Bạn đang đọc Thầy Giáo Đặc Biệt Trường Nam Sinh – Chương 29
Sáng hôm nay có hai tiết Toán của lớp A5, vì thế Giản Chiêu lên lớp từ sớm, còn mang theo một hộp bự cồng kềnh mà khó khăn lắm mới có thể vác lên đây.
Thời tiết hôm nay hiếm hoi mới được hôm trời ấm, không đến mức lạnh cóng như mỗi sáng trước.
Giản Chiêu trông còn nhỏ thó và ốm nhom hơn khi mặc lên người áo sơ mi rộng đã hơi phai màu kết hợp với quần bò màu nâu sữa, cái tà quần phải xoắn lên mấy lần mới không dài quá gót chân.
Phải mất nhiều thời gian lắm mới chải gọn được mái tóc xù màu hạt dẻ, để lộ đôi mắt đẹp dưới lớp kính cận to cộ được dán băng keo vì sự cố sút cáng gãy gọng hôm qua và nhiều lần trước.
Cổ vẫn thủy chung được quấn quanh bởi cái khăn len màu đỏ đậm làm nổi bật làn da trắng bệch xanh xao.
Không hiểu sao người vẫn luộm thuộm như thế mà lại tỏa ra một sức hút kì quái.
Đến giờ, chuông reo báo vang inh ỏi, lũ học sinh lục tục kéo vào trong lớp, tất cả đều bị bất ngờ trước bộ dạng mới của thầy giáo, không khỏi nhìn nhiều hơn một chút.
Ngay cả Triệu Thiên Kiệt cũng bất ngờ, lân la đứng lại khinh khỉnh nói:
“Biết sửa soạn rồi sao, thầy Giản? Thầy không thể khoác lên mình bộ đồ thời thượng nào hơn à? Có cần tôi giúp không?”
“Tôi không phải con công mới lớn như cậu đâu, bạn học Triệu.” Giản Chiêu mỉm cười hòa ái “Nhanh về chỗ đi, nếu hôm nay cậu không mang theo sách giáo khoa thì rời khỏi lớp ngay bây giờ cũng được.”
Triệu Thiên Kiệt cười nhếch môi, lôi từ trong chiếc balo Michael Kors đắt tiền một quyển sách Toán mới được bao bọc cẩn thận, dáng vẻ đắc thắng như học sinh phá phách lần đầu làm đúng nội quy, muốn khoe mẽ với thầy giáo.
“Tốt lắm, giờ cậu có thể xuống dưới rồi.” Giản Chiêu không keo kiệt khen một câu, nhìn Triệu Thiên Kiệt đi như muốn hếch mũi lên trời mà buồn cười.
Tất cả mọi học sinh đều nhìn hắn, chà, thiếu gia họ Triệu hôm nay lại có hứng lên lớp, bảo sao thời tiết ấm một cách đột ngột thế này.
Phải biết từ đầu năm đến giờ số lần Triệu Thiên Kiệt ngồi trên ghế lớp phải đếm trên đầu ngón tay.
Ôn Dĩ Hoài phải đi trực quanh sân trường nên vào muộn hơn, mãi đến khi mọi người ngồi xuống chỗ của mình mới đẩy cửa vào lớp.
Nụ cười của anh càng tỏa sáng khi nhìn đến Giản Chiêu, tất cả tầm mắt học sinh dưới lớp đang hướng về bên này nên chẳng thể mở lời nói gì, chỉ nháy mắt một cái tinh nghịch với y và giơ ngón like tỏ vẻ yêu thích.
Giản Chiêu cũng cười với anh.
Sau đó đứng trên bục giảng, ho khan vài tiếng lấy hơi, hỏi lớn:
“Hôm nay bạn học nào không mang sách, vui lòng đứng lên cho tôi.”
Lớp yên tĩnh vài giây, chẳng có học sinh nào đứng lên cả, mọi người đưa mắt ngó nhìn nhau, trên bàn đều đặt một quyển sách nằm ngay ngắn với cuốn tập nhỏ.
Ngay cả tên học sinh bát nháo nhất cũng lẳng cuốn sách Toán trên bàn mình.
Giản Chiêu ngạc nhiên nhìn quanh, chỉ mới qua một buổi học, chẳng lẽ lũ học sinh này giác ngộ nhanh như vậy? Hay là lại muốn bày ra trò gì.
Y gật đầu tỏ ý hài lòng:
“Tốt, giỏi lắm, tiến bộ hơn ngày đầu rất nhiều, mong các em tiếp tục giữ vững thái độ học tập thế này.”
Điện thoại Giản Chiêu đặt trên bàn khẽ rung, y hơi liếc mắt nhìn qua, hóa ra là tin nhắn của Triệu Thiên Kiệt gửi đến.
Nội dung vỏn vẻn hai dòng nhờ tôi đe nẹt lũ đần này đấy, thầy vừa lòng không?
À, hóa ra là nhờ cái danh ác bá của Triệu Thiên Kiệt, có lẽ hắn đã bày ra chiêu trò gì đó mà chẳng tốn công, dù sao lớp này hơn phân nửa là đàn em tôn sùng hắn rồi.
Giản Chiêu ngẩng đầu nhìn thấy vẻ mặt đắc ý của Triệu Thiên Kiệt, nhàn nhạt lên tiếng:
“Bạn học Triệu, không sử dụng điện thoại trong giờ học.”
Thoáng chốc hàng loạt cái đầu quay lại nhìn hắn.
Triệu Thiên Kiệt cứng người, không ngờ y sẽ lên tiếng nhắc nhở mình thế này, âm thầm nghiến răng ken két, quát lên:
“Nhìn cái gì mà nhìn!”
Sau đó phẫn nộ nhắn lại một câu thầy trả ơn tôi thế này à? rồi mới hậm hực nhét cái điện thoại vào balo.
Cửa lớp lần nữa đẩy ra, lần này cả lớp lập tức im bặt, không khí tĩnh lặng lạ thường, thậm chí cây bút rơi xuống đất cũng tạo nên tiếng vang làm người giật mình.
Người vừa bước vào là Phó Quân Thanh.
Phó Quân Thanh đến trễ, nhưng điều đó không quan trọng bằng việc hôm nay cậu ta lại có thể đến lớp.
Trong tiếng ồn ào bùng nổ, anh bước vào lớp học như học sinh bình thường, bước đi vững vàng không nhận ra anh vừa trải qua cơn sốt cao hôm qua.
Phó Quân Thanh chẳng để ý đến ánh mắt như phun lửa của Triệu Thiên Kiệt hay giữa sự tò mò đánh giá của các học sinh khác, giữa đôi mày thanh tú là sự lạnh lùng như băng.
Chỗ ngồi của Phó Quân Thanh ở cuối lớp sát với cửa sổ, khi đi ngang qua chỗ Giản Chiêu đang đứng, anh đột ngột dừng lại.
“Bạn học Phó hôm nay chịu lên lớp sao? Tuyệt đấy, lần sau tiếp tục cố gắng nhé.” Thấy đôi mắt lạnh nhạt của Phó Quân Thanh nhìn mình, Giản Chiêu nhàn nhã cười với anh..