Bạn đang đọc Thay Một Nàng Vợ Dễ Thương , Hiền Lành – Chương 26.3
Chương 8.3
“Tôi luôn tự hỏi, đối với em, Thu Thủy Tâm, tôi có phải là thật sự không hiểu em không.” Anh ngừng lại một chút, có chút thất vọng nói: “Và sự thật chứng minh, tôi đã bị em lừa.”
Cô không thể tin được hô nhỏ một tiếng,“Cánh Thần, anh nói vậy là có ý gì?”
Anh không đáp mà hỏi lại, “Thủy Tâm, em cảm thấy tôi đối xử với em không tốt sao?”
Cô vội vàng trả lời,“Không có a, anh đối xử với em tốt lắm.”
“Nếu như vậy thì sao còn phản bội tôi?”Anh rốt cục cũng hỏi ra miệng.
Cô không hiểu gì cả,“Em nào có phản bội anh?!”
Thấy cô còn muốn giấu diếm, cơn tức của Âu Cánh Thần lại nổi lên, nhớ đến xấp tư liệu nhìn thấy hôm nay, anh thật sự là vừa tức lại thương tâm, giọng điệu cũng bén nhọn lên.
“Quan hệ của em cùng người đàn ông gọi là Tề Gia Bảo kia tựa hồ không phải là tầm thường chứ.” Mỗi một câu anh nói ra, lòng liền đau một chút,“Mượn danh nghĩa đưa đón Tiểu Thiên đi học để hẹn hò cùng người đàn ông kia, em tự cho là không chút sơ hở nào sao?”
Anh biết Đại Bảo? Nhưng mà, sự thật không phải như anh nói a, cô nào có hẹn hò cùng Đại Bảo chứ?!
“Anh hiểu lầm rồi, em với Đại Bảo chỉ là cùng đưa hai đứa trẻ đi ăn rồi thuận tiện tâm sự chuyện quê nhà ở Nam bộ của bọn em thôi –”
“Ba!” Âu Cánh Thần không khách khí ném một xấp ảnh chụp đến trước mặt cô,“Quê nhà sao? Không phải từ nhỏ em đã lớn lên ở Đài Bắc sao, sao lại là quê nhà ở Nam Bộ?”
“Ách……” Thảm rồi, cô phải giải thích như thế nào a?
Cô nhìn những ảnh chụp tán ra ở trước mặt, tất cả đều là hình cô cùng Tề Gia Bảo vừa nói vừa cười.
“Anh cho người theo dõi em?” Mặt cô biến sắc .
Âu Cánh Thần khinh thường đáp lại,“Theo dõi em là đám cẩu tử(từ dùng để chỉ những phóng viên) kìa, bọn họ đem ảnh chụp tới tìm tôi, uy hiếp tôi nếu không cho bọn họ năm mươi vạn thì sẽ đem những ảnh chụp này bán cho những tạp chí bát quái.”
Cô nghe xong thoáng thở phào một hơi, không phải anh cho người theo dõi cô là tốt rồi, bởi vì cảm giác bị người khác hoài nghi thật sự là rất khó chịu.“Em với Đại Bảo chỉ là nói chuyện phiếm mà thôi, không làm cái gì cả, anh cần gì phải tức giận đến như vậy?”
Anh lạnh lùng cười,“Không làm gì sao? Như vậy, vì sao em lại lấy tiền tôi cho em đưa cho hắn ta?” Anh nghiến răng nghiến lợi nói: “Tôi cho em tiền, em lại cầm đưa cho đàn ông!”
Những lời này làm Thu Thủy Tâm tức giận, anh ta có thể nghĩ cô như vậy sao! “Anh cho rằng là như vậy sao?”
“Bằng không em muốn tôi nghĩ như thế nào?” Mấy năm trước vào lúc bọn họ vừa kết hôn cũng từng xảy ra chuyện Angel ra vào quán trai bao để tạo scandal trả thù anh, có điều khi đó anh hoàn toàn không thèm để ý, dứt khoát xuất ngoại công tác mấy tháng nhắm mắt làm ngơ, anh bỗng liên tưởng đến tình cảnh khi đó, cô…… khôi phục trí nhớ rồi sao? Lại trở về người phụ nữ ích kỷ, tâm địa mưu tính kia rồi sao?
Lần này, khi anh nhìn thấy những bức ảnh chụp này thì trong lòng vừa chua xót lại vừa đau, thật hận không thể lập tức làm thịt tên đàn ông trong ảnh chụp kia.
Đây là lần đầu tiên trong đời anh cảm nhận được cái gì gọi là ghen tị, anh không biết lực ảnh hưởng của cô đối với mình đã lớn đến ngay cả anh cũng không thể khống chế.
Sau khi tống cổ tên cẩu tử kia, anh nhận được điện thoại thông báo của ngân hàng gọi tới, nói về vấn đề số tiền trong tài khoản cá nhân của anh không đủ để rút. Anh hỏi là chi phiếu nào muốn đổi tiền mặt thì họ nói là tấm chi phiếu anh cho Thu Thủy Tâm, là một vị Tề tiên sinh đến lĩnh, tựa hồ cần dùng gấp nên thúc giục phía ngân hàng nói rằng ngày hôm nay nhất định phải lĩnh được tiền…… Âu Cánh Thần nghe vậy giận không thể át, anh miễn cưỡng áp chế tức giận, trao quyền ngân hàng mượn tiền của khách hàng Ất nào đó chuyển vào tạm. Nếu tốn mấy trăm vạn có thể thấy rõ được một phụ nữ thì vẫn còn rất rẻ, căn bản vẫn còn đỡ hơn sự thật lòng mà mình đã bỏ ra.
Thu Thủy Tâm không biết tâm tư của anh ngàn hồi trăm chuyển, cô cảm thấy cả hai đã ở chung một khoảng thời gian, vậy mà anh lại có thể vu oan nhân cách của cô như thế, đưa lại cho đàn ông?!Anh có thể nói chuyện khó nghe một chút nữa không!
Cô nhịn thương tâm xuống, lạnh giọng nói: “Anh yên tâm, em sẽ nghĩ cách trong thời gian ngắn nhất trả lại tiền cho anh.” Nước mắt của cô sắp không nhịn được, đứng dậy, vội vàng chạy lên lầu,“Đã khuya rồi, em muốn đi ngủ, ngủ ngon.”
Nhìn bóng lưng cao ngạo của cô, Âu Cánh Thần gắt gao nắm hai đấm,“Đêm nay tôi tới công ty ngủ.”
“Tùy anh!”
Hai thân hình, một người hướng đông, một người hướng tây, cách càng ngày càng xa…… Buổi tối ngày hôm sau, khi Âu Cánh Thần về đến nhà đã không thấy vợ đâu, cô chỉ để lại cho anh một tờ giấy.
Mặt trên tờ giấy viết không phải những lời tuyệt tình ngoan độc, cũng không phải những lời oán giận anh, mà là mong anh ở sau khi cô đi rồi, nếu có thời gian nên đưa Tiểu Thiên đến trường, Tiểu Thiên trong giai đoạn này rất cần sự che chở cùng yêu thương của cha mẹ.
Dưới tờ giấy còn để một biên lai mượn tiền, viết rõ cô Thu Thủy Tâm muượn Âu Cánh Thần ba trăm vạn, còn ký tên, còn kèm theo giấy chứng nhận tên cửa hiệu, thậm chí ngay cả dấu vân tay cũng có.
Lúc anh xem xong, đáy lòng thật sự là ngũ vị tạp trần(trăm mối hỗn loạn), ngọt bùi cay đắng đều nảy lên trong lòng.
Đây là cái gì? Để lại loại giấy tờ đơn giản đến không dùng được này, sau đó vỗ vỗ mông thực tiêu sái biến mất từ trong thế giới của anh, còn muốn anh chăm sóc con, cô khẩn cấp rời khỏi anh như vậy là muốn cùng người đàn ông gọi là Tề Gia Bảo kia song túc song phi(ý là cùng sống với nhau) sao?
Anh càng nghĩ càng giận, thuận tay xé tan tờ giấy kia thành từng mảnh.
“Ba ba –”
Một tiếng nói non nớt truyền đến từ phía sau, chỉ thấy Âu Quân Thiên mang vẻ mặt cô đơn đi từ phòng ngủ của mình đến, “Trung bá nói mẹ đi rồi, có phải mẹ không cần con nữa hay không……”
Anh gắt gao nắm tay lại, nhìn ra được cảm xúc ẩn nhẫn trên khuôn mặt nhỏ nhắn.
“Ba ba, đây không phải là sự thật phải không? Mẹ vẫn sẽ trở về đúng không?”
Âu Cánh Thần nhìn khuôn mặt sắp khóc của con, vô cùng đau lòng, gọi cậu đến bên cạnh, một tay kéo cậu bé vào trong lòng, “Tiểu Thiên, mẹ con cô ấy……” Anh cắn răng, oán hận nói:“Cô ấy cũng không cần ba.”