Thầy Giáo Hắc Ám

Chương 91: Ngọt ngào


Đọc truyện Thầy Giáo Hắc Ám – Chương 91: Ngọt ngào

Đột nhiên em nói em rất yêu anh

Em muốn mang đến cho anh một cuộc sống đầy hương vị ngọt ngào

Thêm vào một viên sữa anh khuấy đều sự nhút nhát ngượng ngùng

Mùi vị hòa quyện càng thêm ngọt ngào, nắm chặt lấy tay nhau

Tình yêu của em luôn đong đầy, anh luôn muốn mang theo bên mình mọi lúc

Để khi nhớ em anh có thể mang ra mà cảm nhận

Cảm giác được em quan tâm thật ấm áp dịu dàng

Nhưng anh lại lo lắng phải giảm nhiệt yêu thương

Anh đang cảm nhận từng lớp kem đậm đà trong từng lời em nói

Từng câu từng chữ anh nghe thấy đều đầy hương vị

Cảnh đẹp vu vơ trước mắt cũng trở nên vô hình

Trong mắt em bây giờ cũng chỉ có anh thôi

Anh đang nhẹ nhàng cảm nhận từng lời em nói yêu anh

Vẫn còn đó dư vị dịu dàng em trao

Anh đang nhẹ nhàng cảm nhận từng phút giây quyến rũ nồng nàn

Mẫu người con gái anh mong ước em đều có đủ

Anh đang nhẹ nhàng cảm nhận từng lời em nói yêu anh

Thật không nỡ lãng phí nụ cười ngọt ngào của em

Anh đang nhẹ nhàng cảm nhận từng phút giây quyến rũ nồng nàn

Để tất cả tình yêu của em anh sẽ từ từ cảm nhận

Anh mỉm cười khiến tất cả hương thơm đều ngưng đọng

Duyên phận đến đây hoà quyện lại

Giống như nhân bánh bên trong đầy sự ngọt ngào

Vẫn giữ được hương vị mà không cần phải có lý do

s://youtu.be/ERjRc9idmXQ

[Trích bài hát Ngọt ngào – Châu Kiệt Luân]

— —–


Trời cũng đã chuyển dần sang tối hẳn, trên chiếc giường bệnh của một phòng VVIP nào đó… An Di vì quá mệt mỏi nên vẫn đang ngủ say sưa, người bên cạnh cũng ngủ nhưng mà đã thức dậy từ rất lâu và vẫn đang trầm mặc ngắm nhìn cô cho đến bây giờ, chỉ mới một tuần không gặp mà cô đã gầy đi trông thấy, thế mới biết được khoảng thời gian đó cô trải qua cũng không dễ dàng gì, Ngôn Hoa cơ hồ nhìn thấy được ánh mắt buồn của cô, ánh mắt ấy như một ngọn lửa vẫn đang cháy âm ỉ, từng bước từng bước thiêu đốt tâm trí anh. Bây giờ cô đang nằm đây, bên cạnh anh, trong vòng tay anh, nhưng những tổn thương đó vẫn không thể mất đi, từ nay về sau nó sẽ là khoảng lặng đau buồn trong hồi ức của cả hai người. Anh không có vạn năng có thể làm tan biến nó nhưng anh nguyện dùng tất cả tháng ngày còn lại bù đắp cho những đau buồn mình đã mang đến cho cuộc đời cô…

Ngôn Hoa đang suy nghĩ miên man thì bị ánh mắt nhìn chòng chọc của An Di làm cho bừng tỉnh. Cô cựa người nhấc đầu khỏi bờ vai của anh rồi vừa xoa vừa hỏi: “Em làm anh đau hả?”

“Không có” – Ngôn Hoa đáp.

“Nhìn gương mặt nhăn nhó của anh đi xem bây giờ còn muốn nói dối à?” – An Di đang định ngồi dậy liền bị Ngôn Hoa kéo lại, có thể thấy rằng anh đã cố hết sức rồi bởi vì mặt anh càng lúc càng nhăn nhó khó coi.

“Anh đâu có nhăn nhó chứ?” – Ngôn Hoa phản bác.

“Thế đó là gì? Nếp nhăn à?” – An Di ngước đầu hỏi.

“Đúng rồi, nếp nhăn đấy, anh đây già rồi. Trong một tuần mà anh tự biến bản thân già đi không ít. Thử hỏi đại tiểu thư có cần ông chú này nữa không?” – Ngôn Hoa cười khẩy.

“Xem ra anh thật sự không chỉ có vấn đề về tay chân mà ngay cả não cũng có vấn đề rồi. Là anh tự mình nói mình già đấy nhé, đừng có mà giận lẫy sang em” – An Di bĩu môi.

Ngôn Hoa bị An Di nói đến không có đường trả lời bèn im bặt nhìn cô, đúng lúc đó thì có người gõ cửa. Là quản gia Vương, An Di nhìn thấy ông bèn vội ngồi dậy, Ngôn Hoa thì vẫn cứ khăng khăng ôm lấy cô khiến cho An Di dở khóc dở cười không dám động đậy sợ làm anh đau nên đành vùi mặt trong lòng anh vờ như còn ngủ.

“Cậu chủ viện phí đã được thanh toán, xe cũng đã chuẩn bị, có thể về được rồi. Còn nữa…” – bỗng ông ngừng lại tiến đến gần dúi vào tay Ngôn Hoa thứ gì đấy rồi nói tiếp: “Đồ của cậu, giữ cẩn thận, mất rồi sẽ chẳng thể tìm lại đâu.”

Nói xong quản gia Vương toan đi ra bên ngoài thì nghe Ngôn Hoa gọi lại: “Bảo người sang đó mang đồ về giúp tôi. Cảm ơn chú” – Ngôn Hoa chỉ tay vào mảnh giấy có ghi một dãy số trên bàn nước. Quản gia Vương hiểu ý liền đến lấy tờ giấy rồi quay đi. Đó là mảnh giấy ghi mật khẩu mới của căn hộ mà An Di ở, khi nãy trước lúc rời khỏi Vinh Hy để lại cho anh.

Rất nhanh sau khi nghe thấy tiếng đóng cửa, An Di ngẩng đầu nhìn Ngôn Hoa vẻ khó hiểu: “Nhanh như vậy đã muốn về nhà sao? Anh nên ở lại để bác sĩ tiện bề theo dõi chứ?”

“Em quên bạn trai em là một bác sĩ à? Còn cần bác sĩ khác theo dõi bệnh tình sao?” – Ngôn Hoa nhíu mày hỏi.

“Ai là bạn trai ai chứ?” – An Di làm mặt lạnh quay đi rồi bật người ngồi dậy xuống khỏi giường, lần này cô tranh thủ thời cơ Ngôn Hoa đang lơ đễnh không cho anh cơ hội lại kéo cô xuống.

“Mang tín vật của anh thì không phải là người của anh rồi sao?” – Ngôn Hoa đắc ý chỉ vào chiếc vòng đá lấp lánh trên tay An Di mà vừa rồi lúc quản gia Vương mang tới anh đã lén đeo lại vào tay cô.

An Di nhìn chiếc vòng trên tay mình, nhìn đến ngẩn người, bất giác hiểu ra những lời mà quản gia Vương nói khi nãy trong lòng cảm động vô cùng. Cô dịu giọng: “Còn lâu mới là người của anh… Nếu anh đã muốn về như vậy em cũng không cản nổi. Anh chăm sóc bản thân tốt một chút, em cũng về đây”

“Về đâu?” – Ngôn Hoa cau có.

“Nhà của em” – An Di thản nhiên đáp.

“Anh có nói là cho em về hay không? Anh như thế này mọi sinh hoạt bình thường đều bị ảnh hưởng, cho nên em phải về nhà nhưng mà là nhà anh. Thay vì bảo anh chăm sóc bản thân tốt một chút thì em chăm sóc cho anh có phải hơn hay không? Vả lại bệnh của anh bây giờ là tâm bệnh đó, nếu không nhìn thấy em, không có em cạnh bên thì anh chỉ có thể chết dần chết mòn trong cô độc mà thôi. Anh đã đáng thương đến như vậy mà em còn không rũ lòng thì em đúng là không có trái tim rồi. An Di em không thấy là anh…”

“Dừng.” – An Di ngắt lời Ngôn Hoa: “Anh có phải đã bị đụng đến não thật rồi không? Từ khi nào đã trở thành bà tám luôn vậy? Thật là lắm lời, về cùng thì về cùng nhưng mà em phải nói với Vinh Hy một tiếng đã, không thì anh ấy lại lo lắng”

Ngôn Hoa xị mặt ỉu xìu: “Em lo gì mà lo, cậu ta bây giờ chắc đang ngồi trên máy bay rồi. Thay vì nghĩ cho cảm nhận của cậu ta thì bây giờ em nên nghĩ xem anh đã đói hay chưa này, đã mấy ngày rồi anh không có một hạt cơm nào vào bụng đấy, mau mau về nấu cho anh một bữa hoành tráng đi, anh nhớ tay nghề của bạn gái anh sắp chết đến nơi rồi này”

An Di tỏ vẻ không quan tâm: “Đáng đời anh. Mau thay đồ đi, em ra ngoài chờ”

“Khoan đi đã. Em nói xem anh thế này thì thay đồ bằng cách nào?” – Ngôn Hoa cười khổ.

An Di nhìn cánh tay quấn băng của anh rồi lại nhìn sang gương mặt với nụ cười khắc khổ của anh thì không nỡ quay đi, cô hỏi: “Thế đồ ở đâu, em giúp anh”

Ngôn Hoa mở cờ trong bụng vui vẻ để cô dìu đi thay đồ, thật ra thì anh cũng không đến nỗi là không tự mình làm được, chỉ là nhân cơ hội này phải tranh thủ lấy lòng An Di một chút.

Trong phòng thay đồ, An Di không khỏi hối hận khi bảo rằng sẽ giúp anh, sự thật thì bản tính lưu manh của một số người sinh ra đã định là không thể thay đổi mà, chẳng hạn như tên hắc ám trước mặt cô lúc này đây…


“Em không dùng lực thì cởi làm sao được… Động tác chậm như vậy là muốn nhân cơ hội này nhìn trộm cơ bắp của anh đúng không? Không sao, nếu em không ngại mấy vết bầm chết tiệt này thì cứ thoải mái… Ây ây nhẹ tay một chút chứ, anh đau đấy…”

“Còn lắm lời nữa thì anh tự mà thay đi. Nhẹ tay thì anh bảo không cởi được, chậm thì bảo em nhìn trộm anh, mạnh tay thì anh bảo đau. Là thế nào?” – An Di dậm chân giận dữ.

“Thôi đừng, anh sai rồi. Này này này em đi đâu thế? Còn quần thì sao? Em không định để anh mặc thế này đi ra ngoài đó chứ? Mau lại giúp anh cởi ra đi…” – Ngôn Hoa gọi với theo An Di đang bỏ ra ngoài.

“Anh tự mà cởi…” – An Di xoa xoa hai má bắt đầu nóng ran, vừa hay nhớ đến buổi đêm nào đấy ở thung lũng Glen Coe cô vô tình xông vào lúc anh đang định tắm. Trời ạ, ngượng chết mất!

Quản gia Vương đích thân lái xe đưa Ngôn Hoa và An Di về dinh thự. Dọc đường đi An Di bận suy nghĩ xem lát nữa sẽ nấu món gì để bồi bổ cho Ngôn Hoa trong khi anh thì rất hưởng thụ dang tay ôm cô trong lòng.

Ngôn Hoa về nhà liền lười biếng nằm vật ra sofa xem TV, dù gì bây giờ anh cũng chẳng có hơi sức đâu mà lo nghĩ việc khác. An Di vẫn đang mày mò trong bếp, cô hầm chân giò và nấu cháo, sau đó xào một chút rau mặn, món ăn quá phức tạp thì cô không thể làm nhưng mấy món đơn giản quá thì lại không có nhiều dinh dưỡng, hơn nữa cả người Ngôn Hoa bây giờ chỗ nào cũng toàn là vết thương, lại thêm tay phải bị gãy xương cho nên cần bồi bổ xương cốt cho anh một chút, để xương nhanh liền trở lại ngoài việc điều trị bằng thuốc thì chế độ ăn uống hợp lý có vai trò vô cùng quan trọng. Cho nên trong lúc chờ chân giò được hầm xong cô tranh thủ lướt web tìm thông tin một chút, định là cuối tuần sẽ học nấu thêm vài món.

Ngôn Hoa ngồi trước bàn ăn hai mắt sáng ngời, mặc dù bản thân có yêu cầu rất cao về bữa ăn nhưng mà hết thảy các món do An Di tự tay làm dù có thế nào đi nữa thì anh cũng rất mãn nguyện thưởng thức. Trong bữa ăn nhìn anh có vẻ vất vả vật lộn với đôi đũa bằng cánh tay trái thì An Di dứt khoát dúi thìa vào tay anh bảo anh chỉ cần ăn cháo thôi, còn cô thì rất tận tình bón thức ăn cho anh.

Ngôn Hoa mỉm cười nhìn bát cháo lại nhớ về cái lần ở thành phố D mà An Di vụng về nấu cháo cho anh lúc anh bệnh: “Vất vả cho em rồi bảo bối. Tay nghề càng lúc càng tiến bộ, khác hẳn lần đầu tiên em nấu cháo cho anh”

“Thì ra lần đó anh thật sự đã ăn sao? Chắc hẳn rất là tệ rồi…” – Nghe anh gọi yêu và tán thưởng như vậy An Di trong lòng cảm thấy rất ngọt ngào nhưng ngoài mặt thì vẫn làm như thờ ơ: “Không vất vả mấy, em cứ xem anh là Tom rồi bón cho anh thôi”

Ngôn Hoa suy nghĩ gì đấy rồi lại cười đầy ẩn ý: “Thì cứ xem anh như thằng nhóc ấy cũng được, lát nữa ăn xong còn phải giúp anh tắm rửa thay đồ. Tận tình như lúc em chăm nó ấy thì càng tốt.”

An Di vẫn chưa nhận ra ý tứ của anh, cô nghiêm túc trả lời: “Không được, thói quen tắm nhiều của anh trong thời gian này phải tiết chế đi. Cả người anh chỗ nào cũng là vết thương, tay lại đang bó bột thế kia thật không tiện đụng phải nước nhiều”

“Có em giúp anh mà lo gì chứ?” – Ngôn Hoa đá lông nheo cười cười.

“Gọi Hoàng Tử giúp anh, ăn xong em phải về nhà. Ngày mai có giờ ở trường, nếu em không đi trình diện thì bài thi vắng ban sáng coi như xong” – An Di não nề đáp.

“Về nhà, về nhà… nhà của em ở đây này. Ngày mai tự khắc có người mang đồ của em về đây. Từ bây giờ đừng có về đó nữa” – Ngôn Hoa bất mãn ra mặt.

An Di hết nói nổi cũng đành im lặng cúi gằm mặt mà ăn không nói thêm gì nữa. Ngôn Hoa nhận thấy vừa rồi mình hơi quá đáng nên cũng im lặng tự kiểm điểm.

Ăn tối xong quay đi một cái liền không thấy An Di đâu, Ngôn Hoa sốt ruột đi lòng vòng trong nhà tìm thì không thấy, lúc sau mới phát hiện cô đang đứng ngoài ban công. Gió đông vừa khô vừa lạnh mà An Di thì chỉ mặc mỗi một chiếc áo thun đứng ngoài đó, hôm nay cô buộc tóc cao, ánh đèn từ trong phòng hắt ra, gió thổi làm đung đưa lọn tóc dày để lộ cần cổ trắng ngần của cô. Ngôn Hoa tiến đến gần, từ phía sau vòng tay ra ôm lấy vòng eo thon thả của cô, anh cúi đầu hôn nhẹ lên tóc cô.

“Anh xin lỗi, vừa rồi là anh không đúng. Anh không nên lại dỗi với em” – Ngôn Hoa dịu dàng nói.

An Di không đáp, Ngôn Hoa cũng chẳng thiết nói thêm gì nữa, hai người cứ như vậy mà đứng đó. Bất chợt An Di xoay người lại đứng đối diện với Ngôn Hoa, cô nhìn anh, hai cặp mắt sâu thẳm từ từ hoà quyện vào nhau. An Di nhón chân đặt lên môi Ngôn Hoa một cái hôn rất nhẹ, đây là lần thứ hai trong ngày cô chủ động hôn anh, Ngôn Hoa rất không đành lòng rời ra nhưng lại rất tôn trọng cảm xúc của An Di lúc này, cô cũng vòng tay ôm anh, giọng nói nghẹn ngào như sắp khóc.

“Hôm đó sinh nhật em, một mình em đứng trên sân thượng nhìn xuống thành phố rực rỡ đêm giáng sinh, trong lòng đều chỉ nhớ đến anh. Mấy hôm sau đó, đêm nào em cũng đứng trên sân thượng nhìn tuyết rơi, trong lòng vẫn nhớ đến anh. Hai đêm trước, là đêm giao thừa em cũng một mình đứng trên sân thượng ngắm pháo hoa… trong lòng cũng chỉ có mỗi anh hiện diện, chỉ mong khoảnh khắc đó được anh ôm trong vòng tay, được cùng anh trải qua một năm lại một năm nữa, thêm một năm của yêu thương gắn bó. Dẫu qua bao lâu vẫn không thể chấp nhận thực tại rằng đã không còn anh bên cạnh…”

Ngôn Hoa đưa tay vén mấy sợi tóc trên trán An Di, anh có thể cảm nhận rõ ràng sự cô đơn cùng nỗi giày vò mà cô đã trải qua: “Hôm đó sinh nhật em, một mình anh đứng dưới hiên nhà em cả đêm, trong lòng chỉ mong có thể gặp em, có thể giải thích cho em, sau đó thì lái xe về rồi tự mình đâm đầu vào gốc cây bên đường. Mấy hôm sau đó, đêm nào anh cũng đứng đợi dưới hiên nhà em, trong lòng cũng chỉ mong được nhìn thấy em. Hai đêm trước, là đêm giao thừa, một mình anh ở trong phòng…” – Ngôn Hoa đột nhiên dừng lại, An Di lấy làm lạ bèn ngước mặt nhìn anh liền thấy anh đang trộm cười, anh nói: “Một mình anh ở trong phòng nát rượu… chỉ mong chết quách đi cho rồi”

An Di bị anh chọc cho buồn cười, cô khẽ đấm vào ngực anh kêu ca: “Chỉ tổ tự hại mình, bây giờ còn phiền luôn cả em”

Ngôn Hoa nới lỏng tay rồi thì thầm vào tai An Di: “Thế bây giờ phiền em một chút có thể giúp anh đi tắm không?”

“Tự anh đi mà tắm.” – An Di tránh khỏi người Ngôn Hoa rồi lủi thủi đi vào phòng, thực ra là cô đi mở nước cho anh.

Ngôn Hoa ung dung bước theo sau, biết rõ là An Di sẽ không bỏ mặc mình, anh tự đắc: “Cũng là em nói mà, vết thương không thể đụng nước được. Chỉ có một tay thôi, lại là tay trái thì biết làm sao được.”

“Anh thật là… càng ngày càng lắm lời” – An Di càm ràm. Mở nước xong rồi nhìn thấy Ngôn Hoa đứng chặn ở cửa cô chỉ biết lắc đầu khổ sở: “Anh định tắm xong thì khoả thân à? Em đi lấy quần áo, mau tránh ra”


Ngôn Hoa cười cười tránh sang một bên để An Di ra ngoài, còn không quên trêu cô một câu: “Ý hay đấy, dù sao anh cũng chưa từng thử ngủ khoả thân”

“Biến thái” – An Di ném lại cho anh một cái lườm.

Lúc An Di mang quần áo quay lại thì Ngôn Hoa đã thành công tự mình “thoát y” rồi, trên người anh chỉ còn lại độc mỗi chiếc quần lót boxer màu đen, cái chỗ không nên nhìn nhất cứ chòng chọc đập vào mắt An Di khiến cho cô giận nỗi không thể tìm một cái lỗ trốn đi cho rồi. Đành nén ngượng nhận lấy vòi sen từ tay anh, cố gắng không để ánh mắt hướng về cái nơi to lớn bất thường nào đó, bởi cô đã lớn ngần này rồi nếu mà nói cô không tò mò thật ra là nói dối, đây còn là cơ thể của người đàn ông mà cô yêu, người có quan hệ thân mật nhất với cô… chỉ là hai người vẫn chưa đi đến “cảnh giới cuối cùng” mà thôi.

“Này, nghĩ đi đâu thế? Nãy giờ cơ bụng của anh cũng sắp bị em luộc chính luôn rồi. Chỗ đó sạch lắm rồi em không cần cứ dí nước vào mãi như vậy.” – Ngôn Hoa véo mũi An Di trêu cô.

An Di đúng là có tật nên mới giật mình, nhìn chỗ bụng anh thì đúng là đã đỏ lên thấy rõ. Lại vô ý vô tứ nhìn đến cái chỗ không nên nhìn kia, vừa rồi đâu có bất thường đến như vậy? Lẽ nào… lẽ nào… An Di chợt hiểu ra, hai má đỏ bừng giục Ngôn Hoa: “Xoay người lại, nhanh xoay người lại đi”

Ngôn Hoa nhìn thấy biểu cảm vừa hoảng vừa ngượng của An Di thì nghĩ ngợi sâu xa, suốt hơn hai mươi tám năm làm đàn ông của mình thì ngoài việc tìm được một người bạn gái như An Di thì đây là việc khiến anh cảm thấy vô cùng cảm thán, bởi lẽ lòng tự tôn của đàn ông của đàn ông ngoài cảm giác thành tựu trong sự nghiệp và tình cảm ra còn bao hàm cả phương diện này…

Ngôn Hoa đùa dai, lại lên tiếng trêu chọc An Di: “Em ngượng cái gì chứ? Đã lớn ngần ấy rồi chứ có phải con nít nữa đâu nào? Anh như vậy chính là phản ứng hiển nhiên”

An Di nhịn không được liền đấm túi bụi vào lưng Ngôn Hoa: “Anh còn không im miệng thì tự mình tắm đi”

“Được được. Đừng đánh nữa, anh còn chưa đủ đáng thương hay sao mà em còn đánh anh nữa?”

“Anh…”

“Thôi thôi, anh im miệng rồi đây” – Ngôn Hoa cười bất đắc dĩ.

“Anh nhìn xem… làm bắn nước lên quần áo em cả rồi này.” – Ngôn Hoa quay lại nhìn thấy An Di đang lườm mình.

Anh nghiêm túc suy nghĩ rồi lại nói: “Ai bảo em tuyệt tình như thế, dọn cả đi chẳng để lại thứ gì, cũng không phải em chưa mặc qua quần áo của anh, thì cứ tìm mặc tạm đi vậy. Nhưng mà đừng có mặc độc mỗi áo sơ mi đấy… ” – Anh như vầy nếu mà bị em quyến rũ thì thật là không tiện động tay động chân. Ngôn Hoa cười thầm tự nói với bản thân.

“Anh suy nghĩ đứng đắn một chút không được à?” – An Di ném lại một câu rồi quay lưng bỏ đi luôn.

Ngôn Hoa tắm xong thì An Di cũng đã thay đồ xong, cô mặc một bộ đồ thể thao màu đen của anh trông rộng thùng thình, ngồi duỗi chân yên vị trên sofa và đang dùng laptop của anh lên mạng. Bởi vì cảm thấy lâu rồi không có dùng đến mạng xã hội cho nên cô muốn xem nó đã “mốc meo” đến độ nào rồi. Sau khi vào blog của mình thì An Di liền nhìn thấy một loạt comment khen ngợi về buổi biểu diễn từ thiện cách đây không quá một tháng của cô cùng câu lạc bộ của trường. Hôm đó cô không chơi guitar mà đảm nhận vị trí dương cầm của nhóm, cũng là lần đầu tiên cô công khai chơi đàn dương cầm sau khi đã giầy công theo học từ Willi mất cả năm trời. Lại chợt nhớ đến món quà sinh nhật hụt cho Ngôn Hoa lần trước trong lòng gợn lên chút hối tiếc và buồn bã… Còn Ngôn Hoa đã ngồi bên cạnh cô từ lúc nào không biết, mái tóc rũ nước của anh vẫn rối như cái ổ quạ thế mà anh vẫn dửng dưng ngồi xem trộm cô. An Di bèn gấp bộp laptop lại rồi đi lấy một chiếc khăn bông đến lau khô tóc cho anh. Ngôn Hoa thuận thế nằm lên đùi An Di nhìn cô.

“Anh cạo râu rồi, bây giờ có thể hôn không?” – Mãi nhìn làn môi đỏ mọng của An Di, Ngôn Hoa không tự chủ mà thốt lên một câu xong rồi anh tự thấy mình thật là ngốc. Rõ ràng là trước đó anh cũng trong bộ dạng “râu ria xồm xoàng” nhưng An Di cũng chủ động hôn anh đấy thôi. Bây giờ chính anh lại đang tự đào hố chôn mình.

An Di buồn cười cúi nhìn Ngôn Hoa, nhấn giọng rất rõ ràng: “Không”

Ngôn Hoa mặt dày hỏi tiếp: “Vậy ôm nhé? Ôm một chút thôi”

“Không” – An Di đáp thẳng tuột.

“Buồn ngủ quá. Đi ngủ đây” – Ngôn Hoa xị mặt ngồi dậy leo lên giường nằm. Chờ được một lúc vẫn không thấy An Di có chút dấu hiệu nào là muốn đi ngủ. Ngôn Hoa bật dậy nhìn quanh nhìn quất thì cô lại đi đâu mất rồi.

Ngôn Hoa xuống giường lười biếng xỏ chân vào dép rồi ra khỏi phòng. Đi đến cửa thì chợt nghe từ trong phòng thờ đối diện có tiếng đàn vọng ra. Ngôn Hoa trực tiếp đẩy cửa bước vào, An Di đang ngồi trước dương cầm, hai bàn tay xinh xắn lướt đi thoăn thoắt trên phím đàn. Happy nằm ườn ra trên chân cô, vẻ mặt vô cùng hưởng thụ. Từng nốt nhạc của bài hát quen thuộc ấy nhẹ nhàng khắc sâu vào tâm khảm của anh. Cùng một âm điệu, cùng một chiếc dương cầm, hai người khác biệt nhưng lại cùng là những người mà anh yêu thương nhất. Cảnh tượng trước mắt vừa quen thuộc vừa thân thương, trái tim của anh lại lần nữa vì cô mà tan chảy mất rồi.

Bản nhạc kết thúc, An Di đứng dậy thả Happy xuống đất rồi đi đến bên cạnh Ngôn Hoa, cô nói: “Quà sinh nhật bù cho anh đấy, tuy là không đủ thành ý như lần ấy nhưng mà đây là tất cả mà em có thể rồi”

Ngôn Hoa rất không cam lòng nhìn thấy ánh mắt buồn của An Di, anh dịu dàng vuốt má của cô: “Là do anh không tốt cả”

“Được rồi, không phải anh nói buồn ngủ sao? Em cũng buồn ngủ rồi. Đi ngủ” – An Di kéo tay anh trở về phòng, rồi giống như cái đêm đầu tiên mà cô dọn về đây mà dùng chăn gối chia giường của anh ra làm hai. Chỉ là cô không muốn nửa đêm lại đụng phải chỗ đau của anh thôi.

Ngôn Hoa rất thản nhiên mặc cô muốn làm gì thì làm. Tắt đèn được một lúc thì An Di chợt cảm thấy bên cạnh động đậy, một cánh tay ngang nhiên mò sang đặt lên eo cô. An Di rất bất mãn nhưng lại không tiện vùng ra, dù sao cũng không thể động đến chỗ đau của anh, nhịn đi vậy.

Thêm một lúc nữa thì bên hông cảm thấy lành lạnh. Ngôn Hoa luồn tay vào trong áo cô xoa xoa bụng cô. An Di giữ tay anh lại rồi tức tối lên tiếng: “Anh muốn làm gì đây?”

Ngôn Hoa không thể thẳng thắn trả lời thật lòng chỉ có thể lấp liếm: “Chỉ cảm nhận một chút thôi… Em ốm đi nhiều rồi”

“Có kiểu cảm nhận này nữa sao? Đồ biến thái nhà anh thật ra đang muốn giở trò đúng không?” – An Di nghiến răng kèn kẹt.

Ngôn Hoa nghẹn lời tỏ vẻ đáng thương: “Anh… ừ thì thật ra muốn sờ em một chút đấy. Ai bảo em xa lánh anh làm gì, ôm cũng không cho, hôn cũng không cho, ngủ cùng một giường lại ngăn anh không được lại gần. Anh sắp bị em làm cho đau lòng đến chết rồi”

“Thật hết chịu nổi anh” – An Di không thèm chấp nhất, kéo tay anh ra rồi nhắm mắt cố mà ngủ.

Ngôn Hoa không đạt được mục đích thì khó chịu vô cùng, anh quyết định phản công, không cho An Di kịp trở tay. Đạp đống chăn gối xuống dưới chân rồi nhích lại sát bên cạnh An Di, bàn tay không An phận bắt đầu lần mò trong áo của cô nghịch ngợm, hai chân cũng thuận thế khoá chặt người cô lại.


“Anh có dừng lại đi không?” – An Di hét lên.

“Không. Một là em cứ mặc anh bị đau mà vùng ra, hai là ngoan ngoãn quay sang đây ôm anh ngủ đi.” – Ngôn Hoa mặt dày ra điều kiện.

An Di khóc dở mếu dở đành trở người vươn tay ra ôm Ngôn Hoa cho thoả lòng anh. Đùa một lúc rồi Ngôn Hoa cũng thành công đạt được mục đích. Anh biết là cô sẽ ngoan ngoãn nghe lời mà, nhưng nếu cô thật sự không nghe thì anh cũng sẽ cưỡng chế cho bằng được.

“An Di, em ngủ chưa?” – Được một lúc Ngôn Hoa lại đột nhiên hỏi.

“Vẫn chưa. Anh khó ngủ à?” – An Di ngẩng đầu lên, trong bóng đêm chỉ cơ hồ cảm thấy anh vẫn đang nhìn mình.

“Anh biết là không thể xem như mọi chuyện chưa hề xảy ra. Nhưng ít nhất em có thể vì anh mà quên nó đi không? Anh không muốn em giữ thái độ xa lánh đối với anh, anh đau lòng thật đấy”

“Cho em chút thời gian đã, em nhất thời khó mà chấp nhận được… Nhìn thấy anh là mấy lời cô Liz nói liền văng vẳng bên tai, không muốn nghĩ đến cũng không được. Em cũng rất khó chịu. Thật thô bỉ đến không chịu được” – An Di nhắc lại mà trong lòng cũng không dễ chịu gì mấy.

Ngôn Hoa vuốt tóc An Di cười khẽ: “Giờ đã biết mấy lời thô bỉ ấy đều là bịa ra nói dối mà vẫn thấy khó chịu sao?”

An Di càng nói càng không nén giận được: “Nếu anh thức trắng đêm gọi cho anh đến khi kết nối được rồi lại nghe giọng ỡm ờ của người đàn ông khác qua điện thoại của em, hắn ta nói em đang ngủ và đêm qua em đã lao lực rồi… Thì anh sẽ dễ chịu chứ?”

“Đầu tiên anh sẽ không tin những gì hắn nói và sau đó anh sẽ lập tức đi tìm giết hắn ta” – Ngôn Hoa khẳng định chắc nịch.

“Anh… Anh… Tóm lại cũng là muốn nói em không tin anh chứ gì?” – An Di ấm ức.

Thấy cô kích động sắp khóc đến nơi Ngôn Hoa liền dỗ dành: “Anh không có ý đó, là do anh nói dối em trước, em không tin anh là hiển nhiên. Ngoan đừng có nghĩ đến chuyện đó nữa.”

An Di được dỗ càng thêm uất nghẹn, càng nghĩ càng thấy hụt hẫng: “Dù sao anh cũng… hức… đã đính hôn với cô ta rồi… hức… hức” – An Di vùi mặt trong ngực Ngôn Hoa mà khóc nấc lên như con mèo nhỏ đang làm nũng.

Ngôn Hoa cảm thấy tự mình đã chuốc hoạ vào thân rồi, cuối cùng thì núi lửa cũng chịu bùng nổ nhưng mà thà cô cứ trút cả vào anh thế này còn hơn là cô tự mình buồn bã: “Lúc đó anh điên rồi nên mới đồng ý lấy cô ta, cũng may là anh vẫn rất lí trí mà “thủ thân như ngọc” cho đến bây giờ. Yên tâm đi ngoài em ra anh sẽ không lấy ai khác đâu, ngay cả lần đầu tiên cũng sẽ chỉ dành cho em thôi”

An Di kéo áo của Ngôn Hoa lau nước mắt: “Anh còn đùa nữa? Hức… hức… Ai tin được chứ, đàn ông mà cũng có lần đầu tiên sao?”

“Anh đâu có đùa, nói thật đấy. Không tin thì em tự mình kiểm tra đi” – Ngôn Hoa đáp thản nhiên.

“Anh đi mà kiểm tra. Hức…”

Ngôn Hoa chợt cười tà mị: “Anh kiểm tra rồi, hàng rất tốt, chỉ chờ em dùng thôi”

An Di đánh bộp vào ngực Ngôn Hoa cho bõ tức: “Dùng cái khỉ nhà anh. Anh giữ mà dùng cho mình đi”

“Không được, thứ này tự mình dùng thật là không ổn lắm” – Ngôn Hoa vẫn chưa chịu thôi đùa.

“Biến thái, tránh xa em ra” – An Di bị anh trêu đến quên cả sự bực bội khó chịu ban nãy, bây giờ trong đầu toàn là hình ảnh “đồi truỵ” bị anh khơi ra.

“Thôi không nói nữa ngủ đi khuya rồi” – Ngôn Hoa nhắm mắt tựa cằm lên đỉnh đầu An Di.

An Di đột nhiên nhớ ra một chuyện quan trọng: “Ngôn Hoa, cả tuần nay em cũng không gặp cô Liz” – Thoạt đầu cô còn nghĩ hai người đã sánh vai bên nhau vứt áo cùng ra đi rồi chứ, trước giờ cô ngoài việc Liz cứ bám riết lấy Ngôn Hoa thì cũng không đến nỗi mất thiện cảm với cái cô Liz ấy, cho đến khi cô nghe được sự thật từ chính miệng Ngôn Hoa, An Di nghĩ ngợi rồi bất chợt giật mình: “Đừng nói với em là anh…”

“Giết người diệt khẩu rồi” – Ngôn Hoa nhanh miệng đáp.

An Di tròn xoe mắt: “Anh… anh…”

“Đừng nói là em tin thật đấy? Chuyện cô ta đi đâu thì anh làm sao quản được. Đồ ngốc mau ngủ đi nếu không đừng trách anh lại giở trò”

“Xuỳ” – An Di bĩu môi.

Ngôn Hoa thấy cô coi khinh có vẻ không tin lời mình liền thò tay vào trong áo cô. An Di cả kinh: “Tên biến thái nhà anh… em ngủ rồi, ngủ rồi, mau lấy tay ra.”

“Thế mới ngoan. Chúc ngủ ngon bảo bối.” – Ngôn Hoa hài lòng rút tay lại.

______


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.