Đọc truyện Thầy Giáo Hot Boy – Chương 96: Không đau đâu
Minh Huy vạch áo của Bảo Khang ra, những vết thương ngang dọc nằm ở trên bả vai không chút phòng bị bị soi rõ dưới ánh sáng ban ngày. Giọng nói Minh Huy có chút tan nát: “Cái này, là sao, em nói cho anh biết đi, không được giấu anh.”
Bảo Khang đẩy tay Minh Huy ra, nhảy xuống giường, đứng đưa lưng về phía Minh Huy, hai người cách nhau một khoảng không xa cũng không gần. Bảo Khang không muốn Minh Huy biết, thật sự không muốn, cậu cũng không muốn để Minh Huy thấy biểu cảm trên mặt của mình, vì cậu sợ Minh Huy sẽ biết được rằng mình đang nói dối. Cậu cố gắng giữ bình tĩnh, cố nói bằng cái giọng bình thường nhất có thể: “Em, chỉ là bị con mèo cào thôi. Không ngờ con mèo này thật lợi hại, cào em tới thành ra như vậy.”
“Em đừng có nói dối. Có phải là bị ba em đánh không?” Minh Huy dù sao cũng không phải tên ngốc, hơn nữa anh sao lại không hiểu rõ con người của Bảo Khang chứ.
Bảo Khang lúc này mới quay đầu lại, nặn ra một nụ cười méo mó: “Không phải. Ba sao lại đánh em chứ. Em thi cũng được mà.”
Minh Huy nằm nghiêng sang một bên: “Vì anh nữa sao?”
Bảo Khang nhìn tấm lưng của Minh Huy: “Không phải đâu, anh đừng suy nghĩ nhiều. Anh đó, anh còn chưa hỏi em có đau hay không đó. Anh thật là không có ý tứ gì hết.” Cậu ra vẻ giận dỗi. Không thấy Minh Huy phản ứng gì, cậu lần nữa lại gần xuống, đưa mặt lại gần để nhìn Minh Huy: “Anh sao thế? Giận em rồi à?”
Minh Huy quay mặt sang, hai người lúc này có thể rõ ràng cảm nhận được hơi thở của nhau: “Có đau không?”
Bảo Khang chạm nhẹ lên chóp mũi của Minh Huy một cái: “Đau, đương nhiên là đau rồi. Anh đó, đợi nhắc mới hỏi em. Không hạnh phúc gì cả. Ăn cháo không, em đi mua về đúc anh ăn nha. Em có nhiệm vụ phải bồi bổ cho anh.”
“Anh tưởng em phải tự nấu cho anh ăn chứ. Như thế chẳng phải mới có thành ý hơn sao?”
“Nếu em biết nấu thì hay rồi. Thôi anh nghỉ đi, em mua cháo đây, nhanh lắm.” Cậu đóng cửa phòng lại, trượt người trên cánh cửa, ngồi xuống dưới nền gạch. Cậu khẽ chạm lên những vết thương, cơ thể cong lên vì đau điếng. Anh yên tâm, vì anh em sẽ không đau đâu.
Sau khi đúc cháo cho Minh Huy xong thì Thảo Vân lại đến. Cô bảo Bảo Khang về nhà đi, ba mẹ Minh Huy từ chiều nay sẽ ở lại bệnh viện. Bảo Khang ngồi trên xe, nhìn cảnh thành phố về chiều. Chỉ có thể miêu tả trong một từ: bận rộn.
“Đang suy nghĩ gì thế?” Quốc Huy hỏi.
“Khi nào chúng ta đi nước ngoài?”
Quốc Huy ngạc nhiên: “Sao thế? Em muốn đi qua bên đó thật sao?”
“Em không muốn, nhưng qua đó có thể chung sống với anh ấy.”
“Ừm. Khoảng hai tuần nữa. Em nói với anh ấy chưa?”
“Mai em sẽ nói. À mà anh à, em sợ, anh ấy sẽ không đồng ý. Nếu anh ấy không…”
Quốc Huy an ủi: “Em đừng nghĩ ngợi nhiều quá, anh ấy thương em như vậy chắc chắn là sẽ đồng ý rồi.”
“Nhưng mà bên đây còn có ba mẹ của anh ấy nữa. Em cũng không muốn vì em mà anh ấy trở thành kẻ bất hiếu. Dù là anh ấy yêu em, nhưng chẳng phải em làm như thế là đang bắt anh ấy lựa chọn sao?”
“Anh nghĩ, nếu anh ấy thật lòng muốn ở bên em thì anh ấy sẽ biết cách chu toàn hai bên.”
Cậu thở dài, vấn đề này, cậu biết nó không dễ dàng để giải quyết. Nhưng cậu cũng không muốn nghĩ nhiều về nó nữa, với cậu bây giờ đi được tới đâu hay tới đó.
“Mà có chuyện này em không biết sao nữa. Minh Huy thấy vết thương của em rồi. Em cũng đã nói dối là bị mèo cào, không biết anh ấy có phát hiện ra không nữa. Anh ấy mà biết được nhất định sẽ tự trách mình cho xem.”
“Tốt nhất là em không nên để anh ấy biết được sự thật.”
“Dạ. Ba em sao rồi anh?”
“Không sao rồi. Mẹ em mới gọi, kêu anh chở em về nhà nhanh lên.”
…
Sáng hôm sau. Đúng như những gì mà mẹ cậu dự đoán, Bảo Khang đã bị ba giam lỏng trong phòng cho đến ngày ra nước ngoài. Cậu năn nỉ hết lời mẹ cậu và Quốc Huy mới chịu giúp cậu ra ngoài để đến bệnh viện gặp Minh Huy. Họ nghĩ ra một cách là nhờ Duy Quang đến nhà từ sớm để đánh lạc hướng ba Bảo Khang. Ông thỉnh thoảng lên phòng Bảo Khang, mở cửa nhìn vào thì sẽ thấy được bóng lưng của Duy Quang đang ngồi đọc sách, nhưng do vóc người khá giống và mặc trang phục của Bảo Khang nên đã khiến cho ông tưởng đó là con mình. Ông cũng không muốn nói chuyện với Bảo Khang lúc này, nên cuối cùng chỉ an tâm khép cửa lại.
Tại một không gian khác, nói chính xác là ngay tại bệnh viện. Bảo Khang vô cùng bất ngờ hỏi cô ý tá: “Sao, bệnh nhân đã xuất viện từ tối qua sao? Cô có nhầm lẫn không ạ?”
Cô y tá khá khó chịu: “Tôi đã nói nhiều lần rồi. Cậu không tin tôi cũng đành chịu.”
Bảo Khang ủ rũ cầm hộp cháo đi ra khỏi bệnh viện. Cậu tìm một băng ghế trên đường, ngồi xuống, lấy điện thoại ra gọi điện cho Minh Huy. Nhưng đã hơn bốn mươi cuộc gọi, bên kia vẫn không nhắc máy. Bảo Khang vẫn không từ bỏ, cậu tiếp tục gọi nữa, nhưng lần này là không liên lạc được nữa. Cậu đưa ra hàng trăm lí do tích cực để giải thích cho chuyện này, như đâu đó cậu vẫn có dự cảm không tốt.
Cậu nhắn tin cho Minh Huy, với hy vọng sau khi mở điện thoại lên Minh Huy sẽ đọc được.
[ Anh khỏe chưa? Gọi lại cho em ngay sau khi đọc được tin nhắn nhé! Em chờ. ]