Đọc truyện Thầy Giáo Hắc Ám – Chương 94: Thành viên nhỏ trong gia đình
Dinh thự của Ngôn Hoa trong thời gian này bỗng dưng trở nên nhộn nhịp và rôm rả hẳn bởi cả nhà An Di nay đều đã dọn sang Mỹ ở cùng với vợ chồng cô. Anh Vinh Hy thì trực tiếp sang anh giúp ba cô quản lí chi nhánh An Thị nên không đi cùng được. An Hạo trở thành tân sinh viên trẻ tuổi của Đại học Yale trứ danh nước Mỹ, cậu đã không phụ lòng ba mẹ khi xuất sắc dành được học bổng của Yale khi mới mười sáu tuổi. Thế là một công đôi chuyện, ba mẹ cậu cũng vì hai đứa cháu cưng mà nối gót ông bà sang đây luôn. Thời gian này chị cậu đang ở cữ sau sinh nên ông anh rể yên tâm giao chị cậu cho cả nhà rồi tất bật vào đống công việc của mình. Mỗi hôm An Hạo đi học về đều phải chứng kiến cảnh mọi người trong nhà tranh nhau xem ai được bế cháu, cậu là cậu của chúng mà từ lúc chúng sinh ra chỉ mới được bế có hai ba lần, thế nhưng vẫn chưa thảm bằng ba mẹ chúng khi mà ông bà và ba mẹ cậu suốt ngày dính lấy hai đứa cháu quý như vàng như ngọc này.
Ngay cả việc đặt tên cho con cũng bị bố mẹ vợ tranh mất, thế nhưng trông Ngôn Hoa chẳng có vẻ gì là bận tâm so với An Di suốt ngày than thở, anh thấy như vậy có khi càng tốt hơn bởi anh có thể quấn quít bên vợ mỗi khi tan làm mà không sợ bị con nhỏ quấy rầy, thế nhưng từ lúc có con thì anh cũng bị “thất sủng” hẳn bởi bao nhiêu tâm trí An Di đều đặt vào bọn nhóc, đêm nào cô mà cáu bẳng là anh phải rón rén lén sang phòng ông bà tìm lại bảo bối cho cô, cũng may mà An Di mạnh mẽ kiên cường của anh sinh được hai đứa, nếu không thì với tần suất cạnh tranh và so về “địa vị” trong nhà thì có khi con anh không được bế mà còn bị vợ mình hắt hủi đạp ra ngoài ấy chứ.
Được làm ba mẹ đã là điều hạnh phúc to lớn đối với bất kỳ người đàn ông hay phụ nữ nào, nhưng sẽ càng hạnh phúc hơn khi một lúc đón chào cả hai thiên thần nhỏ. Năm tuổi, dường như được thừa hưởng gen tốt của cả bố lẫn mẹ cho nên hai đứa trẻ từ bé đã ưu tú hơn người, cậu anh trai tên Ngôn Bảo Di có đôi mái tóc bồng bềnh giống ba cùng gương mặt chẳng khác nào bản sao của mẹ, cô em gái tên Ngôn Khả Di lại có mái tóc dài mềm mại di truyền từ mẹ và gương mặt mang nét của ba nhiều hơn. Điểm giống nhau của hai đứa nhỏ chính là nước da trắng hồng cùng đôi lúm đồng tiền, còn có cả lông mi rất dài như nhau nữa. An Di thì hết mực cưng chiều chúng nhưng Ngôn Hoa thì lại rất nghiêm khắc trong vấn đề giáo dục bọn trẻ, tuy là có phần thiên vị cô em gái hơn nhưng cũng không vì vậy mà khiến hai con mình ganh nhau bởi chúng rất vâng lời và hiểu chuyện, ngoài ra thì cậu con trai chính là niềm tự hào của họ bởi sự thông minh và có phần hiểu chuyện của mình, nói trắng ra là do nhiễm cái tính nghiêm nghị và ngạo mạn của Ngôn Hoa cho nên lúc nào cậu nhóc cũng đỏm dáng như một ông cụ non vậy.
[Câu chuyện đọc sách]
“Bảo Di, con làm xong bài tập chưa mà vào đây?” – Ngôn Hoa đang làm việc thì trông thấy cậu nhóc nhà mình đang nhón chân bên kệ sách tìm thứ gì đó.
“Xong rồi ạ, ba giúp con lấy quyển sách kia đi, quyển Bảy mươi tuần trên vũ trụ ấy, con với không tới” – Cậu nhóc cao giọng nhờ giúp đỡ.
Ngôn Hoa dừng việc quay sang nhìn cậu con trai mới hơn năm tuổi của mình với vẻ mặt trông đợi để được tìm hiểu cái quyển sách mà người lớn còn phải vừa đọc vừa vận óc mới có thể hiểu nổi, trong lòng có chút hãnh diện nhưng không vì vậy mà anh đến giúp, thế là lạnh lùng ném cho cậu nhóc một cái lườm và một câu hời hợt: “Tự nghĩ cách lấy xuống, ba đang bận làm việc”
Bảo Di xị mặt chạy đi bắt ghế leo lên lấy rồi ngồi luôn trong phòng làm việc của anh đọc, Ngôn Hoa thi thoảng đưa mắt sang nhìn thì thấy đôi lông mày sâu róm của cậu lúc thì giãn ra đầy thích thú khi thì lại nhíu chặt đăm chiêu suy nghĩ, mấy tiếng đồng hồ trôi qua, đợi đến lúc Ngôn Hoa xong việc gấp bộp laptop lại, vặn vẹo người đứng lên, cu cậu mới hí hửng chạy sang nhờ anh giải thích những chỗ chưa hiểu, Ngôn Hoa mỉm cười nhận lấy quyển sách trên tay cậu trêu một câu: “Lúc bằng tuổi con ba chẳng có ai để mà hỏi những thứ mình không biết đâu”
Cậu nhóc có chút không phục, bĩu môi: “Vậy không cần nữa, con cũng sẽ tự mình nghiên cứu chúng, ba đi nghỉ đi” – Bảo Di ôm sách lủi thủi định đi về phòng mình.
Ngôn Hoa nghe mấy lời tủi thân của con trai thì bật cười thành tiếng: “Đúng là có chí tiến thủ, nhưng mà may mắn cho con là con có một người ba thiên tài, quay lại đây ba giúp con”
Rồi lâu dần hình thành thói quen, những khi học bài của mình xong Bảo Di đều dành thời gian sang phòng làm việc của ba tìm sách đọc, một hôm nọ cô em gái Khả Di mè nheo đi theo, Ngôn Hoa nhìn thấy cậu con trai vừa đọc sách vừa phải giảng giải tỉ mỉ những câu hỏi ngớ ngẩn không đầu không cuối của cô em gái đến phát mệt, anh bỏ dở công việc lại bế con gái ra ngoài, trước khi đi còn không quên ném lại một câu: “Con đừng nhồi nhét mấy thứ khái niệm chán ngắt ấy vào đầu con gái bé nhỏ của ba nữa, đem sang thảo luận với ông ngoại hay ông cố ấy, họ chắc chắn sẽ khen con”. Bảo Di ngây ra nhìn ba bế em gái ra ngoài, thắc mắc không biết mình đã làm sai chuyện gì rồi nữa.
[Câu chuyện ăn trái cây]
Sau bữa tối Ngôn Hoa và An Di cùng hai con ngồi xem chương trình Khoa học cho trẻ trong phòng của họ, cậu nhóc Bảo Di nhìn thấy ba đút táo cho mẹ và em thì nghĩ tiếp theo sẽ đến lượt mình nhưng há miệng chờ mãi cũng chẳng thấy ba đếm xỉa đến mình thì bĩu môi lên tiếng: “Đúng là thiên vị”
“Con là con gái thì ba sẽ thiên vị con. Muốn thì tự mình lấy đi ở đó há miệng chờ ai nữa?” – Ngôn Hoa lườm nguýt con trai, anh lại bón thêm một miếng táo khác cho An Di.
“Địa vị của đàn ông con trai trong nhà thật là rẻ rúng mà” – Ông cụ non Bảo Di thở dài nhoài người tự mình lấy táo ngồi ăn. Câu nói của cậu làm cho An Di ôm bụng cười ngặt nghẽo.
[Câu chuyện nhõng nhẽo]
Một hôm nọ trong giờ cơm trưa cô nhóc Khả Di cao hứng kể chuyện hôm nay ở lớp học tranh chấp với một bạn gái khác rồi bị cô giáo mắng nên khóc nhè, cô bé còn mách với mọi người rằng anh trai biết mình không sai nhưng vẫn không thèm giúp giải thích với cô giáo.
“Em phải tự mình giải quyết rắc rối của bản thân, ba nói như thế thì mới trưởng thành được” – Cậu nhóc vừa dứt lời cả nhà liền cười như nắc nẻ.
“Nhưng con phải giúp em gái mình” – Ngôn Hoa nhắc nhở.
“Mâu thuẫn của con gái thật rất phiền, Khả Di lại nhõng nhẽo, con chẳng có cách nào khác đành để cô giáo giải quyết” – Bảo Di thanh minh.
“Cũng phải, bảo bối à sau này con cứ trực tiếp thị uy đi đừng ngốc như mẹ con chỉ biết nhõng nhẽo như thế” – Ngôn Hoa xoa đầu con gái.
An Di nhăn nhó lườm sang Ngôn Hoa: “Phải rồi, em rất nhõng nhẽo, người nhõng nhẽo như em mà lại một lúc cắn răng chịu đau sinh cho anh cả hai nhóc con này, còn anh thì rất kiên cường, ôm con trong tay mà rơm rớm nước mắt” – An Di lém lĩnh trêu anh.
Ngôn Hoa bí lời đành đánh trống lảng: “Ai bảo em cắn răng chịu đau? Em cắn anh còn anh mới là người chịu đau thì có”
“Ơ vậy Khả Di là giống bố nên mới nhõng nhẽo!” – Cậu nhóc Bảo Di cứ như vừa nảy ra một cao kiến vậy, kết quả là cả nhà lại được một trận cười hả hê còn Ngôn Hoa thì chỉ hận không thể tét mông thằng con bất hiếu dám cạch mặt mình.
[Câu chuyện giành mẹ]
Đêm hôm nọ hai đứa con nhỏ theo thường lệ sẽ ở trong phòng An Di xem chương trình buổi tối xong mới về phòng mình ngủ, nhưng mà dạo gần đây Khả Di thường hay mơ phải ác mộng cho nên tối đến cứ nằng nặc đòi ngủ chung với ba mẹ cho bằng được, bởi vì sợ con trai một mình không có em gái trò chuyện trước khi ngủ thì không quen cho nên An Di bảo con trai ở lại cùng ngủ. Ngôn Hoa từ phòng làm việc uể oải trở lại thì phát hiện trên giường có thêm hai cục thịt dư béo ụ đang chiếm tiện nghi của mình, còn dính lấy An Di như hai con gấu koala thì lập tức lôi ngay cậu anh trai về phòng trước tiên.
“Con bao nhiêu tuổi rồi mà vẫn đeo theo giành mẹ với con gái cưng của ba thế?” – Ngôn Hoa cau mày khiển trách. Cậu nhóc mới vừa thiếp đi bị ba lôi dậy thì không hiểu chuyện gì đang xảy ra càng không biết mình đã chọc gì đến ba nữa chỉ biết dụi mắt tự trấn tỉnh.
An Di xót con nên quay sang mắng anh: “Con gái là con gái anh còn con trai không phải chắc”
Cô bé Khả Di nghe mẹ mắng ba thì đang say giấc bỗng oà dậy không biết gì cũng khóc nấc lên, Ngôn Hoa phải khó khăn lắm mới dỗ cả mẹ lẫn con hết dỗi được, đêm hôm khuya khoắt sau khi lén bế con gái đã ngủ say về phòng. Lúc anh trở lại thì An Di mới hậm hức đá anh xuống giường không cho động vào mình.
“Anh mắng con thế nào giờ còn mặt dày đi giành mẹ nó làm gì?” – An Di thẳng chân đạp một phát, sau đó còn ném luôn cả chăn lẫn gối của anh ra ngoài, thế là Ngôn Hoa đành tiu nghỉu ôm chăn ôm gối sang phòng hai con ngủ nhờ.
Sáng ra Khả Di thấy ba ngủ trên thảm đồ chơi trong phòng mình thì vô cùng thắc mắc, cô bé leo lên giường trên của anh trai vòi anh thức dậy hỏi cho rõ: “Anh hai, sao ba lại ngủ ở phòng mình vậy?”
Bảo Di liếc mắt nhìn ba ngủ say như chết trên sàn thì thở dài xoa đầu em gái: “Đây gọi là xôi hỏng bỏng không đấy”
Cô bé chưa hiểu lại hỏi tiếp: “Là thế nào?”
“Chính là đêm qua ba đuổi anh em mình về phòng không cho giành mẹ, nhưng mà ba cũng đâu có giành được mẹ, còn bị mẹ đuổi sang đây ngủ nhờ đấy thôi” – Cu cậu lấy làm đắc ý giải thích cho em gái.
[Câu chuyện bảng xếp hạng trong gia đình]
Cậu nhóc Bảo Di và cô em gái Khả Di vừa vào lớp một, hôm đó cô giáo cho một đề bài làm văn “Gia đình em” với cả lớp. Bài tập làm văn của Khả Di được điểm cao nhất trong khi cậu anh trai không những điểm thấp mà còn bị cô giáo khiển trách sau đó còn mách cả với mẹ cậu.
Ngôn Hoa hôm nay có buổi diễn thuyết dài cả ngày cho nên vừa đi làm về liền nhào lên phòng ngủ say như chết. An Di đành thay mặt cả nhà giữ chân anh lại trong phòng, mọi người còn lại liền “họp hội đồng” tìm cách giải quyết chuyện này trước khi vị giáo sư mặt lạnh biết chuyện con trai mình bị điểm kém mà nổi trận lôi đình. Bữa tối cả nhà ngồi trong phòng khách lớn sau bữa ăn…
Ông cố (An lão gia): “Ranh con à sao con lại để bài làm văn bị thấp điểm như vậy, ra nông nỗi nào mà còn bị cô giáo máng vốn cho mẹ thế?”
Bà cố (An lão phu nhân): “Ông khoan hỏi đã để tôi đọc bài của hai đứa nhỏ xem nào”
Bà ngoại (An phu nhân): “Để con đọc giúp mẹ”
Ông ngoại (An tổng) nghiêm mặt lắng nghe.
Cậu trẻ (An Hạo) ngồi giữa hai đứa cháu ăn bánh xem kịch hay.
Bài văn của Khả Di: Em tên là Ngôn Khả Di, gia đình em có tổng cộng chín thành viên, gồm có em, ông cố bà cố đã già nhưng vẫn còn rất minh mẫn, thường xuyên giấu ba mẹ cho em ăn chocolate, ông bà ngoại còn rất trẻ và hay đưa em đi công viên chơi, cậu trẻ rất vui tính, cậu thường mua váy công chúa tặng em, anh trai Bảo Di học vô cùng giỏi, anh chính là người em thương nhất nhà. Mẹ em rất đẹp, đẹp hơn tất cả công chúa của Disney, mẹ nấu ăn còn rất ngon nữa. Người cuối cùng trong nhà cũng là người tài giỏi nhất chính là ba của em, ba vừa đẹp trai lại còn là giáo viên cũng giống như cô vậy, ba rất cưng chiều em, ba chính là thần tượng của em. Em rất yêu gia đình của mình ạ”
“Tiểu bảo bối Khả Di sang ông hôn cái nào, bài văn của con rất hay” – Vừa nghe ông ngoại khen cô bé liền vui vẻ xà vào lòng ông nũng nịu.
Bài văn của Bảo Di:
Gia đình em:
1. Bà ngoại – 51 tuổi – Thư ký hành chính về hưu hơn hai mươi năm
2. Ông ngoại – 56 tuổi – Thương gia
3. Bà cố – 80 tuổi – Nội trợ
4. Ông cố – 83 tuổi – Giáo sư Ngôn ngữ học về hưu hơn ba mươi năm
5. Mẹ – 27 tuổi – Nội trợ, cử nhân ngành Ngôn ngữ học đại học Harvard
6. Em gái – 6 tuổi – Học sinh cấp một
7. Cậu trẻ – 21 tuổi – Vừa tốt nghiệp thạc sĩ khoa quản trị kinh doanh đại học Yale
8. Tiểu Bối và Happy – Cả nhà chẳng ai nhớ rõ chúng bao nhiêu tuổi – Là chó cưng của mẹ
9. Ba – 35 tuổi – Giáo sư khoa Y trường đại học Harvard, uỷ viên hiệp hội Y học thế giới
10. Em – 6 tuổi – Học sinh cấp một
Nghe xong bài văn “lạ đời” cả nhà ai nấy đều trố mắt ngạc nhiên duy chỉ có An Hạo là ôm bụng cười đến gập người.
Ông cố: “Đại gia à, ai dạy anh làm văn như thế này hả anh?”
Bà cố: “Bảo Di tại sao bài văn của con lại vỏn vẹn mấy con số thứ tự và tên thành viên thôi vậy?”
Bà ngoại và ông ngoại… câm nín.
Bảo Di thanh minh: “Ông ngoại dạy con rằng làm việc gì cũng phải đạt được hiệu quả cao, cứ xem mọi chuyện như những hình thức cơ bản nhất mà sắp xếp chúng theo yêu cầu đã đặt ra, tự khắc ta sẽ thấy việc gì cũng trở nên đơn giản và dễ dàng. Thế nên với đề bài của cô giáo là “Gia đình em”, nếu nhìn theo góc độ cơ bản nhất của yêu cầu đề bài chỉ cần sắp xếp cả nhà chúng ta theo thứ tự này thì sẽ thể hiện rõ được mọi thứ từ nhân khẩu, quyền hành thực tế và còn nhiều khía cạnh hơn nữa, tóm lại là lượng thông tin nhiều hơn hẳn bài của em gái nhưng lại ngắn ngọn xúc tích”
An Hạo cười ngặt nghẽo: “Và đây được gọi nôm na là bảng xếp hạng gia đình họ Ngôn. Đợi anh rể nhìn thấy thân phận bị rẻ rúng của mình trong mắt con trai thì không biết có sôi máu lên hay không nữa, Bảo Di con đúng là truyền nhân của ông nội, còn bé mà đã thạo như vậy rồi, sau này chắc chắn có máu mặt trên thương trường, cậu cho con một like. Thì ra đàn ông con trai trong nhà này đều chung số phận bị thất sủng như nhau, tội nghiệp hai cha con còn bị xếp sau cả thú cưng của chị hai “
[Câu chuyện blog cá nhân và kiếp thê nô của đại giáo sư]
Từ sau đám cưới của Ngôn Hoa và An Di, thân phận của cô vợ trẻ bên cạnh đại giáo sư được hé lộ thì ai nấy đều không khỏi ngạc nhiên cùng ngưỡng mộ vô cùng, bây giờ không còn ai có suy nghĩ rằng hai người không hợp nhau mà ngược lại còn nhiệt tình thể hiện sự chúc phúc, blog cá nhân của Ngôn Hoa càng vì vậy mà ngày một có nhiều người quan tâm theo dõi hơn, đàn ông thì ngưỡng mộ sự uyên bác và danh tiếng cùng cô vợ vừa xinh vừa giỏi của anh, phụ nữ thì ngưỡng mộ chàng giáo sư đẹp trai lãng tử cùng mối tình như truyện cổ tích của anh, sinh viên của anh thì lại càng khỏi phải nói, họ là những fan hâm mộ cuồng nhiệt, bất cứ nhất cử nhất động và cả từng khía cạnh nhỏ nhất của anh nữa kìa. Lượt theo dõi trang cá nhân của Ngôn Hoa cứ tăng vùn vụt từng ngày thế mà anh ngày càng bận việc cho nên rất ít khi đăng tải trạng thái, đám fan hâm mộ cứ rần rật gào thét mong anh mau xuất hiện chia sẽ gì đó, đến nỗi Ngôn Hoa đành phải chặn luôn chức năng thông báo bình luận của phần mềm blog ấy để tránh phiền phức.
Một hôm nọ Ngôn Hoa vui vẻ đăng tải hình ảnh An Di đang chăm nom khóm hoa lan trước hiên nhà, ánh mặt trời buổi sáng xuyên qua kẽ lá in lên nền gạch bóng dáng mảnh mai yêu kiều của cô, dòng trạng thái kèm theo đó chỉ có vỏn vẹn ba chữ “Tiểu thái dương” *(Mặt trời nhỏ – tên blog của An Di)
Ngay sau đó đám người theo dõi liền nhảy vào bình luận rôm rã, nhiều nhất vẫn là mong anh tiếp tục chia sẽ tiếp thêm nữa. Sau đó anh có điện thoại, đúng lúc Bảo Di cần lên mạng tra cứu một lí thuyết nhỏ mà cậu không hiểu, cậu đến hỏi xin mượn laptop của ba, Ngôn Hoa không mấy để ý nên phất tay ra hiệu con trai có thể dùng. Vô tình nhìn thấy cư dân mạng khẩn thiết mà bình luận không ngớt trên màn hình, cậu nhóc Bảo Di rất lấy làm không hiểu vì sao họ lại rất mong muốn ba mình chia sẻ hình ảnh như thế nên liền vô tư đăng lên một câu hỏi: “Giáo sư hiện không rãnh, con trai của giáo sư có thể giúp mọi người được không?”
Dòng trạng thái vừa được đăng tải đã vấy lên một cơn sóng bình luận, ai mấy cũng đều bán tín bán nghi hỏi xem liệu có phải là con trai Ngôn Hoa vừa dùng blog của anh đăng tải trạng thái đó hay không, số đông khác thì nhiệt liệt hưởng ứng và còn thích thú muốn cậu nhóc đăng tải thêm càng nhiều càng tốt.
Năm phút sau: “Nhiều quá đọc không kịp nhưng em thực sự là con trai giáo sư nếu mọi người thật sự cần hình ảnh thì em sẽ chia sẻ cho mọi người”
Mười phút sau: “Em vừa tìm được chiếc máy ảnh Instax của mình được giáo sư tặng vào sinh nhật vừa rồi, trong đây chứa đựng rất nhiều hình ảnh được em tự tay tác nghiệp, bây giờ em sẽ bắt đầu chia sẻ”
Tấm ảnh thứ nhất, Ngôn Hoa đang tỉ mỉ giúp An Di cắt móng chân còn cô thì rất thảnh thơi nằm xem phim hoạt hình cùng con gái: “Buổi tối của gia đình giáo sư”
Tấm ảnh thứ hai, Ngôn Hoa đang mang tạp dề hoạt hình, tay cầm lượt giúp buộc tóc cho con gái: “Giáo sư vừa nấu ăn vừa giúp buộc tóc cho con gái cưng”
Tấm ảnh thứ ba, Ngôn Hoa cuộn người nằm trên thảm đồ chơi trong phòng hai con ngủ say như chết: “Giáo sư bị vợ đuổi khỏi phòng vì dám giành mẹ của hai con”
Tấm ảnh thứ tư, Ngôn Hoa một tay cầm tài liệu, một tay cầm máy sấy tóc cho An Di đang nằm trên đùi mình: “Giáo sư vừa xem tài liệu vừa sấy tóc cho vợ”
Tài liệu… ơ quên mất, mình mượn laptop của ba để tra tài liệu cơ mà, thôi thôi nhanh chóng hoàn thành việc công trước đã.
Trạng thái mới cập nhật: “Hẹn mọi người dịp khác, bây giờ con trai giáo sư cũng bận nốt luôn rồi”
Ngày hôm sau vừa bước chân lên giảng đường Ngôn Hoa liền cảm thấy không khí rõ ràng có gì đó không ổn, đám sinh viên cứ nhìn anh như gặp phải chuyện lạ lùng gì vậy, trên mặt ai nấy cũng đều viết rõ mồn một mấy chữ “chắc chắn có nội tình”. Kết quả là sau cuộc họp chuyên ngành hôm đó thì có một vị đồng nghiệp đi ngang qua anh rất vui vẻ huých vai rồi còn đá mắt này nọ với anh nói rằng: “Đại giáo sư Ngôn, xem ra cậu cũng đáng yêu phếch nhỉ? Bây giờ cả trường đồn ầm lên đặt cho cậu cái biệt hiệu “Thê nô cấp cao” rồi đấy, tôi thật ngưỡng mộ con trai cậu”
Ngôn Hoa mất hết mấy giây hoang phí của cuộc đời mới ngợ ra được việc quái quỷ gì đang diễn ra. Thằng ranh con, Ngôn Bảo Di con chết chắc rồi.
_________
*3700 chữ, một số câu chuyện nhỏ vụn vặt.