Bạn đang đọc Thầy Giáo Đặc Biệt Trường Nam Sinh – Chương 70
Gió thổi vào lạnh buốt, vào đến trong phòng đều phải cẩn thận khép cửa lại.
Chương Dư đang đứng bên trong, tay cầm hai ly cacao còn bốc khói nghi ngút, quấn khăn quàng cổ dày, vẻ mặt vẫn còn ngái ngủ, ngáp lên ngáp xuống đưa cho Giản Chiêu một ly, tàn nhang trên mặt anh làm hai má như đỏ lên, chào hỏi:
“Buổi sáng vui vẻ tốt lành nhe thầy Giản.”
“Thầy cũng vậy, thầy Chương.”
Giản Chiêu nhe răng cười, uống vội một hơi cacao cho ấm bụng.
Quay sang chào hỏi thêm nhiều giáo viên khác.
Thành tích lớp 11A5 đang đi lên chính là tin nóng sốt dẻo gây chấn động toàn trường, một lớp cá biệt nhất nhì đột ngột ngoan đi hẳn, tất nhiên làm mọi người ai từng nghe uy danh của lớp này đều phải ngạc nhiên hết cỡ.
Danh tiếng của Giản Chiêu cũng theo đó mà lan rộng, câu chuyện về y luôn đi kèm trong mỗi cuộc trò chuyện liên quan đến lớp học, nhờ vậy mà có nhiều người có hảo cảm chủ động làm quen với y.
Kể ra như vậy cũng tốt, tạo dựng được thêm nhiều mối quan hệ với đồng nghiệp.
Có người thích ắt hẳn cũng có kẻ không ưa, cũng có số ít rất ít giáo viên ghét bỏ hình dáng gầy gầy bệnh tật của y, mỗi lần đều nhìn với đôi mắt không có hảo cảm, Giản Chiêu cũng không buồn, chẳng thèm để tâm, gặp người nào như thế đều tránh đi không muốn nói chuyện cùng.
“Trời ơi lại sắp thi nữa rồi!” Chương Dư húp hết ly cacao, chán chường ngồi thụp xuống ghế, đặt cái ly xuống bàn nghe cái ‘cạch’, than vãn “Mỗi lần đến lúc thi cử là tôi đều đau hết đầu, trời ơi tóc tôi như muốn rụng sạch rồi vì cái lũ học trò tinh quái này, đưa đề cho thì gào khản cổ không chịu ôn, đi thi điểm thấp cha mẹ lại than vãn với giáo viên, riết tôi mệt chẳng còn hơi sức nào đôn đốc bọn chúng luôn chứ!”
Giản Chiêu an ủi:
“Bổn phận của chúng ta là như thế mà, đâu còn cách nào khác, thôi, ráng lên đi thầy.”
Chương Dư đang mệt mỏi chán đời là thế, nhưng anh ta chợt sực nhớ ra có một vụ muốn kể cho Giản Chiêu, tính nhiều chuyện trỗi dậy, gạt phắt mấy thứ phiền não qua một bên, ngồi thẳng lưng kéo y ngồi xuống cạnh mình, ra vẻ thần bí:
“Kệ tụi nó đi, tôi vừa nghe được một tin cực kì sốt dẻo liên quan đến học trò cưng của thầy, thầy có muốn biết không tôi nói cho nghe.”
“Thầy biết là tôi sẽ muốn nghe mà.” Giản Chiêu dở khóc dở cười trả lời.
“Chuyện là vầy nè, thầy biết rõ Ôn Dĩ Hoài mà đúng không? Cậu trai mà nhìn đẹp đẹp thư sinh chăm ngoan học giỏi lại dễ mến nhà giàu đó, người hoàn hảo như vậy tất nhiên sẽ có người theo đuổi mà phải không? Tôi phát hiện ra có một cô bé trường khác cực kì thích Ôn Dĩ Hoài, thường xuyên lén chạy ra ngoài để tặng đồ cho cậu ta, hoa khôi hội trưởng hội học sinh của trường chuyên Merrianl.”” Chương Dư thao thao bất tuyệt “Còn nữa nha, tên đầu gấu Triệu Thiên Kiệt kia nghe đâu cũng có bạn gái rồi nhé, tiểu thư lá ngọc cành vàng ngoan ngoãn dễ thương của gia tộc lớn nào đó, nghe đâu hai bên gia đình cũng có hôn ước rồi.
Ài, bọn trẻ giờ yêu đương sớm thật, tôi sắp gần ba mươi còn chưa có bạn gái…”
Giản Chiêu vốn chỉ định nghe cho vui, nhưng vừa nghe đến câu cuối đã không nhịn được há hốc miệng.
Một nữ tiểu thư ngoan ngoãn nào đó mê ai không mê lại đi mê tên ác bá cá biệt ngứa đòn Triệu Thiên Kiệt.
Y còn chưa kịp nói gì thì Chương Dư đã nhào qua, hỏi dồn:
“Thầy Giản, thầy đã có người yêu chưa? Đã từng hẹn hò chưa? Hay có đối tượng nào chưa?”
Y phì cười, lắc đầu, vẻ mặt cũng ngao ngán:
“Thầy nhìn tôi xem, có cô gái nào chịu đi yêu một người đàn ông không ra đàn ông, yếu như sên chọt cái là ngã, dăm ba bữa là bệnh như tôi không? Bọn họ có khi còn mạnh mẽ hơn tôi ấy, nhìn thấy tôi là chê bai rồi chứ đừng nói tìm hiểu…”
Chương Dư nhìn y một lượt, thấy cũng đúng, vỗ vai an ủi rồi có vẻ thoả mãn lắm vì gặp người cùng chung hoàn cảnh, xoay qua bắt tay vào công việc.
Bên kia Giản Chiêu vừa đánh máy vừa nghĩ ngợi, có nên đi khuyên nhủ hai học trò của mình không, dù sao không cấm yêu đương nhưng cũng cần tập trung vào học hành để thi, biểu hiện của Ôn Dĩ Hoài dạo gần đây cũng lạ, không biết có cần nói chuyện với anh không.
Còn ngẫm về mình, phải chăng bản thân cũng cần đi tìm một người bạn gái, chứ tính đâu cũng sắp hơn hai mươi lăm tuổi rồi, còn sớm gì nữa đâu.
Nhưng lại nghĩ đến Hoắc Dạ Nam, Giản Chiêu rùng mình, vội đánh bay suy nghĩ đó ra khỏi đầu.
Sau hai tiết buổi chiều, Giản Chiêu tản bộ trên đường dưới cảnh hoàng hôn đỏ tuyệt đẹp trên bầu trời.
Vào đông, sắc màu của mặt trời in trên đám mây khi lặn xuống không có đỏ rực như vào mùa hè, nhưng âu vẫn có chút phiếm hồng.
Tuyết đã hơi tan đi, để lại vài vũng nước trơn trượt trên nền đất, nhưng sẽ rất nhanh thôi ngày mai sẽ có thêm trận mưa tuyết nữa phủ tầng trắng xoá.
Giản Chiêu chưa muốn về ký túc xá vội, lượn ra sâu trường một lát.
Đang đi thì nghe tiếng bước chân vọng lại từ đằng sau, nhè nhẹ giẫm lên tuyết dày nghe rồm rộp, tuy không quá vang nhưng trong khung cảnh vắng lặng yên tĩnh thì y vẫn có thể nghe rõ.
Giản Chiêu thả chậm bước chân, chờ cho người đằng sau đuổi kịp mình.
Khuôn mặt điển trai xán lạn của Ôn Dĩ Hoài xuất hiện trong nháy mắt, anh đi sóng vai với y, mỉm cười rạng rỡ:
“Thầy Giản.
Thầy đi ra đây làm gì?”
“À, đi dạo chút cho thư thả đầu óc thôi.”
Y trả lời, tiếp tục nhìn về phía trước mà đi.
Ôn Dĩ Hoài vâng dạ, rồi có vẻ anh cũng rảnh rỗi, vì thế cứ lẳng lặng bước đi bên cạnh Giản Chiêu, không hỏi thêm câu nào nữa, vẻ mặt điềm tĩnh nhu hoà vẫn luôn nổi bật chói mắt dù là dưới ánh sáng mặt trời sắp lặn yếu ớt.
Giản Chiêu đi được vài bước trong khung cảnh yên lặng này, có hơi chán, đôi mắt hổ phách đảo quanh suy nghĩ tìm đề tài, nhớ đến những lời nói lúc sáng của Chương Dư, buột miệng hỏi:
“Cậu Ôn, cậu có bạn gái rồi hả?”
Ôn Dĩ Hoài đang đi thì hơi khựng lại, nhưng rất nhanh đã bước tiếp, điềm nhiên hỏi ngược lại:
“Không ạ, sao thầy lại hỏi thế?”
“Không có gì, chỉ là tôi hơi tò mò thôi, à thật ra thì vấn đề này cũng chẳng làm sao cả, ờ…” Giản Chiêu không biết trả lời làm sao, y hỏi đơn giản vì hết cái để nói chứ không có nguyên nhân sâu xa gì, nhưng cũng không thể trả lời rỗng tuếch như thế, y tìm đại lí do “Giáo viên thì cũng nên để ý chuyện tình cảm của học trò mình mà, phải không?”
Ôn Dĩ Hoài vẫn giữ nguyên nụ cười, hỏi lảng sang vấn đề khác:
“Vậy thầy nghĩ xem em có thể có bạn gái không?”
Mặc dù câu hỏi hơi kì cục một tẹo, còn khá khó hiểu, nhưng Giản Chiêu vẫn bình thản trả lời:
“Có thể chứ, cậu nhìn đẹp trai ưa nhìn, ôn hoà dễ tính, học giỏi lại siêng năng chăm chỉ, gia cảnh cũng không tệ, biết đoán ý mọi người, có năng lực làm việc, mọi thứ đều hoàn hảo, kể ra có vô vàn điểm tốt, có nhiều cô gái cũng thích cậu kia mà…”
Lần này thì Ôn Dĩ Hoài đứng lại thật.
Giản Chiêu đang bước tiếp cũng phải dừng lại, ngơ ngác quay người nhìn lại đằng sau.
Anh đứng yên ở đấy, dáng vẻ thấp thỏm, hỏi:
“Vậy nếu em có tật xấu gì đó, không phải người hoàn hảo như vậy, thì còn ai thích em chứ?”
Giản Chiêu xua tay:
“Mấy ai là hoàn toàn không có khuyết điểm đâu.
Nhưng dù vậy đi chăng nữa thì cậu cũng vẫn cực kì tốt, đảm bảo là ai cũng…”
“Vậy thầy có thích em không?” Ôn Dĩ Hoài chen ngang.
“…thích cậu kia mà…Hả!?” Giản Chiêu đang nói hăng không kịp phản ứng, đến lúc hiểu ý thì khuôn mặt ngơ ra, trợn mắt nhìn anh.
Hai má Ôn Dĩ Hoài đỏ lựng, anh hít sâu một hơi, bộ dáng vô cùng căng thẳng, đôi mắt long lanh hấp háy nhìn thẳng vào mắt Giản Chiêu, mở miệng nói chậm rãi:
“Em mến thầy, cực kì thích thầy, thầy Giản!”.