Đọc truyện Thay Lời Vong Linh FULL – Chương 64
Quần áo trên người Thích An đều là đồ mới mua, túi xách cũng thế, chỉ có mấy món cũ là chìa khóa, ví tiền, ít giấy tờ bên trong, di động.
Trong những thứ đó thì chìa khóa không thể bị động tay động chân, vì liếc mắt một cái đã thấy rồi.
Thứ dễ dàng nhất bị cài định vị là di động, Thích An có ba cái, một cái cũ, một cái mua để live stream, một cái sau vụ nhà cũ Lưu gia mua cho Tùy Uyên.
Thích An cũng giống đa số người hiện đại ỷ lại điện thoại, mỗi lúc rảnh rỗi nhất định phải cầm di động.
Mà cả ba cái điện thoại đều gần như không có lúc nào rời khỏi cô, không có khả năng trong khoảng thời gian ngắn bị người ta mở ra cài đặt thiết bị định vị, nhưng mà…
Thích An cúi đầu lấy trong túi xách ra một cái di động màu đen ngắm nghía một hồi, nhíu mày nói: “Di động của anh không phải lúc nào tôi cũng cầm trên người, là cái dễ bị người ta động tới nhất.”
Tùy Uyên trầm mặc một lát, nói: “Không có khả năng có người lẻn vào kí túc xá làm.”
Thích An cắn môi dưới, thấp giọng bổ sung: “Hơn nữa tôi cũng sợ bị trộm lẻn vào phòng ngủ, ra khỏi phòng sẽ cầm theo người.”
Nói cách khác, nếu muốn gian lận ở điện thoại của Tùy Uyên thì chỉ có lúc cô ở phòng làm việc mà thôi.
Thích An siết chặt tay vài phần, cô cảm thấy lồng ngực bị đè nặng.
Nói thật, vừa nãy thấy người khả nghi kia cô còn mang tâm lý may mắn, may mà không phải bốn người họ, nhưng giờ đã có thể xác định, trong số họ chắc chắn có kẻ địch ẩn núp, dù là ai Thích An cũng vô cùng khổ sở.
“Giờ cô định làm thế nào?”
Tiếng Tùy Uyên vang lên kéo cô về từ trong suy nghĩ, cô nói: “Hiện tại cũng chỉ mới nghi ngờ, tôi sẽ kiểm tra lại ví tiền, nếu không có vấn đề gì thì sẽ để điện thoại lại đây thử.”
Tùy Uyên chớp mắt, có chút ngoài ý muốn: “Mấy ngàn tệ cô cũng bỏ được?”
“…!Tôi đâu có ngốc thế.” Thích An trừng mắt nhìn anh, bổ sung: “Nhân viên cửa hàng sẽ giữ lại giúp tôi.”
Tùy Uyên chậc một cái.
Thích An để điện thoại lại trên bàn, vừa kiểm tra đồ vừa thấp giọng nói: “Nếu thật sự di động có vấn đề, chúng ta để lại di động đi mất nhưng đối phương vẫn sẽ nghĩ chúng ta đang ở đây.
Sau khi thấy lâu quá mà chúng ta chưa di chuyển sẽ sinh nghi vào tìm người.
Mai chỉ cần quay lại hỏi nhân viên cửa hàng là biết.”
Cô rất nhanh kiểm tra xong túi tiền, trừ giấy tờ và ít tiền mặt thì không có gì bất thường cả.
Suy nghĩ một chút, Thích An xách túi đứng dậy nói: “Anh cứ chờ ở đây, tôi sẽ ra ngay.”
Cô xách túi đi vào nhà vệ sinh, nhét giấy tờ vào túi rồi vứt ví tiền vào thùng rác, dù sao đã dùng nhiều năm, lại chỉ là đồ mua ở chợ đêm có 9 tệ, vứt cũng được.
Trước khi ra ngoài, cô chợt khựng lại lấy ra hai cái điện thoại nhìn nhìn.
Tuy khả năng không lớn nhưng lỡ như đối phương định vị bằng số điện thoại thì sao? Cô nắm chắc chín phần không có người đụng vào di động của mình, nhưng số di động thì không nhất định.
Nghĩ đến đây Thích An tắt nguồn, rút ra một cái vòng móc chìa khóa mảnh nhất bẻ thẳng làm que chọc sim, thuận lợi lấy sim ra.
Cô nhìn khắp nơi, cuối cùng quyết định giấu chỗ kẽ hở nắp két nước bồn cầu.
Thẻ sim còn nhỏ hơn móng tay, giấu vào đấy không có sơ hở.
Làm xong tất cả cô ra ngoài, ném cho Tùy Uyên một ánh mắt từ xa, thấy anh biến mất mới đi xuống tầng.
Thích An đi xuống rẽ phải vào một ngõ nhỏ, bên trái là tường cao, bên phải là mấy quán ăn, bức tường cùng hướng với quán net người kia đi vào, chỉ cần cô rẽ một cái là từ chỗ đó không thấy được nữa.
Đi sâu vào ngõ một đoạn, Thích An thấy ở trong đó toàn là tiệm mát xa, từng gian từng gian nhỏ sáng ánh đèn mờ, mấy cô gái mặc quần áo hở hang cắn hạt dưa xem ti vi.
Đi tiếp một đoạn nữa, chắc vì đèn đường ở đây hỏng nên xung quanh tối tăm dọa người, tuy vẫn thấy có ánh sáng ở đằng trước nhưng đoạn đường này mà phải đi một mình, cô cũng hơi nhút nhát.
Thích An cúi đầu nhìn váy ngắn trên người, thấp giọng gọi tên Tùy Uyên.
Anh xuất hiện rất nhanh, nhưng cũng chẳng biết cái gì gọi là “Thương hương tiếc ngọc” cả.
Thấy Thích An khẩn trương, anh xuất hiện sau lưng cô, dùng giọng nói âm u kéo dài: “Cô…!đang…!gọi…!tôi…!sao…”
Thích An giật mình, theo bản năng quay lại tung một cú đá.
“…” Tùy Uyên cúi đầu nhìn thoáng qua bộ phận nào đó của mình, mặt đen thui nói: “Cũng may bản tướng quân không phải người sống, nếu không…!Nữ nhân hung ác như cô, quả nhiên phản ứng lúc bị dọa cũng hung ác!”
Thích An nghiến răng: “Ai bảo anh làm tôi sợ?”
“Hừ” Tùy Uyên đút tay vào túi chậm rì rì phiêu về phía trước, một lát sau quay lại: “Còn không đi nhanh lên, sợ gì mà sợ.
Có tôi ở đây dù người hay quỷ cũng không làm tổn thương cô được.”
Thích An hung hăng trừng mắt với anh, vừa trừng vừa đi theo sau.
Không biết có phải do quen rồi hay không, cô đi giày cao gót nhưng vẫn bắt kịp anh.
Dần dần, đôi mắt cô thích nghi với bóng tối, thấy được không xa có mấy tên côn đồ.
Ngõ nhỏ vừa sâu vừa tối, mấy tên đó lại đứng trước một quán đã đóng cửa hút thuốc.
Thích An nhìn thoáng qua Tùy Uyên vẻ mặt bình tĩnh bên cạnh mình, một chút khẩn trương hoàn toàn tan biến.
Nhưng mà cô nghĩ nhiều rồi, lúc đi qua mấy tên côn đồ bọn chúng chỉ huýt sáo thôi chứ không định làm gì.
Thật vất vả ra khỏi ngõ, Thích An lại không biết nên đi đâu.
Khách sạn không được rồi, vì phải có chứng minh thư hoặc giấy tờ tùy thân khác, như thế sẽ làm lộ vị trí của cô.
Hai người thương lượng, cuối cùng vẫn chọn một quán ăn nhanh, vừa yên tĩnh vừa sạch sẽ, còn có cả điều hòa lẫn wifi, quan trọng nhất là không cần đăng kí.
Lần này Thích An để Tùy Uyên dùng thực thể, anh vừa bước vào đã gọi một đống đồ ăn, ngồi ở bàn trong góc gặm lấy gặm để.
Vị trí họ chọn cũng khá tốt, vừa dựa vào góc tường vừa có một cái cột che lại, ngăn người đứng ở cửa nhìn thấy bên này, lỡ như có người nào khả nghi bước vào là bọn họ có thể thấy ngay.
Một đêm trôi qua thật sự bình yên, Thích An còn úp mặt xuống bàn ngủ một chút để Tùy Uyên canh, dù sao anh là quỷ không cần ngủ.
Sáng hôm sau, ăn xong bữa sáng, Thích An quay lại cửa hàng tối qua.
Cô lấy lí do quên điện thoại hỏi nhân viên bán hàng, nhân viên vừa nghe đã xác nhận ca tối có nhặt được một chiếc di động, cũng lấy ra muốn trả lại Thích An.
Ngược lại Thích An nghi hoặc: “Anh không cần xác nhận di động có phải của tôi hay không sao?”
Nhân viên cửa hàng nói: “Không cần, sáng nay tôi đã xem camera rồi vì có một người kì quái tới đây.”
Thích An nghe vậy vội hỏi: “Ngươi kì quái? Kì quái như thế nào?”
Nhân viên cảm thấy không nên nói nhiều hơn với cô, lễ phép cười muốn nói mình phải làm việc, Thích An nhanh nhảy nói: “Tôi nói thật với anh, tôi lén chạy ra đây…!Anh biết cửa tiệm mát xa trong ngõ kia không?”
Chân nhân viên cửa hàng vừa bước ra lập tức thu lại.
Thích An lộ ra một khuôn mặt đáng thương nói: “Tôi bị mấy người đàn ông bắt trói tới đó, bọn họ ép tôi làm việc, còn để một bà cô trang điểm cho tôi lòe loẹt như vậy…!Tôi vất vả lắm mới nhân lúc họ không để ý chạy ra, nghĩ ở cửa hàng thức ăn nhanh đông người họ không dám trắng trợn quá…!Nếu không phải tôi để quên di động tôi tuyệt đối không dám quay lại đây! Anh à, liệu có phải người kì lạ đó tới đây để bắt tôi không?”
Câu chuyện bịa của Thích An sơ hở lỗ chỗ, nhưng người nhân viên này cũng không suy nghĩ sâu xa vì quanh đây ai cũng biết mấy tiệm mát xa đó làm cái gì.
Anh ta nói: “Vậy à…!Sáng nay người đó cũng giống như đang tìm người, ông ta vừa đến đã dạo khắp nơi trong quán, còn xông cả vào wc nữ làm cho hai vị khách đang ở trong đó hét ầm lên.
Ra khỏi wc xong ông ta chạy ngay tới quầy hỏi từ tối hôm qua tới giờ có phải có người bỏ quên điện thoại ở đây hay không…”
Anh nhân viên lúc đó cũng bị ông ta dọa sợ theo bản năng gật đầu, ông ta lập tức nói đấy là di động của ông ta, bảo nhân viên trả lại.
Anh nhân viên không chịu, nói phải xác nhận mới đưa trả được, ông ta hung dữ nói vậy còn không xem camera an ninh nhanh lên? Vì thế anh nhân viên ngơ ngác mở máy xem camera, còn ông ta đứng bên cạnh xem lại toàn bộ quá trình.
Thích An nghe xong âm thầm thở dài, anh nhân viên cửa hàng này dễ bị lừa thật, ông ta vốn muốn xem lại camera chứ đâu có cần cái di động…!Tóm lại, hiện tại có thể xác định trong tổ điều tra có ít nhất một người có vấn đề.
Đây là đáp án Thích An hoàn toàn không mong muốn, nhưng cô thà như vậy còn hơn không biết gì.
Sự tình phát triển chệch ra khỏi suy đoán ban đầu của Thích An và Tùy Uyên, bọn họ vốn chỉ muốn thử xem có người theo dõi hay không, trọng tâm là nhắm vào Triệu Nhất, không ngờ lại lôi ra một người đàn ông xa lạ, ngược lại ảnh hưởng đến phép thử ban đầu.
Mặc kệ đối phương là ai, người đàn ông lạ kia chắc chắn đã thông báo lại việc mất dấu cô, cho nên kế hoạch chỉ có thể tạm dừng tại đây.
Ít nhất cũng tìm ra được đúng là có người theo dõi cô, cũng biết phạm vi, nhưng sau này phải phòng ngừa bị theo dõi tiếp như thế nào cô không có biện pháp.
Dù sao đi nữa đối phương có tư liệu của cô, còn cô bình thường chỉ loanh quanh trong trường, mục tiêu rõ ràng như vậy ai cũng có thể giám sát được.