Thay Lời Vong Linh

Chương 31: Hợp Tác


Đọc truyện Thay Lời Vong Linh FULL – Chương 31: Hợp Tác


“Chiếc xe phổ thông màu đen phía sau lúc tôi đến đã ngừng ở đối diện cổng cảnh cục.” Cảnh sát Lý nhìn chằm chằm con đường phía trước, trầm giọng: “Cô đi từ trong ra nó vẫn đi theo phía sau.

Cô đi rất chậm, tốc độ ô tô bình thường không thể vẫn mãi đi sau được, chỉ có một khả năng là có người theo dõi.”
Ông gọi cho cục cảnh sát nhờ thả người, bởi vì tính bảo mật của chức vụ hiện tại nên ông không trực tiếp đến đón Thích An mà chỉ định chờ cô rời khỏi cảnh cục mới lái xe đuổi theo, vì thế ông còn cố ý nói chuyện với cục trưởng thêm mấy câu.

Lúc lái xe ra ngoài vừa kịp thấy một màn kia nên ông vượt lên trước đón được Thích An.
Thích An nghe vậy, ngẩng đầu nhìn kính chiếu hậu, quả nhiên thấy một chiếc xe ô tô màu đen đang gắt gao bám theo họ.

Trong lòng cô xẹt qua ý niệm, trầm giọng: “Hẳn là người đó.”
“Ai?” Cảnh sát Lý hỏi.
Thích An lắc đầu: “Không biết rõ là ai, chỉ biết lần trước có người bỏ một trăm vạn mua ảnh chụp chính diện của tôi.”
Cảnh sát Lý nhíu mày, chậm rãi nói: “Xem ra có quan hệ với chuyện cô thấy được quỷ hồn.”
“Hẳn là vậy.” Thích An nghĩ mà sợ, nhìn chằm chằm chiếc xe đen trong kính chiếu hậu, thấp giọng nói: “Không biết kẻ đó rốt cuộc vì cái gì mà đến.”
Trên người cô thứ đáng giá duy nhất khiến đối phương chịu trả giá như vậy chỉ có Tỏa Hồn Thạch, nhưng Tỏa Hồn Thạch chỉ có tác dụng duy nhất là giúp Tùy Uyên sau khi chết không phải đến địa ngục chịu khổ, ngoài ra cũng không còn tác dụng gì.

Hơn nữa lúc live stream cô cũng chưa từng lộ ra vòng cổ.
Như vậy chỉ có hai khả năng.

Một là người tìm cô có hiểu biết về Tỏa Hồn Thạch, lúc live stream với Nhạc Tiếu Tiếu đã biết cô có nó.

Hai là tìm cô vì một chuyện khác.
Nhưng khả năng thứ hai quá nhỏ, nếu là việc khác thì chỉ có nhờ cô hỗ trợ đuổi quỷ gì đó, loại chuyện này có thể thông qua tin nhắn ở phòng live stream liên hệ cô mà, căn bản không cần thiết bỏ số tiền lớn mua tin tức của cô.

Cho nên Thích An cho rằng khả năng cao người đó biết cô có Tỏa Hồn Thạch.
Nghĩ đến đó người đầu tiên hiện lên trong đầu cô là bố.
Nhưng hiển nhiên không phải ông.

Nếu ông còn sống thì cần bỏ tiền mua tin của chính con gái mình sao? Cần phải theo dõi sao? Nếu không phải ông, vậy…!có khả năng là người mà ông từng quen biết?
Tỏa Hồn Thạch vẫn luôn ở trên người người nhà họ Thích, mà cô vừa sử dụng nó không lâu, trước cô nhất định bố cô đã làm qua những chuyện như thế này rồi.

Tuy rằng không biết vì sao ông đã rời đi lâu như vậy rồi cô mới phải làm nhiệm vụ, nhưng có thể xác định ông đã từng làm “Người phát ngôn”.

Có phải khi đó có người từ miệng ông biết về Tỏa Hồn Thạch hay không? Chỉ có như vậy thì mọi việc mới được giải thích.
Thích An càng nghĩ càng muốn choáng váng đầu óc, đành thu hồi suy nghĩ quay đầu hít sâu vài hơi.
Cảnh sát Lý lái xe trên đường đông rẽ tây quẹo, thỉnh thoảng còn vượt mặt mấy chiếc xe, qua hơn nửa giờ mới cắt đuôi được cái xe phổ thông màu đen.

Ông cúi nhìn đồng hồ, quẹo vào cao tốc trước mặt nói: “Đã cắt được đuôi, về thành phố Y trước đi tôi còn có chuyện muốn nói với cô.”
Thích An thấy hơi buồn nôn, ghé vào cửa sổ xe héo queo nói: “Được ạ, cảm ơn cảnh sát Lý.”
Ông ấy nói: “Tôi tên Lý Chí Viễn, chức vụ hiện tại phải bảo mật với bên ngoài, đừng gọi tôi là cảnh sát nữa.”
Thích An quay đầu đánh giá một chút nói: “Vậy cháu gọi là chú Lý…”
*từ chỗ này mk đổi xưng hô thành chú cháu cho đỡ kì nha.
Nói chưa dứt câu cô vội vã quay đầu kéo khẩu trang nôn ra ngoài một trận.

Lý Chí Viễn nhìn lướt qua kính chiếu hậu bên phải, rút khăn giấy đưa cô, ngữ khí cứng rắn: “Ngủ đi, khi nào tới sẽ gọi cháu.”
Thích An nôn khan đến mức nước mắt cũng chảy ra, nghe thế hữu khí vô lực gật gật đầu, hai tay bám vào cửa sổ xe nằm bò ra, cũng không có khả năng ngủ thật.


Lúc đến nơi không biết cô đã nôn khan bao nhiêu lần, cả giác cả người đã hư thoát không chịu nổi.
Lý Chí Viễn mang cô vào tầng hai một khu dân cư sát bên đường.

Thích An nhìn ông gõ cửa phòng bên trái, trên cửa còn dán poster viết “Phòng làm việc Đậu Phộng, nhận cày thuê các loại game, cày lên cấp/nhiệm vụ hằng ngày, xoát trang bị/tài nguyên…”
Thích An biết ông không thật sự mang cô đến phòng làm việc cày game, chỉ có một loại khả năng là poster quảng cáo này là một loại ngụy trang.
Rất nhanh cửa phòng mở, mở cửa là một người đàn ông trẻ tuổi.

Anh ta và Lý Chí Viễn nhìn nhau, cười hỏi: “Chào mọi người, muốn luyện cấp sao? Game gì?”
Lý Chí Viễn đáp: “Mọi người có nhận chuyển đơn không? Ở đây tôi có một ít nhiệm vụ luyện cấp muốn chuyển qua cho mọi người làm, số lượng rất lớn, không biết có được ưu đãi hay không?”
“Vậy à, vậy mời vào trong rồi bàn lại.” Người đó cười tủm tỉm nghiêng người làm tư thế mời.
Lý Chí Viễn bước vào, Thích An theo sát sau, người đàn ông đi cuối đóng cửa lại rồi mới theo tới, nhìn Thích An chớp chớp mắt: “Chào, cô khỏe chứ, đại danh đỉnh đỉnh chủ bá Thời Khắc.”
Thích An trả lại một câu: “Chào anh.”
Cô nhìn trong phòng khách, trừ anh ta ra còn có hai người đàn ông nữa.

Trong đó có một người nhìn xêm xêm tuổi Lý Chí Viễn, một người trẻ hơn tầm 27 28 tuổi.

Bọn họ đang ngồi trên sofa, thấy Lý Chí Viễn và Thích An bước vào đều đứng lên đem ánh mắt đặt vào Thích An.
Lý Chí Viễn đi đến giữa phòng, chỉ chỉ sofa nói với Thích An: “Ngồi xuống nói đi.”
Thích An gật đầu, dưới những ánh mắt chăm chú có điểm câu thúc đi tới ngồi xuống.

Người lúc nãy chào cô cũng trực tiếp ngồi xuống bên cạnh, hai mắt loang loáng hỏi: “Tùy tướng quân có ở cạnh cô không? Có thể làm anh ấy ra đây không?”
Tùy Uyên: “…!Bản tướng quân không muốn họ thấy.”

Người đàn ông trung niên kia đến chỗ tủ lạnh hỏi: “Muốn uống gì, có Coca, trà sữa, nước khoáng.”
Thích An vừa muốn nói chuyện, Tùy Uyên đã mở miệng trước: “Trà sữa!”
“…” Thích An nhìn anh: “Không phải anh không muốn ra sao?”
Tùy Uyên hừ nhẹ: “Trước đó làm sao ta biết họ có trà sữa chứ?”
Người đàn ông trẻ đứng đối diện bỗng nhiên cười ha ha: “Tùy tướng quân nói muốn trà sữa.”
Lời này vừa ra, Thích An và Tùy Uyên đồng thời cả kinh.

Thích An lập tức hỏi: “Anh thấy anh ấy?”
Người đó nhún vai ngồi xuống đối diện cô cười nói: “Nếu đến cả quỷ hồn tôi cũng không thấy, tôi sẽ không ngồi ngốc ở chỗ này.”
Người ngồi cạnh Thích An tức giận nhảy dựng lên: “Triệu Nhất, đừng quên trong đội chúng ta còn có chú Lý! Anh cười nhạo tôi còn được sao lại kéo thêm chú ấy vào!”
Người đàn ông trung niên cầm hai cốc trà sữa đưa cho Thích An, đau đầu xoa thái dương: “Đừng náo loạn nữa, nhanh nói chính sự đi, còn nháo mai hai đứa đến nhà xác bệnh viện qua đêm.”
Hai người lập tức ngoan ngoãn ngậm miệng.
Lý Chí Viễn giới thiệu với Thích An: “Đây là đội trưởng Trương Đông, tiểu tử ngồi cạnh cháu là…”
“Bạch Dịch!” Cậu ta cướp lời nói.
Triệu Nhất ở đối diện cười ha ha: “Cậu có cái rắm mà tên Bạch Dịch ấy, có cái tên thôi ngượng gì chứ.

Chủ bá, nghe tôi này, cậu ta tên Bạch Thự, chính là chuột bạch nhỏ, tiểu bạch thử!”
Thích An nghe được tiếng nghiến răng từ bên cạnh.

Cậu ta vén tay áo nắm chặt hai đấm, nghiến răng nghiến lợi: “Ngủ nhà xác thì ngủ nhà xác! Triệu Nhất anh chờ đó cho tôi!”
Anh ta nói xong nhào tới Triệu Nhất ở đối diện.

Thích An để ý bàn trà nằm giữa hai sofa không hề tạo thành trở ngại đối với anh ta, hai chân tiếp đất cũng vô cùng vững chắc, lúc hai người nháo lên nhìn chiêu thức cũng rõ ràng đã từng tập luyện qua.
Người đàn ông trung niên tên Trương Đông bất đắc dĩ thở dài, cầm lon Coca ném vào họ, hai người đó nhìn như tùy ý nhưng lắc người một cái đã tránh được.
Tùy Uyên lại không hề hứng thú chuyện họ đánh nhau, hai mắt mong mỏi nhìn Thích An.

Thích An bị anh nhìn chằm chằm không được tự nhiên, nhanh chóng mở ba lô lấy bình máu cho anh dùng.


Lúc Tùy Uyên hiện ra thân thể thật hai người đang đánh nhau cũng dừng lại.
Trương Đông hít sâu một hơi nói với Thích An: “Kì thật bọn chú mời cháu tới là muốn cùng cháu hợp tác.”
Thích An nghi hoặc: “Tuy cháu không rõ tình huống của mọi người, nhưng bàn về kinh nghiệm hay thân thủ đều là mọi người lợi hại hơn nhiều mà, sao lại muốn cùng cháu hợp tác?”
Ông ấy cười cười: “Bởi vì trên người cháu dường như có thứ mà bọn chú không có, nói như thế nào nhỉ, hẳn là…!cháu có một loại từ trường hấp dẫn quỷ đi.

Lần này cháu đi nhà cũ của Lưu gia, lúc trước khi người phụ nữ kia chết li kì Triệu Nhất cũng có đi qua xem, cậu ấy ở đấy năm ngày mà không có chuyện gì phát sinh cả.”
“Nhưng cô đến đấy mới ngày đầu đã có chuyện!” Bạch Thự lúc nói những lời này còn có chút hưng phấn: “Cô quả thực chính là pháp khí chiêu quỷ sống sờ sờ!”
Trương Đông chụp đầu anh ta: “Lăn qua một bên đi!”
Bạch Thự phồng má, vẻ mặt ủy khuất đến cạnh Tùy Uyên thấp giọng hỏi: “Tùy tướng quân à, nghe nói Hề quốc ngàn năm trước…”
“Lúc ấy Triệu Nhất ở đó năm ngày cũng không xảy ra chuyện gì, nên bọn chú cho rằng chuyện ở đó chỉ là ngẫu nhiên, không phải lệ quỷ quấy phá, không nghĩ…” Trương Đông thở dài lắc đầu: “Thật đáng tiếc, nếu lúc ấy có thể phát hiện vấn đề, lần này sẽ không chết tiếp hai người.”
Thích An nghe ông ấy nói vậy trong lòng có điểm không thoải mái, nói vậy chẳng phải nếu cô không đi thì Vương Khôn và chủ bá giả không phải chết sao?
“Cho nên bọn chú hi vọng về sau nếu có nơi phát sinh sự kiện thần quái hư hư thực thực, cháu có thể đi cùng.” Trương Đông nghiêm túc nói: “Đương nhiên bọn chú có thể trả thù lao tương ứng, dù sao những việc này đều nguy hiểm tính mạng.

Ngoài ra còn có thể đảm bảo về sau cháu không bị mời lên đồn uống trà.”
Ông ấy nói tới đây, ném cho Triệu Nhất một ánh mắt.

Triệu Nhất đứng dậy vào phòng ngủ, một lát sau đi ra đưa cho Thích An một tấm card màu đen.

Thích An nhận lấy nhìn nhìn, thấy mặt trước một đoạn mã màu vàng kim, không biết có ý nghĩa gì, còn lại mặt trái thuần một màu đen.
Trương Đông nói: “Đây là đồ vật của riêng nhóm, cầm cái này thì cảnh sát sẽ không làm khó dễ cháu.

Nhưng khi hỗ trợ nhiệm vụ cháu không thể live stream, quay video cũng không được.”
Thích An cúi đầu nhìn tấm card, do dự một lát mới mở miệng hỏi: “Vậy mọi người có thể giúp cháu hai việc gấp được không?”
“Hai việc?” Trương Đông có điểm buồn cười nói: “Cháu nói nghe thử một chút.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.