Bạn đang đọc Thầy Giáo Đặc Biệt Trường Nam Sinh – Chương 47
Vào những ngày đầu bước chân lên mảnh đất thủ đô nhộn nhịp sầm uất này, vì không quen với khí hậu nơi đây và ăn uống bê tha bừa bãi mà Giản Chiêu bệnh nặng phải nhập viện.
Và nơi mà y nằm nghỉ dưỡng lại chính là bệnh viện này, y tá chăm sóc Giản Chiêu là Vương Mỹ Mỹ, cô gái có mái tóc đen tuyền xinh xắn và nụ cười duyên dáng.
Trùng hợp sao bây giờ cô ấy lại được điều qua đây chăm sóc Phó Quân Thanh.
Vương Mỹ Mỹ rất có hảo cảm với Giản Chiêu, đôi mắt màu hổ phách của y làm cô mang ấn tượng sâu đậm, vì thế mới gặp là nhận ra ngay.
Tuy nhiên cô hơi ái ngại kẻ mà nhìn một phát là biết học sinh cá biệt – Triệu Thiên Kiệt, với ánh nhìn đăm đăm như sói dữ và khuôn mặt đẹp trai ngạo nghễ luôn đem đến cảm giác áp bức cho người khác, huống hồ cô cũng nghe danh hắn, là con trai độc nhất nhà tài phiệt, không hiểu sao lại có mặt ở đây.
Hắn ngồi xuống ghế, dán mắt vào màn hình điện thoại, nhưng mọi cử động lời nói của hai người đều bị Triệu Thiên Kiệt nhìn thấy hết.
Vương Mỹ Mỹ hơi ái ngại, nói nhỏ thỏ thẻ với Giản Chiêu:
“Lần trước anh đi nhanh quá không kịp làm quen, ừm…anh có tài khoản Facebook không? Chúng ta kết bạn đi.”
“Thật tiếc quá, tôi không dùng Facebook, cô biết đấy, tôi dốt đặc công nghệ mà.” Giản Chiêu gãi đầu, trước ánh mắt thất vọng của cô gái lấy ra điện thoại “Nhưng cô có thể cho tôi số điện thoại hoặc chúng ta có thể nhắn tin qua email.”
Hai người trao đổi phương thức liên lạc, mặt cô y tá thoáng chốc vui tươi hẳn, chào tạm biệt y rồi rời khỏi phòng bệnh.
Giản Chiêu cất điện thoại vào túi áo khoác, kéo ghế ngồi xuống bên giường bệnh, nhìn khuôn mặt tái nhợt của Phó Quân Thanh.
Nếu chỉ nhìn qua chẳng ai biết anh đang mang một thân vết thương nặng nề, chịu sự dày vò trong thời gian qua.
Cũng không ai biết được dưới khuôn mặt lạnh như băng nhạt nhẽo này là tâm hồn ấm áp nhẫn nhịn.
Y kéo tủ đầu giường, lôi ra tuýp thuốc, vén ống tay áo anh lên, bắt đầu bôi thuốc.
Không biết Triệu Thiên Kiệt xích ghế lại gần từ bao giờ, nhìn từng hành động của y, biểu cảm hằm hè, hồi lâu mới nghiến răng lên tiếng:
“Sao thầy lại cho cô gái vừa nãy số điện thoại?”
Giản Chiêu bớt thì giờ liếc qua hắn, rồi lập tức quay vào việc chính, làm như không nghe thấy.
Chốc lát cảm giác bên túi mình có bàn tay sờ tới, vội né qua một bên, trừng mắt nhìn Triệu Thiên Kiệt:
“Cậu không nên tùy tiện đụng vào đồ của người khác như thế!”
“Tôi đụng chút thì đã sao.” Triệu Thiên Kiệt cũng ngang ngạnh “Thầy chưa cho tôi số điện thoại của thầy.
Thầy cho cô y tá kia lại không cho tôi?”
Nhìn bộ dạng nhảy dựng so đo hơn thua của hắn, Giản Chiêu muốn mở miệng hỏi vì sao phải cho và hắn muốn có để làm cái gì, môi vừa mấp máy thì người nằm trên giường đã cử động, tiếng rên rỉ truyền đến cắt ngang cuộc nói chuyện vô bổ.
Giản Chiêu nhìn lại, thấy đôi mắt vốn nhắm nghiền của Phó Quân Thanh đã mở ra nhìn chằm chằm y, rồi từ từ di chuyển xuống nhìn bàn tay dính đầy thuốc đang bôi lên vết bầm rải rác khắp cánh tay mình.
Giản Chiêu nhìn theo tầm mắt anh, tưởng Phó Quân Thanh sẽ phản ứng mạnh như hồi y lột đồ anh trong phòng y tế, vội buông ra nhưng đã bị Phó Quân Thanh nắm lấy cổ tay, Giản Chiêu cười mỉm, nhẹ giọng giải thích:
“Tôi giúp cậu bôi thuốc, thương nặng quá rồi.”
Phó Quân Thanh muốn ngồi dậy, nhưng vừa cử động nhẹ lồng ngực đã truyền đến cơn đau dữ dội, anh lại nằm xuống, đôi mắt mờ đục dần thanh minh, hồi lâu mới khàn khàn lên tiếng:
“…cảm…ơn…thầy.”
“Không phải câu nệ, người mà cậu nên cảm ơn là bác sĩ Cao.” Giản Chiêu ngồi thẳng lưng, tiếp tục bôi mớ cao dược trên tay vô vết thương thâm tím của anh “Bác sĩ Cao là người phát hiện cậu đang bất tỉnh trên bãi cỏ, sau đó mới túm tôi lôi đến, rồi còn sơ cứu nhẹ cho cậu.
À mà…”
Giản Chiêu chỉ qua Triệu Thiên Kiệt đang ngồi đằng sau:
“Phải cảm ơn cả bạn học Triệu nữa.
Chính cậu ta đã giúp vác cậu vào phòng y tế đấy, còn theo đến tận đây.”
Phó Quân Thanh hơi ngẩng đầu nhìn lên khuôn mặt dương dương tự đắc của Triệu Thiên Kiệt, ánh mắt lạnh đi, quay ngoắt vào bên trong, không nói câu nào với hắn.
Thế là Triệu Thiên Kiệt nổi giận, chỉ tay vào anh mà rít qua kẽ răng:
“Tên vô ơn, nếu không nhờ ông đây thương tình vác mày vào thì lúc này tên khốn như mày đã nằm chết dẫm dưới ánh nắng rồi, mày nghĩ tên thầy còi cọc này với tên bác sĩ đứng tuổi kia đủ sức khênh mày đi cả quãng đường hả?”
Giản Chiêu đặt ngón trỏ lên miệng, nhắc nhở hắn:
“Bé họng thôi, ăn nói cho cẩn thận, cả bệnh viện này đều nghe hết rồi.”
Phó Quân Thanh lại quay đầu về, đôi mắt hấp háy nhìn Giản Chiêu như có rất nhiều điều muốn nói, đôi môi hé mở rồi lại mím chặt, cuối cùng chỉ hỏi một câu:
“Người đàn bà kia…có…đến đây không?”
“Có chứ, sao mà bà ta không đến được.” Triệu Thiên Kiệt hầu như trả lời ngay lập tức, hắn cười khẩy, mỉa mai “Bà ta còn cãi nhau với bác sĩ muốn chuyển mày về nhà điều trị cơ, ai mà biết được ở nhà bà ta sẽ làm ra điều gì.
À mà, mày biết người thầy của chúng ta là ai không? Cháu ruột của mẹ kế mày đấy, sao hả? Mẹ kế mày còn tính nhờ thầy nghĩ kế hại mày đấy.”
Đôi mắt của Phó Quân Thanh lại nhìn về phía y, Giản Chiêu nhàn nhạt vặn nắp đóng lại tuýp thuốc, tâm trạng cũng tuột dốc sau sau câu nói của hắn, giọng lạc hẳn đi, nghe như chẳng giống giọng nói bình thường của y tí nào, lời nói sắc bén đáp lại:
“Tôi chẳng trông mong gì mình có tí xíu quan hệ nào với bà ta vào bây giờ đâu.
Còn nếu cậu nghĩ tôi sẽ giúp bà ta làm ra mấy kế hoạch ba xàm ba láp gì gì đấy thì đó là việc của cậu.”
Biểu tình của Giản Chiêu vẫn tĩnh lặng, nhưng khí tức xung quanh lại lắng xuống hàm chứa sự tức giận, như thể bảo y có quan hệ gì với Phó phu nhân đều là sự sỉ nhục vậy, mái tóc xù che đi không thấy được đôi mắt, chỉ thấy khuôn mặt đã trắng bệch.
Triệu Thiên Kiệt đứng phắt dậy, bực tức vuốt ngược tóc ra đằng sau, hàm hồ bảo ‘tôi không có nghĩ như vậy’ rồi thẳng thừng đẩy cửa đi ra ngoài.
Cũng phải, hai người quen biết nhau chưa đến một tuần, chưa hiểu biết hết con người của nhau, sự thù ghét của hắn với Phó phu nhân quá lớn, không dễ dàng tin tưởng y không vì lợi mà làm theo lời bà ta..