Thầy Giáo Đến Rồi!

Chương 37: Lấy Cái Đó Báo Đáp


Đọc truyện Thầy Giáo Đến Rồi! – Chương 37: Lấy Cái Đó Báo Đáp


“Vừa hay lúc nãy tôi xuống trấn mua bữa sáng, không để ý nên lỡ mua dư thêm một phần.

” gương mặt nhỏ nhắn của Tống Hiểu Phương có chút đỏ ửng lên.

Sau một khoảng thời gian ở cạnh nhà nhau, Tống Hiểu Phương cũng biết được thói quen sinh hoạt của Lí Khoái Lai.

Từ thứ hai đến thứ sáu, anh luôn thức dậy từ sớm để đến nhà ăn của trường mua đồ ăn sáng, một bát cháo nhỏ, thêm một cái màn thầu và chút dưa cải muối là xong một bữa rồi.

Thứ bảy chủ nhật ngủ một giấc đến tận trưa mới dậy, bữa sáng và bữa trưa cũng gộp lại thành một.

Dựa theo tốc độ ăn thịt tối qua của Lí Khoái Lai cũng có thể nhìn ra được cuộc sống của anh ta đang túng thiếu cỡ nào.

Tuy rằng bình thường Tống Hiểu Phương cũng không để ý Lí Khoái Lai hay ăn cái gì, nhưng nhìn đồ anh mua về, liền hiểu rằng người từ nông lên đây dạy học như anh cũng chẳng dễ dàng gì.

“Cảm ơn cô.

” Lí Khoái Lai vui mừng nhận lấy bữa sáng, đây là cơm cuộn, giá những ba tệ một phần.

“Không có gì, nếu anh đã muốn cảm ơn thì lấy cái đó báo đáp đi.

.

” Tống Hiểu Phương nói.

“Cái gì?” Lí Khoái Lai bị dọa đến suýt chút nữa ném cả bữa sáng đang cầm trên tay xuống đất.

Tôi xem cô là đồng nghiệp, cô vậy mà lại muốn ngủ với tôi?
(Bên Trung quốc người ta hay dùng câu “Lấy thân báo đáp”)
Tống Hiểu Phương vốn chỉ muốn nói đùa một chút thôi, nhưng thấy Lí Khoái Lai căng thẳng như vậy, liền mắng: “Tôi nói đến chính việc nhảy phụ họa cho bài hát, anh nghĩ đi đâu vậy hả?”
“Vậy thì tốt, vậy thì tốt, tôi có thể yên tâm mà ăn bữa sáng của cô rồi.


” Lí Khoái Lai cầm bữa sáng đi vào phòng, vừa mở ra chuẩn bị ăn.

“Lí Khoái Lai, anh trả lại bữa sáng cho tôi.

” Tống Hiểu Phương cả giận nói.

Bổn cô nương đây có tệ đến vậy không? Chỉ là lấy thân báo đáp thôi mà cũng dọa ngươi thành cái dạng đó hả?
Tống Hiểu Phương càng nghĩ càng giận, xông cả vào phòng Lí Khoái Lai, nghĩ muốn dọa anh ta một chút.

Mà không nghĩ tới Lí Khoái Lai cho rằng Tống Hiểu Phương muốn cướp lại bữa sáng, vội vàng kéo ra sau, cuộn cơm không chịu được khống chế mà rơi thẳng xuống đất.

“Tôi mới chỉ cắn có một miếng.

.

” Lí Khoái Lai mặt buồn rười rượi.

Nếu như vừa rồi không có bữa sáng, anh cũng không cảm thấy đói lắm.

Nhưng bây giờ đã cắn một miếng, cơn đói khát cũng đã nổi lên rồi, nhưng giờ lại không còn cái để ăn nữa, sao có thể chịu được nỗi đau không gì tả nổi như thế cơ chứ.

“Tôi không phải cố ý đâu, chị muốn hù anh một chút thôi.

” Tống Hiểu Phương ngượng ngùng nói.

“Không sao.

” Lí Khoái Lai thống khổ lắc đầu, nhặt cuộn cơm trên đất ném vào thùng rác.

Tiếng Guitar lại vang lên, Tống Hiểu Phương về phòng mình cảm thấy vô cùng có lỗi với Lí Khoái Lai.

“Cùng lắm thì tối nay tôi mời anh ăn một bữa thôi.


” Tống Hiểu Phương nói một câu.

Dù sao Lí Khoái Lai cũng đang ca hát bên kia, chắc là không nghe thấy những gì cô vừa nói, trong lòng cô cũng nhẹ nhõm đi một ít.

“Được thôi, cô Tống, cảm ơn cô nhé.

” Bên kia ngay lập tức truyền đến tiếng nói đầy phấn khích của Lí Khoái Lai.

“Anh, anh.

.

” Tống Hiểu Phương nói không nên lời nữa, tên Lí Khoái Lai này họ cẩu à? Sao tai thính thế không biết?
Vốn dĩ cô định chiều nay sẽ về lại nhà trên thành phố, xem ra phải dời lại tới mai mới về được rồi.

Đúng chín giờ, buổi tọa đàm chúc mừng ngày nhà giáo bắt đầu.

Lí Khoái Lai nhìn thấy trên bàn có bánh kẹo, bánh quy, hoa quả, hai mắt liền sáng rực lên, vội vàng nhào tới ăn.

Chỉ với mấy cái bánh quy và vài quả chuối, anh đã cảm thấy sức sống dường như đã trở lại.

Lúc này Diệp Minh Quân cầm quyển sổ điểm danh qua đến đứng cạnh Lí Khoái Lai, áy náy mà nhìn anh.

Sáng nay, ông nói với Bặc Vĩ Quang về việc Lí Khoái Lai là người đã làm khóa kiện, nên đưa cho anh hai trăm tệ tiền công mới phải nhưng Bặc Vĩ Quang lại nhất quyết không đồng ý.

Bặc Vĩ Quang nói đều là giáo viên trong trường cả, trả tiền làm gì, đó là nghĩa vụ của mỗi người bọn họ.

Tống Hiểu Phương ở bên kia lặng lẽ nhìn Lí Khoái Lai, thấy anh ăn lấy ăn để mọi thứ, sự tức giận việc vừa rồi lỡ miệng mời Lí Khoái Lai ăn tối cũng đã vơi đi không ít.

Không lâu sau, Bặc Vĩ Quang cùng với một người đàn ông tầm khoảng ba mươi tuổi đi đến, Bàng Quang Huy vỗ tay chào đón đầu tiên, sau đó hơn một trăm giáo viên cũng vỗ theo.


Mọi người đều biết, nhân vật chính lần này chính là phó thị trưởng Hoàng Chí Thịnh.

Sau khi Bặc Vĩ Quang lấy micro giới thiệu Hoàng Chí Thịnh, một tràng pháo tay lớn vang lên.

Bởi vì Bặc Vĩ Quang đã nói qua, lần này trấn đã tặng 5000 tệ cho trường nhằm chúc mừng và động viên các thầy cô trong ngày nhà giáo, kinh phí cho buổi liên hoan trưa nay cũng từ đó mà ra.

Hội nghị do Bàng Quang Huy chủ trì, ông lên nói một vài lời giới thiệu trước, sau đó mời Bặc Vĩ Quang lên nói về tình hình trường trung học Lĩnh Thủy ở thời điểm hiện tại.

Bặc Vĩ Quang uy nghiêm gật đầu, dùng chuột nhấp vào máy tính trên bục, mở ra khóa kiện đã được chuẩn bị từ sớm.

Nhưng Bặc Vĩ Quang không hiểu biết nhiều về máy tính, chỉ là biết nhấp chuột mở khóa kiện chứ không biết làm sao để trình chiếu lên màn hình.

Ông mò mẫm bấm đại vài chỗ, nhấp đến mức không biết khóa kiện chạy đi đâu mất luôn.

“Lí Khoái Lai, cậu làm khóa kiện kiểu quái quỷ gì thế hả?” Bặc Vĩ Quang tức giận mắng.

“Tên giáo viên mới tới đó biết làm khóa kiện à?” có giáo viên ngạc nhiên.

Lí Khoái Lai đang ở dưới ăn bánh quy thì nghe thấy tiếng mắng của Bặc Vĩ Quang, chỉ đành bỏ xuống nửa cái bánh còn lại xuống, uống một hai ngụm nước suối rồi mới đi lên sân khấu.

Anh dùng chuột làm vài thao tác đơn giản, khóa kiện liền xuất lên trên màn hình.

Bặc Vĩ Quang thấy mọi thứ ổn rồi mới bắt đầu phần nói của mình.

Chữ đều đã có sẵn cả rồi, Bặc Vĩ Quang chỉ nhìn vào mà đọc theo một cách máy móc.

Giáo viên ở dưới nghe một lát liền cảm thấy ngán ngẩm nhưng lại không dám nói gì, chỉ đành im lặng giống Lí Khoái Lai đang ăn ở bên kia.

Tống Hiểu Phương cảm thấy nhàm chán, vừa quay đầu thì thấy Lí Khoái Lai phát hiện đồ ăn trước mặt anh đều bị ăn sạch cả rồi, còn đồ ăn của Ngô Đại Bàng ở bên cạnh thì vẫn y như lúc mới đến, thầm bật cười.

Khiến cho Tống Hiểu Phương cảm thấy buồn cười chính là Lí Khoái Lai ăn hết đồ ăn của mình thì thôi đi còn quay qua lấy cả bánh quy của Ngô Đại Bàng ăn luôn.

Ngô Đại Bàng đang tập trung toàn bộ tinh thần nghe Bặc Vĩ Quang nói, không hề hay biết đồ ăn ở trước mặt mình đang bị người khác trơ trẽn lấy mất.

.


Khi hắn vô tình cúi đầu xuống thì nhìn thấy đồ ăn trước mặt chỉ còn lại một phần ba, mà tay của Lí Khoái Lai vẫn đang vươn ra định lấy thêm, không khỏi tức giận mà nói: “Lí Khoái Lai, anh làm cái gì vậy hả?”
“Tôi thấy anh không ăn, nên giúp anh ăn thôi.

” Lí Khoái Lai cười cười.

“Vớ vẩn, lát nữa tôi sẽ mang chúng về ký túc xá để ăn dần.

” Ngô Đại Bàng mắng.

“Hết rồi?” Lí Khoái Lai hỏi.

Thật ra anh nào biết Bặc Vĩ Quang đọc tới bao giờ mới xong, chỉ lo ăn lo uống từ nãy đến giờ, nên cũng không nghe rõ rốt cuộc là ông ta đã đọc tới đâu rồi.

Ngô Đại Bàng cũng không biết Bặc Vĩ Quang đang nói cái gì, nhưng vừa nghe Lí Khoái Lai nói “Hết rồi.

” hắn liền tưởng rằng Bặc Vĩ Quang đã nói xong, biết rằng đây chính là cơ hội tốt để mình vuốt mông ngựa nên đã dùng sức mà vỗ tay thật lớn hô lên: “Hay, nói hay lắm, thật là hay quá đi!”
Đột nhiên, cả căn phòng lúc nãy còn đang xì xầm bỗng im bặt.

Bặc Vĩ Quang đang hừng hực khí thế nói ở trên bỗng chết lặng tại chỗ, tức giận không nói nên lời, lời mình nói đặc sắc đến thế sao, cái tên ngu ngốc Ngô Đại Bàng đang làm cái quái gì vậy hả?
Ngô Đại Bàng thấy mọi người đều đang nhìn chằm chằm vào mình mới biết được bản thân vừa làm một điều vô cùng ngu ngốc, liền vội vàng cúi gục đầu xuống đất.

Bặc Vĩ Quang trừng mắt nhìn Ngô Đại Bàng một cái rồi lại tiếp tục nói.

Đến lượt Hoàng Chí Thịnh lên, ông nói rằng trấn rất coi trọng việc giáo dục, và có kế hoạch đầu tư xây dựng thêm cho các cơ sở giáo dục trong thời gian tới, vài giáo viên nghe vậy liền cảm thấy phấn khởi.

Nhưng Lí Khoái Lai biết Hoàng Chí Thịnh này chỉ toàn nói suông, thu nhập trong tương lai của người dân ở trấn Lĩnh Thủy không hề tăng, nền kinh tế cũng hề có dấu hiệu đi lên.

Kinh tế của trấn trước kia đều dựa vào nhà máy đường, nhưng hiện nay giá đường quốc tế giảm mạnh, nhà máy đường đó cũng khó mà có thể duy trì hoạt động bình thường được chứ đừng nói gì đến việc giúp đỡ cho trấn.

Trấn mà không có tiền thì lấy cái gì mà đầu tư cho giáo dục đây?
“Tôi cũng đã nói nhiều rồi, bây giờ là thời gian dành cho các thầy cô, các vị giáo viên ở dưới có kiến nghị hay thắc mắc gì thì có thể nói trực tiếp ngay tại đây luôn.

” Hoàng Chí Thịnh cười nói.

Lí Khoái Lai thấy đã có vài người hỏi, Hoàng Chí Thịnh cũng đã trả lời xong xuôi, mới giơ tay lên hỏi: “Thưa ngài, tôi có thể hỏi những vấn đề bên ngoài trường học được không?”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.