Bạn đang đọc Thầy Giáo Đặc Biệt Trường Nam Sinh – Chương 53
Giản Chiêu cất đôi dép bông vào trong hộc giường, chân thành nhắc nhở.
Đáp lại là tiếng ‘hừ’ lạnh đầy kiêu hãnh của Triệu Thiên Kiệt.
Hắn vươn tay cường thế túm chặt y lôi ra bắt nằm ở giữa, rồi nằm nghiêng người qua, sờ soạng lên trên tường chạm vào công tắc tắt phụt đèn.
Chốc lát, trong bóng tối, Sikeil cũng mò mẫm trèo lên giường.
Thời gian tích tắt trôi qua, rốt cuộc Triệu Thiên Kiệt cũng hiểu vì sao Giản Chiêu cảnh báo với mình đừng có hối hận.
Giường trong ký túc xá giáo viên đều cùng một size với nhau, đều dành cho một người nằm.
Vì đây là trường quý tộc cao cấp, nên thiết bị vật tư cũng được chọn lựa hàng tốt, nhưng giường này cùng lắm chỉ rộng và dài hơn giường đơn chút xíu, còn không lớn bằng giường đôi.
Người Giản Chiêu gầy gầy ốm ốm toàn da bọc xương, bình thường chỉ nằm chiếm diện tích nhỏ nên thấy thoải mái, bây giờ còn có thêm hai tên học sinh tuổi ăn tuổi lớn vóc dáng đô con nằm vào hai bên, cả ba người cùng chen chúc rất chật chội.
Lưng Triệu Thiên Kiệt nằm sát mép giường, chỉ cần nhích người ra xíu là sẽ lập tức rớt xuống dưới đất.
Bên kia Sikeil cũng không khá hơn, mỗi tội cậu ta vô tâm vô phế, vừa đặt lưng xuống là vào giấc ngay.
Khổ nhất là Giản Chiêu bị o ép ở giữa, không có đủ chỗ xoay mình, mái tóc xù của y còn cạ cạ vào cằm Triệu Thiên Kiệt.
Cái chăn không đủ cho ba người đắp, bị giành giật đến rúm ró nhăn nheo, thời tiết bên ngoài lạnh ngắt vậy mà trong đây lại một mớ hỗn độn ép sát dẫn đến nóng bức.
Giản Chiêu ngủ cũng không được an ổn.
Đêm nằm mơ thấy ác mộng, giãy giụa đến mệt lả vẫn không tỉnh giấc được, cả người cứ có cảm giác như bị tảng đá đè lên, còn có cái ôm ghì chặt đến nóng hầm hập, mồ hôi ra ướt cả lưng áo.
Sáng tỉnh dậy mới phát hiện người mình bị tên ấu trĩ Triệu Thiên Kiệt như con bạch tuộc quấn chặt lấy người y, chân hắn còn gác cả lên người.
Có lẽ do tối qua hắn không chịu ăn tối, sáng dậy dạ dày rỗng gây cảm giác đói bụng, lại nằm mơ tưởng Giản Chiêu là bánh bao, há miệng gặm gặm má y đến in vệt dấu răng.
Sikeil thì thê thảm hơn, bị đạp nằm lăn trên nền sàn lạnh lẽo, vậy mà vẫn còn ngủ rất say.
Giản Chiêu gạt tay tên đang ôm cứng người mình ra, lọ mọ mò dậy, tìm kính cận đeo vào.
Lúc xuống giường còn đá đá vào người Sikeil.
Bật công tắc điện, đi vào nhà tắm bắt đầu vệ sinh cá nhân.
“Ngày mới tốt lành.” Sikeil mơ mơ màng màng gãi lưng ngồi dậy, lẩm bẩm mấy tiếng rồi bám lấy thành giường mà đứng lên, chậm rì rì đi vào phòng tắm “Thầy Giản, nhà thầy còn cái bàn chải đánh răng nào chưa xài không?”
“Đây, có tận ba cái nhà trường chuẩn bị cho tôi, nhưng tôi dùng cái cũ tự đem theo, vẫn chưa đụng vào.” Y ném cho cậu cái bàn chải còn chưa lột ra khỏi vỏ.
Qua loa rửa mặt, dùng tay vuốt vuốt tóc thay cho lược (dù sao cũng không chải thẳng được), lau sạch tròng kính bằng khăn sạch, vỗ vỗ mặt cho tỉnh táo rồi đi ra dựng Triệu Thiên Kiệt dậy.
Hắn còn đang mớ ngủ, còn gắt gỏng vùi mặt vào chăn không chịu dậy.
Giản Chiêu còn đang lôi kéo hắn thì bên ngoài có tiếng gọi cửa của Ôn Dĩ Hoài vọng vào bên trong:
“Thầy ơi!”
Cánh cửa được mở ra.
Thanh niên với khuôn mặt điển trai và bộ quần áo sơ mi đắt tiền đã đứng chờ sẵn bên ngoài với nụ cười tỏa nắng.
Trên tay anh còn cầm theo hai hộp cơm còn nóng hôi hổi, có vẻ là vừa mua rồi vội chạy sang đây.
Ôn Dĩ Hoài lên tiếng chào hỏi, giọng ấm áp dễ nghe:
“Em biết hôm nay thầy định đến bệnh viện thăm Phó Quân Thanh, nên em qua đây sẵn lát đưa thầy đi ạ.”
“Cái gì? Thầy định đi đâu cơ?” Sikeil ló đầu ra hỏi với, trên khóe môi còn dính bọt kem đánh răng, đầu bù tóc rối cùng quần áo xộc xệch chưa chỉn chu gọn gàng “Lát cho em theo với, dù gì hôm nay cũng không có gì làm.”
Ôn Dĩ Hoài nhìn thấy Sikeil là nụ cười trên môi liền cứng lại, mặc dù cũng có vẻ không ưa nhưng không đến mức lộ liễu rõ ràng sự thù địch như Triệu Thiên Kiệt.
Sikeil vẫn hồn nhiên súc miệng, lau sạch mồm mép rồi lại nhào ra ngoài đứng ngay cạnh Giản Chiêu, cười hì hì:
“Hội trưởng Ôn sáng sớm đã qua đây là tính rủ thầy Giản đi đâu chơi hả?”
“Không có đi chơi.” Giản Chiêu mở rộng cửa cho Ôn Dĩ Hoài vào phòng, bảo anh để hai hộp cơm lên bàn ăn, rồi nói với Sikeil “Tôi đi lên bệnh viện thăm học sinh khác.”
“À, em biết, là thăm Phó Quân Thanh đúng không? Em cũng có quen cậu ta mà, cho em đi cùng với hai người đi, tiện thể đi thăm bệnh luôn!”
“Cậu cũng có quen với Phó Quân Thanh hả?” Giản Chiêu ngạc nhiên.
“Vâng, tất nhiên là quen rồi, hầu hết các gia tộc của học sinh SS trong trường đều có sự hợp tác liên kết với nhau mà.” Ôn Dĩ Hoài trả lời thay cho cậu ta.
Triệu Thiên Kiệt vốn đang nằm ngủ yên ổn trên giường thì bị tiếng nói chuyện ồn ào đánh thức.
Hắn lăn lộn một hồi mới chống tay ngồi dậy, vạt áo cẩu thả xốc lên để lộ cơ bụng săn chắc, đánh cái ngáp dài dặt dẹo rồi ngẩng đầu nhìn Ôn Dĩ Hoài.
Sắc mặt Triệu Thiên Kiệt không tốt lắm (thì có bao giờ tốt đâu) khi nhìn đến vị hội trưởng hội học sinh đột nhiên xuất hiện trong phòng, có lẽ vẫn còn cay cú việc hôm qua anh lén đưa Giản Chiêu về, đối với hắn, hành động này của Ôn Dĩ Hoài là cố ý.
Tuy nhiên thái độ của Ôn Dĩ Hoài luôn là lịch sự và dễ chịu với tất cả mọi người, vì thế vẫn lên tiếng chào hắn, tuy nhận lại chỉ cái liếc mắt trừng trừng.
“Ngại quá!” Anh gãi đầu, vẻ bối rối khi đặt hai hộp cơm ngay ngắn trên bàn “Em cứ tưởng thầy ở trong phòng một mình, nên mua có hai hộp qua, hay là…”
“Không sao, không sao!” Sikeil ngắt ngang, tự nhiên đi vào chạn bát trong khu bếp mang ra bốn cái tô “Hộp cơm to như thế này, chia ra bốn phần vẫn đủ mà.”
“Chỉ sợ không đủ ăn thôi.”
“Vẫn dư dả lắm!” Sikeil kiên quyết đáp, đã bắt đầu mở hộp tự mình chia phần cơm.
Ôn Dĩ Hoài cười gượng, lại nhìn qua Giản Chiêu muốn nói gì đó, nhưng chưa kịp mở miệng thì biểu tình đã có vẻ sửng sốt, hai má anh cũng dần đỏ lên, lắp bắp chỉ vào mặt y:
“Thầy…thầy, má thầy là bị sao vậy ạ?”
Anh không nói thì thôi, vừa nói thì toàn bộ những đôi mắt đều nhất quán tập trung vào khuôn mặt của Giản Chiêu.
Bên má phải y có một dấu răng in hằn nổi bật trên làn da trắng xanh láng mịn.
Giản Chiêu cũng giật mình, vội đưa tay sờ qua, rồi nhìn đến khuôn mặt đầy sự đắc ý của Triệu Thiên Kiệt đang đứng dựa tường, hiểu ra, lần đầu tiên bộc lộ sự tức giận, kêu lớn:
“Triệu Thiên Kiệt! Cái này là do cậu làm đúng không!?”
Hắn cười nhếch môi để lộ răng khểnh sắc nhọn trắng tinh, vẻ thỏa mãn hiện rõ trên khuôn mặt đẹp trai, đáp:
“Có cắn rớt miếng thịt nào của thầy đâu mà giận.”.