Bạn đang đọc Thay Một Nàng Vợ Dễ Thương , Hiền Lành – Chương 29.2
Chương 9.2
Trong lòng khẽ thở dài một hơi, cô có thể ở lại bên cạnh Tiểu Thiên nhất thời, cũng không thể ở lại cả đời, bởi vì trong mắt Âu Cánh Thần, cô đã bị phán định vào vị trí kẻ phản bội, lúc anh tỉnh lại có lẽ hai người khó tránh được một tình cảnh xấu hổ, anh…… có trách cứ cô hay không? Nếu Tiểu Thiên không đi tìm cô, anh cũng sẽ không xảy ra tai nạn…… Cử động thân mệt mỏi một chút, mấy ngày nay cô hoàn toàn ngủ không ngon giấc, mới ngồi một chút thân thể đã cứng lại.
Đứa bé trong lòng thấy cô khẽ động, lập tức bất an hỏi: “Mẹ, mẹ muốn đi đâu?” Cậu bé gắt gao giữ lấy tay cô, rất sợ buông ra rồi lại không thấy được cô nữa.
Nhìn sự sợ hãi toát ra từ mắt cậu bé, hai tay Thu Thủy Tâm nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc mềm mại của cậu, “Tiểu Thiên, con có biết trên người nam tử hán phải gánh vác trách nhiệm gì không?”
Âu Quân Thiên cau mày lắc lắc đầu, rồi sau đó lại không cam lòng gật gật đầu, “Ba ba nói thân là nam tử hán, thì nhất định phải nghe lời lúc còn nhỏ, nếu không sẽ là một đứa bé hư.”
“Vậy Tiểu Thiên có nghe lời ba ba con hay không?”
Cậu bé do dự một lúc lâu, cuối cùng mới chậm rãi lắc đầu,“Con……Con không nghe.”
“Vì sao?”
“Bởi vì ba ba rất đáng ghét!” Cậu bé không được tự nhiên mà chu miệng.
“Tiểu Thiên, sao con có thể nói ba con như vậy? Đừng quên mạng nhỏ của con là ba con dùng sinh mệnh để cứu nha.”
Cậu bé quật cường quay mặt đi, cắn môi nhỏ, nghĩ đến ba ba hại mẹ bỏ đi, cậu bé vẫn rất tức giận…… Nhưng, nếu ba ba có thể nhanh tỉnh lại một chút thì cậu có thể suy nghĩ tha thứ ba ! Cậu bé nhỏ giọng nói thầm trong lòng.
Thu Thủy Tâm thở dài, tuy rằng Tiểu Thiên còn nhỏ, nhưng cậu bé rất thông minh, phát triển rất sớm, rất nhiều việc hẳn là đều hiểu được. Cô suy nghĩ một chút, quyết định nói sự thật cho cậu biết.
Cô chần chờ mở miệng,“Tiểu Thiên, kỳ thật mẹ…… mẹ không phải là mẹ ruột của con, mẹ ruột của con, cô ấy……”
Âu Quân Thiên đột nhiên gắt gao ôm cô, “Mẹ, không cần nói gì cả, ở trong lòng con, mẹ chính là mẹ ruột của con.”
Thu Thủy Tâm ngạc nhiên, nhóc con này…… Có phải đã biết cái gì rồi không?
Đúng rồi, trẻ con là nhạy cảm nhất , ai là mẹ của nó, nó còn không phân biệt được hay sao?
Như vậy Âu Cánh Thần thì thế nào? Anh…… Cũng phát hiện thật sự cô không phải vợ thật của anh chứ?
Lấy sự thông minh tài trí của anh, không có khả năng là không hay biết, cô nhớ tới những ngày trước đây, thỉnh thoảng cô lại thấy ánh mắt anh nhìn mình có chút đăm chiêu, chỉ là, khi đó quá tham luyến dịu dàng của anh, cho nên thật cẩn thận không để bị vạch trần, cứ nghĩ như vậy thì có thể có được phần hạnh phúc này mãi mãi.
Là cô quá tự đề ình rồi, có phải anh đã phát hiện thân phận giả của cô, cho nên mới nhận định tất cả những việc cô làm đều để lừa anh hay không?
Một buổi chiều chính là nhàn nhã trôi qua như vậy, Âu Cánh Thần vẫn hôn mê như trước, Âu Quân Thiên mệt mỏi cũng ngủ say, lúc Thu Thủy Tâm cũng đang định ngủ một chút thì Trung bá mang theo canh gà đến.
“Thiếu phu nhân……”
“Suỵt……” Cô làm một động tác chớ có lên tiếng,“Nhỏ tiếng một chút, Tiểu Thiên vừa mới ngủ, cẩn thận đánh thức nó.”
Trung bá vốn đang nghiêm túc ngay lập tức biến thành một bộ dạng thật cẩn thận,“Nha, suỵt…… suỵt……” Ông rón ra rón rén chậm rãi đi vào trong phòng bệnh, đặt một bình giữ ấm lên bàn.“Thiếu phu nhân, đây là canh gà Phúc tẩu đặc biệt hầm cho cô, tranh thủ lúc nóng mà uống đi.”
“Trung bá, cháu không đói bụng……”
Đối phương lo lắng nhìn cô,“Thiếu phu nhân, cô đã trực ở trong bệnh viện ba ngày rồi, tôi nghe mấy y tá nói mấy ngày nay cô đều không ngủ, dù gì đi nữa, thân thể là quan trọng nhất, nếu như cô gục xuống, sau khi thiếu gia tỉnh lại nhất định sẽ trách tội chúng tôi.”
Ông mở ra bình giữ ấm ra, nhất thời, một cỗ mũi hương tỏa ra, “Phúc tẩu nói canh gà này bổ thân bổ não, thiếu phu nhân, cô liền uống một chút đi, bổ sung thể lực rất tốt a, cô xem, mới vài ngày ngắn ngủn, cô đã gầy không thể tưởng được.”
“Trung bá……” Cô thật sự không thể cự tuyệt ý tốt của ông, đành phải cố gắng uống sạch canh gà.
“Thế nào, mùi vị không tồi chứ?” Nét mặt Trung bá có vẻ rất vừa lòng.
Cô gật gật đầu,“Tay nghề nấu ăn của Phúc tẩu thật là không thể chê.”
“Ha ha, cô còn nói, chờ sau khi thiếu gia xuất viện, nên vì các người mà làm một bữa tiệc Mãn Hán toàn tịch* phong phú mới được.”
*Mãn Hán toàn tịch: có thức ăn của cả Hán lẫn Mãn, ý nói bữa tiệc phong phú, nhiều món ngon.
Cô xấu hổ nở nụ cười khẽ, “Chỉ sợ…… Chỉ sợ cháu phải khiến Phúc tẩu thất vọng rồi.”
“Vì sao?” Trung bá nhất thời không hiểu ý câu nói lắm.
“Bởi vì……” Cô ấp úng tìm một lý do,“Bởi vì không lâu nữa có thể cháu định đi du lịch.”
Trung bá thở dài, vốn tưởng rằng thiếu gia xảy ra chuyện, thiếu phu nhân sẽ ở lại chăm sóc cậu ấy, không ngờ cô ấy vẫn muốn rời khỏi.“Thiếu phu nhân muốn rời khỏi Âu gia phải không?” Ông nói thẳng ra.
“Thực xin lỗi.” Thu Thủy Tâm có chút bối rối gục đầu xuống, đối mặt với người quản gia trung tâm này, thầm nghĩ vẫn là thẳng thắn thành khẩn thì tốt hơn, tránh cho ông ấy hiểu lầm Âu phu nhân thật sự. “Trung bá, thật ra cháu không phải là thiếu phu nhân của Âu gia các người, cháu chỉ là một người –”
Ông lại cắt đứt lời của cô,“Trong mắt tất cả mọi người ở Âu gia, cô chính là thiếu phu nhân của chúng tôi!” Ông mang theo khẩu khí kiên định mà nói, giống như đây là một chuyện thật không thể phản bác, “Thiếu phu nhân, cô chỉ là mất trí nhớ mà thôi, nên mới nói hưu nói vượn như vậy.”
“Trung bá……” Thu Thủy Tâm thật sự rất bất đắc dĩ, vì sao nói thật lại không ai tin vậy?
Đột nhiên, Âu Cánh Thần phát ra một tiếng than nhẹ yếu ớt, hai người vội chạy tới trước giường bệnh – “Thiếu gia……”
“Cánh Thần……”
Chỉ thấy Âu Cánh Thần chậm rãi mở hai mắt ra, ánh mắt rời rạc nhìn hai người đang lo lắng mà đợi anh trả lời.
“Thiếu gia, rốt cục cậu tỉnh lại rồi.” Trung bá kích động vẻ mặt già nua đầy nước mắt.
Trên mặt Thu Thủy Tâm cũng lộ vẻ lo lắng cùng sốt ruột, “Cánh Thần, anh thấy sao rồi? Có chỗ nào khó chịu không?”
Hai mắt Âu Cánh Thần kinh ngạc nhìn cô, môi khẽ nhếch, muốn nói gì đó, nhưng yết hầu lại không phát ra được tiếng nào.
Cô cầm bàn tay to của anh, “Cánh Thần, anh muốn nói cái gì? Có phải muốn uống nước hay không?”
“Thiếu phu nhân, có cần gọi bác sĩ đến hay không.” Trung bá nhắc nhở.
“Nha, đúng!” Cô vội vàng ấn xuống chuông báo ở đầu giường.
Đúng lúc này, bên tai truyền đến một giọng nói khàn khàn. “Các…… Các người là ai?”