Bạn đang đọc Thầy Giáo Đặc Biệt Trường Nam Sinh – Chương 72
Giản Chiêu không biết làm cách nào mà mình về lại phòng được, vì cả quãng đường y như hồn vía lên mây, chấn kinh đến mức Ôn Dĩ Hoài thò tay qua nắm lấy bàn tay mình cũng không biết.
Đầu óc loạn cả lên, tiếng gió rít bên tai nghe lùng bùng, mãi đến lúc nằm xuống giường vùi mình vào chăn rồi mới từ từ tiếp nhận sự việc đã xảy ra.
Ôn Dĩ Hoài cũng theo vào phòng, đang giúp y xếp gọn lại xấp giấy vứt bừa bãi trên bàn làm việc.
Hai tai Giản Chiêu đỏ phừng phừng, biết người ta đang có mặt ở đây, ngại ngùng giấu mặt vào trong chăn không dám ló ra ngoài.
Y cảm nhận được ánh mắt của Ôn Dĩ Hoài vẫn luôn đặt trên người y, dù đã bị tấm chăn dày che khuất vẫn như thể bị nhìn từ đầu đến chân.
Ôn Dĩ Hoài pha cho Giản Chiêu một cốc sữa, đặt trên bàn, đi tới vỗ vào người đang trùm kín chăn trên giường, giọng điệu như nói chuyện với người yêu:
“Em pha sữa ấm cho thầy, lát nữa thầy nhớ phải uống.
Bây giờ em phải về rồi…”
Người trong chăn đang đấu tranh tâm lí.
Giản Chiêu tự suy nghĩ thấy bản thân không có gì phải ngại hết, dù sao Ôn Dĩ Hoài là người khởi xướng, anh không ngại thì sao y phải chật vật núp trong chăn như thế.
Giản Chiêu hít sâu một hơi, vuốt mặt để biểu cảm không còn khả nghi mới hất tung chăn ra, bình tĩnh ngồi dậy, không ngờ Ôn Dĩ Hoài chớp lấy thời cơ cúi xuống hôn chụt lên trán y, rồi vẫy tay vui vẻ rời khỏi phòng, để lại thầy giáo ngồi trên giường với vẻ mặt ngờ nghệch của y.
Chết tiệt! Thật là…
Ngôn từ như đã cạn, chẳng biết nên dùng từ ngữ nào để hình dung tâm trạng của y lúc này.
Cánh cửa đã được đóng lại, ngăn cách âm thanh bên ngoài với trong phòng.
Giản Chiêu không uống ly sữa mà Ôn Dĩ Hoài đã pha, vắt tay lên trán, nằm đó suy nghĩ miên man, rối như to vò.
Cứ nằm đấy cho đến khi bầu trời bên ngoài đã dần tối, màn đêm đã bao trùm lấy cảnh vật, một trận bão tuyết lại sắp xảy ra, ngồi trong phòng vẫn nghe được tiếng gió lớn thổi ầm ầm dộng vào cánh cửa cũ kĩ.
Điện thoại bên cạnh chợt rung lên, Giản Chiêu gãi mái tóc xù, mở lên mới thấy tin nhắn của Triệu Thiên Kiệt: [Ra mở cửa cho tôi!]
Giản Chiêu: “???”
Hoá ra tiếng rầm rầm bên ngoài không phải tiếng gió mà là tiếng Triệu Thiên Kiệt đang đập cửa.
Trời ạ, bộ tên nhóc này không thấy thời tiết đang rất là tệ hay sao, còn có bão tuyết lớn nữa vậy mà vẫn dám chạy sang đây.
Giản Chiêu vội ngồi dậy, đeo đôi dép bông loạt xoạt chạy ra mở cửa.
Triệu Thiên Kiệt mặt mũi hằm hè đứng bên ngoài, trên vai và tóc vẫn còn vương chút tàn tuyết, mũ áo khoác đội trùm lên đỉnh đầu, vừa thấy y ra là vội vã lách người vào trong.
Giản Chiêu có lỡ đụng vào người hắn một chút, rùng mình, làn da của Triệu Thiên Kiệt lạnh cóng.
Y vừa trở tay đóng cửa vừa buột miệng quở trách:
“Sao cậu có thể chạy qua đây trong lúc này chứ, có biết bên ngoài đang nguy hiểm lắm không?”
Triệu Thiên Kiệt cởi phăng áo khoác, để lộ ra mái tóc đỏ rực, ương bướng nhìn y:
“Tôi chạy qua đây còn không phải vì thầy sao?”
“Hả?” Giản Chiêu nhặt áo khoác hắn vừa vứt xuống đất, đẩy gọng kính lên vừa với sống mũi, tròn mắt ngạc nhiên “Sao lại là tôi? Tôi có gọi cậu sang đây đâu cơ chứ.
Thiệt tình, có chuyện gì nhắn tin qua cũng được, sao cứ nhất thiết chạy qua, nhỡ cảm lạnh thì sao?”
“Tôi không nhắn tin được! Chuyện này rất là quan trọng, cần phải gặp mặt thầy nói trực tiếp.”
Triệu Thiên Kiệt kéo ghế ngồi xuống, bộ dáng vô cùng trịnh trọng.
Hiếm khi thấy hắn nghiêm túc như vậy, Giản Chiêu cũng tò mò hỏi:
“Có chuyện gì…Á!”
Hắn ta đột ngột bật dậy, nhắm ngay lúc y không đề phòng mà mạnh mẽ ép sát y vào tường, hai tay chống hai bên không cho trốn thoát, hơi thở phả ra đầy uy hiếp, bá đạo cất lời, trong giọng nói đầy sự tức giận pha lẫn chút hờn dỗi:
“Ngày hôm nay, thầy đã hôn nhau với tên Ôn Dĩ Hoài kia, phải không?”
Giản Chiêu đang đứng vững nghe câu hỏi xém trượt chân, suýt nữa thì lỡ lời hỏi câu ‘sao cậu biết?’ mang tính khẳng định.
Cũng may y kịp thời kìm nén lại, lưng vã đầy mồ hôi, cụp mi che giấu sự hoảng loạn trong đôi mắt hổ phách, cố làm ra vẻ bình tĩnh, cố ý làm biểu tình kinh ngạc ngẩng đầu nhìn hắn không để lộ sự hãi hùng, làm như vừa nghe thấy chuyện gì buồn cười, hỏi:
“Cậu đang nói gì vậy? Sao có thể có việc đó xảy ra chứ, cậu dựa vào đâu mà hỏi thế?”
Giản Chiêu đánh cược liều một trận, có thể Triệu Thiên Kiệt chỉ nghe tin đồn đâu đó mà đoán mò, chứ chưa hề chắc chắn và cũng không chứng kiến cảnh tượng y và anh chạm môi nhau.
Và Giản Chiêu đã đúng, Triệu Thiên Kiệt cũng chưa hoàn toàn cho rằng hai người có hôn nhau, bị lừa vì vẻ thản nhiên của y, bực tức đứng thẳng người không chơi trò ép tường nữa, vừa vò đầu vừa nói:
“Thầy lên app trường mà xem, kéo xuống bài viết tiêu điểm thứ hai mươi mốt ấy.”
Tuy không biết có vụ gì, cũng đã lâu lắm rồi chưa vào app trường, xuất phát từ sự tò mò Giản Chiêu bấm vào xem thử, kéo đến đúng bài hắn nói.
Vừa nhìn lướt sơ qua, còn chưa kịp đọc cap của tài khoản đăng bài thì tay chân Giản Chiêu đã rụng rời, mém tí nữa làm rớt điện thoại xuống.
Hình ảnh được đăng tải là ảnh chụp từ xa, trong đó chính là khung cảnh sân sau, lại canh đúng khúc y vừa bị Ôn Dĩ Hoài hôn xuống.
Có vẻ người chụp ngồi trên lầu, ảnh khá mờ, nhưng bộ dáng của Ôn Dĩ Hoài thì không lẫn đi đâu được, có điều cực kì may mắn là toàn thân cao lớn của anh ta che khuất thân thể gầy gò nhỏ thó của y, chỉ nhìn thấy bóng lưng anh đang khom xuống và nửa người nhích ra một chút của Giản Chiêu.
Cũng may vì tuyết rơi nên ảnh mờ nhoè nhoẹt, dù có soi kĩ cũng không nhận ra được y.
Tài khoản kia đăng tải hình ảnh lên cách đây nửa tiếng với dòng cap ‘Đoán xem người được Ôn hội trưởng hôn là ai?’.
Chỉ như vậy mà trong vòng nửa tiếng đồng hồ, bài viết được cả đám đông học sinh chú ý, nhanh chóng trở nên hot.
Giản Chiêu sợ đến thót tim, cũng hên là y chưa lộ diện, vẫn chưa ai nhận ra.
Nhưng y vẫn cảm thấy sợ hãi cùng bất an, nếu có ai nhìn ra thì sao, đến lúc đó sẽ thế nào, mặc dù không phải yêu đương lén lút nhưng chuyện này lộ ra cũng không phải chuyện gì hay ho, thầy giáo lại đi hôn học sinh nam của mình, chậc…
“Làm sao mà cậu nghĩ đây là tôi?” Y hỏi Triệu Thiên Kiệt.
“Sao mà không đoán ra được, nay tên Ôn Dĩ Hoài nói với tôi là chạy đi tìm thầy.
Thì trong khoảng thời gian đó hai người đã ở cạnh nhau.
Huống hồ tôi quen thân với thầy lâu vậy, soi kĩ là đoán được.” Hắn trả lời.
Giản Chiêu chột dạ ngẩng đầu nhìn Triệu Thiên Kiệt.
Hắn biếng nhác ngồi đó, đôi mắt không bỏ lỡ một biểu cảm nào của y, đợi chờ giải thích.
Giản Chiêu ho khan, chợt có suy nghĩ loé lên trong đầu, y mấp máy thú nhận:
“Trong ảnh đúng là tôi và Ôn Dĩ Hoài.”
Chưa chờ cho Triệu Thiên Kiệt nhảy dựng y đã nói tiếp:
“Đây hoàn toàn là hiểu lầm.
Tôi và cậu ấy không hề hôn nhau.
Lúc này hai chúng tôi đang đi dạo, cậu ấy chỉ tình cờ cúi sát người để thì thầm nói với tôi một chuyện.
Ảnh này chỉ chụp bóng lưng cùng tư thế, không có cận mặt, làm sao chắc chắn hai tụi tôi đang hôn được?”
Triệu Thiên Kiệt ngờ ngợ hỏi lại:
“Thầy là đang nói sự thật chứ?”
“Không có gì hết, đây rõ ràng là sự thật.
Không có hôn hít gì cả, chỉ đơn giản như vậy thôi.” Giản Chiêu khẳng định (?)
“Tức là hai người không có yêu đương?”
“Ừm.”
Không biết có phải ảo giác hay không, y vừa nói xong, trong đôi mắt của Triệu Thiên Kiệt xuất hiện chút vui vẻ, nhưng rất nhanh đã trở lại với sự ngạo mạn quen thuộc.
Hắn rút điện thoại ra, ừm hửm một tiếng, bảo:
“Tôi sẽ làm cho cái bài viết này phải gỡ xuống.”
“Không cần phiền đến cậu.” Giản Chiêu chụp màn hình gửi qua cho Ôn Dĩ Hoài, đối phương rất nhanh đã xem rồi nhắn nói y yên tâm, anh sẽ khoá luôn tài khoản này lại.
“Lại nhờ đến Ôn Dĩ Hoài chứ gì.”
Triệu Thiên Kiệt hậm hực cạnh khoé, nhìn qua thấy ly sữa đã nguội ngắt, với tay đoạt lấy, vừa nói ‘sữa thầy pha à?’ rồi đưa lên miệng hớp một hơi.
Giản Chiêu đang bận nhắn tin không để ý, trả lời thành thật là do Ôn Dĩ Hoài pha, hậu quả là Triệu Thiên Kiệt sặc một phát, gần như phun hết sữa ra ngoài.
Giản Chiêu vừa mắng vừa lấy vải lau qua, hậm hực kéo hắn bắt dọn hết.
Còn đang ầm ĩ thì bên ngoài cửa lại có tiếng đập rầm rầm, ra mở thì nhìn thấy Phó Quân Thanh đội mưa bão mà qua.
Giản Chiêu vừa hé cửa cho anh vào, vừa bất lực đoán trúng phóc ý đồ của anh:
“Cậu qua đây vì cái bài đăng vớ vẩn kia, đúng chứ?”
Phó Quân Thanh rũ mắt nhìn y, cái áo trắng thấm đẫm nước ướt nguyên một mảng, tóc cũng dính nước, đứng đấy không nói gì, xem ra là đúng rồi.
Giản Chiêu lại phải giải thích (bịa) lại câu chuyện một lần nữa.
Phó Quân Thanh có vẻ không dễ lừa như Triệu Thiên Kiệt, không biết có tin hay không, chỉ gật gật đầu không đáp.
Giản Chiêu vừa lấy khăn lau cho anh vừa than thở:
“Thật tình tôi cũng đâu có nghĩ là sẽ bị chụp lại chứ.
Mà cũng hay ghê, nhìn bức hình mờ tịt như vậy mà sao các cậu nhìn qua đều có thể đoán được là tôi thế?”
Phó Quân Thanh mấp máy môi, định nói thì Triệu Thiên Kiệt đã chen vào, giành nói trước:
“Thần giao cách cảm đó.
Lúc đầu tôi lướt qua cũng không nghĩ là thầy đâu, ai ngờ lại xem ảnh lần hai, người đầu tiên tôi nghĩ đến lại là thầy.
Chứ trong trường này có ai nhỏ con bằng thầy đâu.””
Giản Chiêu ậm ờ, nhìn ngoài trời càng lúc càng tối, nhìn xuống sân trường chỉ thấy tuyết dần phủ dày hơn, thời tiết xấu thế này không nỡ bắt hai đứa học trò đội bão mà về (dù tụi nó đến đây vì lí do rất vớ vẩn), ký túc xá học sinh cũng cách đây khá xa.
Chần chừ nhìn hai tên ngồi yên tĩnh trong phòng, Giản Chiêu thở dài, nói:
“Thôi thì tối nay các cậu ngủ ở lại đây đi.”.