Bạn đang đọc Thầy Giáo Đặc Biệt Trường Nam Sinh – Chương 60
Thời gian trôi nhanh như chó chạy ngoài đồng, chẳng mấy chốc đã tròn vỏn vẹn hai tháng Giản Chiêu làm giáo viên ở ngôi trường này.
Thật sự y đã cố gắng rất nhiều mới vớt lên được các nam sinh dốt đặc của lớp mình chủ nhiệm, sáng dậy sớm tối ngủ muộn, làm việc không ngừng nghỉ, còn phải ra sức thúc ép tụi nó học, cố gắng như thế cuối cùng điểm của những học sinh yếu mới vớt vát lên được.
Vài học sinh vẫn lì như trâu, ra sức quậy nghịch chống đối, Giản Chiêu triệt để trừng phạt không nương tay, làm cho tụi cá biệt hình thành một nỗi sợ đối với cái tên của y.
Trong khoảng thời gian này Giản Chiêu cũng tạo dựng được vài mối quan hệ thân thiết với giáo viên khác, tích cực tham gia hoạt động phong trào cùng với tụi học sinh.
Y nói chuyện dễ mến, lại vui tính thân thiện, nhiều học sinh có hảo cảm với y, môi trường sống và làm việc cải thiện.
Cũng có thể coi là đạt được nhiều mục tiêu đề ra khi đặt chân đến đây.
Sau hơn tuần nằm trên bệnh viện, thương thế của Phó Quân Thanh cũng cải thiện ít nhiều, bác sĩ cho phép anh về và dặn dò kiêng khem đủ thứ.
Ngày Phó Quân Thanh xuất viện, Triệu Thiên Kiệt hùng hổ đột nhập vào phòng lôi Giản Chiêu dậy, dứt khoát khóa cửa không cho y đi đón anh.
Ầm ĩ một hồi đã quá trễ giờ, Phó Quân Thanh tự bắt xe về đến trường trực tiếp đi qua gặp y.
Giản Chiêu vừa giận Triệu Thiên Kiệt vừa áy náy với anh, chủ động làm bữa cơm mời Phó Quân Thanh ở lại coi như đền bù.
Vừa bày cơm lên bàn thì Sikeil ập đến náo loạn, Ôn Dĩ Hoài cũng mò đến, còn chu đáo gọi luôn cho Mặc Đình Xuyên ghé qua.
Buổi hôm ấy vui đáo để.
Thời gian lâu dần, phòng của Giản Chiêu biến thành nơi dừng chân của cả đám.
Trời đã chính thức sang đông, tuyết rơi phủ kín sân trường, nhìn xuống chỉ thấy một mảng trắng xóa.
Thời tiết thất thường, nhiệt độ giảm xuống lạnh ngắt, những thân cây khô quắt, lá rụng hết làm cành cây trơ trụi tiêu điều.
Từng cơn gió thổi qua như cắt da cắt thịt.
Ngồi trong phòng cũng phải mặc áo khoác dày thì may ra đủ ấm.
Ngồi soạn giáo án trên bàn làm việc, Giản Chiêu vừa vò đầu vừa lạch cạch đánh máy, ghi ghi chép chép, thỉnh thoảng ngó qua sách giáo khoa, cái đèn bàn đã nhấp nháy muốn hỏng.
Soạn xong y không thèm gom xấp giấy lại, mệt mỏi nằm dài lên bàn thở dài thườn thượt.
Đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa gấp gáp.
Giản Chiêu rụt cổ vào khăn quàng, chán nản đeo dép bông ra mở cửa.
Vừa đẩy cửa ra đã có bàn tay thò vào kéo y ra ngoài, đập vào mắt là mái tóc đỏ rực như lửa của Triệu Thiên Kiệt cùng đôi mắt ngạo nghễ của hắn ta, cất giọng oang oang:
“Thầy, buổi chiều nay thầy có phải lên lớp không?”
“Hở?” Giản Chiêu đẩy gọng kính tròn, nhìn rõ mặt hắn, lại lôi thẻ giáo viên của mình ra cho hắn xem cái thời khóa biểu thu nhỏ kẹp đằng sau, chiều nay y trống tiết “Không, có chuyện gì sao?”
Triệu Thiên Kiệt trở tay giúp y đóng cửa, khóa lại rồi nhét cái chìa vô túi áo khoác của y, trả lời:
“Khoảng hai ngày nữa là có đợt tuyết rơi lớn, bây giờ trời còn lặng nên tôi muốn kéo thầy đi xuống sân nặn người tuyết.
Dù sao vài ngày nữa không được chạy nhông nhông bên ngoài nữa, thầy đi với tôi.”
Giọng điệu rủ rê của hắn nghe như ra lệnh.
Không, chính xác là ra lệnh, kiểu gì hắn cũng kéo y đi bằng được.
“Cái gì?” Giản Chiêu không ngờ tên đầu sỏ cầm đầu lũ cá biệt phá phách trong trường lại có tâm trạng rủ y đi nặn người tuyết, cảm thấy buồn cười.
Nhưng rồi y lắc đầu từ chối “Lát nữa tôi phải đến thư viện kèm cho học sinh khác rồi, cậu chơi với người khác đi.”
Triệu Thiên Kiệt lập tức tỏ ra bất mãn:
“Sao bao giờ tôi rủ thầy đi cũng đều gặp lúc thầy bận thế? Thầy cố ý tránh tôi hả? Tôi đã cố gắng làm theo lời thầy, không hút thuốc đánh nhau nữa, mà đây là cách thầy làm với học sinh tiến bộ của mình đó há?”
“Thôi nào.” Giản Chiêu vỗ vai hắn “Lát nữa tôi kèm xong cho học sinh kia thì ra chơi với cậu, bây giờ để yên cho tôi làm đúng chức trách của mình nhé.”
Hắn bực tức kéo tuột cà vạt, vắt ngang qua vai, khó chịu đi theo y:
“Vậy thì tôi sẽ đến giám sát thầy luôn, không lát nữa thầy chạy đi thì sao!”
Một lát sau, trong không khí yên tĩnh vắng vẻ của thư viện, tại bàn trên dãy lầu hai, Thiều Ngọc lặng người nhìn Triệu Thiên Kiệt không biết từ đâu xuất hiện, cà lơ phất phơ ngồi cạnh Giản Chiêu bấm bấm điện thoại.
Cậu ta có ấn tượng sâu đậm với hắn, mỗi lần nhìn đến đôi mắt ngạo mạn hung dữ cùng khuôn mặt đẹp trai tàn bạo mang đầy tính uy hiếp là cả người đều không thoải mái.
Trái ngược với Thiều Ngọc là Triệu Thiên Kiệt chẳng nhớ gì đến cậu ta, thậm chí còn chẳng nhận ra đây là người bị mình bắt nạt vào hơn hai tháng trước.
Tuy nhiên sắc mặt của hắn ta cũng không tốt lắm, luôn trừng trừng nhìn cậu, thúc giục học nhanh lên kết thúc sớm buổi phụ đạo này.
Thần thái của Giản Chiêu bình tĩnh, lấy chiếc laptop đời cũ đặt lên bàn, nói với thiếu niên đối diện:
“Cứ ngồi giải đề, câu nào không hiểu thì hỏi tôi.”
“Hơ…vâng…vâng ạ!”
Thiều Ngọc tránh ánh mắt không mấy thiện ý của Triệu Thiên Kiệt, vội cúi đầu nhìn xuống tập đề cương dày cộm để trước mặt, bắt đầu làm bài.
Giản Chiêu khởi động laptop, lại nhìn qua Triệu Thiên Kiệt đang hăng say đánh game bên cạnh, thò tay lục lọi trong cặp táp, lôi ra mấy tờ giấy đề Toán cùng giấy trắng, đặt trước mặt Triệu Thiên Kiệt, nói:
“Bạn học Triệu, cậu cũng giải đề đi.”
“Vì sao tôi cũng phải làm chứ?” Triệu Thiên Kiệt buông điện thoại, cau mày nhìn đống bài tập Toán xuất hiện trước mặt mình.
“Siêng năng lên đi, điểm số môn Toán của cậu thấp lắm đấy.
Cậu thân với tôi mà lại để môn tôi dạy tuột dốc thế hả? Cậu biết cậu đứng hạng bao nhiêu không?” Giản Chiêu gõ gõ điện thoại, mở vào thư mục danh sách xếp hạng trong lớp, chỉ cho hắn thấy “Lớp có 38 đứa thì cậu đứng hạng thứ 34, chưa kể là còn đồng hạng với một học sinh khác, điểm môn Toán lè tè dưới trong bình, xem xem, có sắp đứng bét bảng chưa?”
“Ít ra tôi cũng đứng trước mấy đứa chứ.” Triệu Thiên Kiệt phản bác, lại nhìn sang Thiều Ngọc, dường như cảnh cáo cậu ta đừng có mà chú ý vào chuyện này, dù sao đối với một học sinh cá biệt thì việc bị giáo viên phê bình trước mặt người khác vẫn rất xấu hổ, mặc dù Triệu Thiên Kiệt trước giờ không mấy để tâm còn lấy làm tự hào hay Giản Chiêu nói như thì thầm bên tai thì hắn vẫn không muốn có kẻ xa lạ nhìn ngứa mắt lại dám tọc mạch chuyện học hành của mình.
Thiều Ngọc càng cúi thấp đầu hơn, vờ như không quan tâm.
Giản Chiêu nói một thôi một hồi, cuối cùng thở ra một hơi, bảo:
“Tôi phải nghiêm khắc với cậu hơn, bây giờ thì bắt tay vào làm bài đi.”
Cầm cây bút xoay xoay trên tay, Triệu Thiên Kiệt bất đắc dĩ nhìn vào tờ đề đặt trên bàn rồi ngó sang y.
Giản Chiêu bắt đầu đánh văn bản soạn thảo trên màn hình laptop, nhẹ nhàng gõ phím, làm như không để tâm đến người bên cạnh nữa nhưng mọi hành động của hắn đều biết hết.
Triệu Thiên Kiệt vò đầu bứt tai, khó chịu ghi nguệch ngoạc vào trang giấy.
Đồng hồ trên tường phát ra tiếng tích tắt nhỏ xíu của kim giây, trong gian phòng tĩnh mịch lại nghe thấy rõ.
Triệu Thiên Kiệt nhìn chằm chằm tờ giấy của mình, nửa giờ trước hắn viết được đến đề câu một, nửa giờ sau vẫn chưa xuống được câu thứ hai, ngồi căng dây thần kinh lắm mới giải được một câu cơ bản.
Cuối cùng học không nổi nữa ném bút nằm dài trên bàn, than thở:
“Khó quá, ông đây không làm.”
“Cậu lại làm sao vậy?” Giản Chiêu đang gõ máy hăng say, bớt chút thì giờ ngó qua hắn, thở dài “Câu cơ bản của công thức lượng giác mà cậu cũng không làm được là sao? Sau này làm sao đi thi đây?”
“Đập tiền vào.” Triệu Thiên Kiệt ôm đầu nhàm chán bảo “Sau này tôi về tiếp quản công ty của ba tôi, đi học chỉ cho có hình thức thôi, rớt hay đậu gì sau này cũng có việc làm.”
Thiều Ngọc ngồi giữa chồng sách cao ngất miệt mài giải bài tập nghe câu này mà âm thầm rơi lệ.
Làm người giàu thật tốt, muốn gì cũng được, chỉ trách mình không phải người giàu.
“Sau này cậu làm gì đi nữa tôi mặc kệ.” Giản Chiêu cứng rắn lôi hắn dậy “Nhưng bây giờ cậu là học trò của tôi.
Cậu phải nghe theo lời dạy của tôi.
Làm cái này chỉ việc ráp số vào công thức thôi mà không làm được thì bản thân còn làm được việc gì lớn hả? Sau này đi tiếp quản làm CEO của công ty lớn mà ngay cả chương trình lượng giác cơ bản không biết giải thì có thấy thua kém với nhân viên không?”
“Nhưng nhân viên có giàu bằng tôi đâu, họ biết giải đi nữa thì cũng chỉ để đi làm kiếm tiền từ tôi mà.”
Triệu Thiên Kiệt hùng hồn đáp.
“Đúng là chịu cậu thật, rồi sau này gặp đối thủ thì sao? Để người ta nắm thóp mình việc không biết giải toán rồi công khai cho giới truyền thông biết hả?” Giản Chiêu đau đầu đỡ trán.
Cùng lúc đó có tiếng bước chân từ dưới cầu thang vọng lên.
Ôn Dĩ Hoài chậm rãi xuất hiện tiến về phía này, khuôn mặt điển trai ôn hòa dễ mến, bình thản tiếp nhận ánh nhìn chòng chọc của Triệu Thiên Kiệt, khóe môi cong lên, lễ phép chào hỏi:
“Chào thầy.
Thầy đến đây dạy phụ đạo cho bạn học Thiều hả?”
Anh mỉm cười ấm áp như gió xuân, khí tức trên người luôn hiền lành lễ độ làm người kính nể, mỗi khi nhìn ai đều làm người ta vừa căng thẳng xấu hổ.
Thiều Ngọc đỏ mặt gật đầu, lí nhí kêu ‘hội trưởng’.
Giản Chiêu đóng laptop, hỏi anh:
“Cậu đến đây tìm tài liệu hả?”
“Dạ không.
Em đến tìm thầy.” Ôn Dĩ Hoài lắc đầu, hỏi nhỏ “Thầy có thể ra kia nói chuyện với em không?”
Triệu Thiên Kiệt cau có xen vào:
“Có gì bí mật không nói ở đây được mà phải đi ra chỗ khác?”
Giản Chiêu đứng dậy, cẩn thận không kéo ghế gây tiếng động quá to, gật đầu đồng ý.
Hai người vòng ra đằng sau kệ sách cao xếp cuối cùng.
Triệu Thiên Kiệt đăm đăm nhìn theo, nếu không phải ngại có Thiều Ngọc ngồi đây thì hắn đã sớm lén theo sau nghe lén cuộc trò chuyện của hai người kia.
Thiều Ngọc cảm nhận rõ ánh mắt của hắn nhìn mình có thêm sự ghét bỏ, run lên, áp lực trên người đè nặng khiến cậu ta không thể tiếp tục làm bài, đành kiếm đại cớ qua loa (dù sao Triệu Thiên Kiệt cũng không để ý) rồi gom sách vở chuồn ra ngoài.
Ra đến chỗ vắng vẻ, xác định không có kẻ nào nghe lén hay có ai nhìn lên, Ôn Dĩ Hoài mới lôi từ trong túi ra hai vé xem phim của rạp chiếu lớn Ratour’s nổi danh, chìa ra cho y xem, ngượng ngùng hỏi:
“Em có thể mời thầy đi xem phim vào cuối tuần này được không?”
Giản Chiêu nhìn nhìn hai tấm vé anh đưa, có chút bất ngờ.
Từ nhỏ đến lớn y chưa được đến ngồi trong rạp chiếu phim bao giờ, cũng có chút tò mò, vẫn là cẩn thận hỏi:
“Xem phim gì? Hơn nữa sao cậu lại mời tôi?”
Hai má Ôn Dĩ Hoài hồng hồng, đáp:
“Phim trinh thám với thêm chút khoa học viễn tưởng, em nghĩ có lẽ thầy sẽ thích.
Bộ phim này có tên ‘LonelyStar’ được chuyển thể từ tác phẩm ‘Sonunda’ của tác giả người Thổ Nhĩ Kỳ.
Em mời thầy vì em quý thầy, với cả lỡ mua vé rồi mà không biết nên mời ai, em nghĩ đến thầy đầu tiên, vì thế mới muốn rủ thầy đi cùng.”
Giản Chiêu nghe đến tên tác phẩm được chuyển thể, trái tim đập thình thịch, đây là bộ truyện mà y rất thích, những năm cấp ba đều mê mẩn nó, dành dụm tiền mua từng cuốn thức đêm đọc, không nghĩ nó đã được chuyển thể thành phim rồi, vé vào rạp hẳn cũng đắt lắm, tâm trạng Giản Chiêu khá phấn khích và tò mò.
Tuy vậy y chưa đồng ý ngay, mà nói:
“Cậu làm thế này khiến tôi không biết phải thế nào nữa.
Hay tôi mua lại của cậu một vé nhé?”
“Không được.” Ôn Dĩ Hoài chân thành nói “Em mến thầy em mới mời thầy đi với tư cách học sinh mời thầy giáo để trả ơn việc thầy thức khuya dậy sớm đau đầu giảng dạy cho chúng em, vì thế thầy không thể làm thế này được.
Thầy đi cùng em nha?”
Giản Chiêu đắn đo nhìn anh.
Mười lăm phút sau, hai người đi ra ngoài.
Biểu tình Ôn Dĩ Hoài rất vui vẻ, không khống chế được mà cười rất tươi, anh cúi người chào y rồi rời đi ngay.
Bàn kia còn mỗi Triệu Thiên Kiệt ngồi đấy.
Đôi mắt săm soi nhìn Giản Chiêu ngồi xuống bên cạnh mình, dò hỏi:
“Tên hội trưởng chết tiệt kia nói gì với thầy?”
“Không nói gì quan trọng cả.” Giản Chiêu bình tĩnh kéo tập tài liệu qua “Cậu đừng quan tâm đến việc đó, lo tập trung làm bài tập đi.
Tôi sẽ kèm cho cậu trong thời gian sắp tới.”
Triệu Thiên Kiệt bĩu môi, vô cùng không hài lòng với câu trả lời của y, nhưng cũng không hỏi thêm, đôi mắt lóe lóe vẻ tính toán..