thầy ơi em ghét thầy! – Chương 12 phần 02
Chương 2.2
Bá vương Đản Đản
“Gâu…” Tôi ôm cổ anh ta, không biết vì sao ý nghĩ trong đầu nóng lên, hét to một tiếng.
“Chu Đạm Đạm, em là con cún nhỏ sao?”
“Thầy mới là con cún, meo m”
“…”
Anh ta bế tôi cẩn thận đi từng bước xuống cầu thang. Đến ngã rẽ, anh ta ngây người một lát vì thiếu ánh đèn, nhìn không rõ đường.
Trong tay còn vướng bận con cún nhỏ này, sợ vấp té mà quăng mất tôi luôn.
Trong bóng đêm, tôi hoàn toàn không còn tỉnh táo, để tùy ý anh ta ôm lấy. Đầu óc dưới tác dụng của cồn, mất luôn ý thức nhận ra người đang bế là thầy giáo của mình.
Anh ta dừng lại vài giây, rồi dùng bàn tay đang vỗ nhẹ lên mặt tôi: “Chu Đạm Đạm, em kêu một tiếng xem.”
“Gâu!”
Đèn ở góc cầu thang bật sáng…
Suốt đường đi, tôi vẫn kêu mãi, cuối cùng chúng tôi cũng an toàn xuống dưới. Giờ này sân trường vắng lặng, đèn ven đường cũng từ từ tắt bớt. Chỉ có ngọn gió khuya lạnh lẽo rầm rì thổi qua bên tai.
Mỗi bước chân của Chu Dật đều vô cùng cẩn thận. Tôi nằm trong vòng tay anh ta ngước mắt nhìn lên, ngoại trừ đôi môi mỏng quyến rũ ra, chẳng thấy thêm gì khác. Qúa thất vọng, tôi nhắm chặt mắt lại.
Có lẽ anh ta cảm nhận được hành động của tôi, cất giọng lạnh lùng hỏi: “Tại sao leo lên đó uống rượu hả?”
Tôi mấp máy môi: “Bởi vì em là cô gái hư hỏng! Mà cô gái hư hỏng phải biết uống rượu, hút thuốc và trốn học…”
Bỗng có một luồng khí xông đến khiến tôi bị nấc cục: “Rượu cũng đã uống, còn trốn học là sở trường của em, chỉ còn lại… Này, thầy có thuốc lá không?”
Nói xong, không gian chợt lặng ngắt như tờ. Từ trên đỉnh đầu tôi truyền xuống tiếng cười khẽ, pha lẫn giọng nói chế nhạo của Chu Dật: “Con cún nhỏ cũng muốn hút thuốc ư?”
Tôi ợ lên một cái, chẳng biết mình bị bế đi đâu. “Em còn muốn thử qua thú: Chưa cưới đã mang thai nữa.” (>0