Thầy Giáo Đặc Biệt Trường Nam Sinh

Chương 27


Bạn đang đọc Thầy Giáo Đặc Biệt Trường Nam Sinh – Chương 27


Nhìn Phó Quân Thanh nằm sõng soài trên nền đất lạnh, Giản Chiêu thiết nghĩ cũng nên đỡ anh ngồi dậy.

Y vừa nắm lấy khuỷu tay Phó Quân Thanh thì cổ tay đã bị túm lấy.

Phó Quân Thanh ngẩng đầu, ánh mắt mê man mờ mịt, sắc mặt vô cùng tệ, Giản Chiêu thì thầm:
“Bỏ tay ra nào, tôi gọi người đưa cậu xuống phòng y tế, sức khỏe cậu không ổn lắm đâu.”
“Không!” Phó Quân Thanh nói khào khào như thể sắp đứt hơi “Tôi…tôi không thể đi…tôi cần ở lại…tiếp tục tập bơi…tôi phải được chọn…”
Sau đó anh ta gục đầu xuống, hoàn toàn mất ý thức.

“Thật là, sao lúc này rồi còn để ý đến chuyện này chứ…”
Giản Chiêu bối rối đi ra ngoài vẫy gọi Tấn Bá.

Nói với hắn về việc Phó Quân Thanh ngất xỉu trong nhà tắm.

Tấn Bá dùng sức đỡ anh ta dậy, quàng một tay Phó Quân Thanh qua vai mình.


Phó Quân Thanh cao to hơn thầy thể dục nhiều lắm, nên Giản Chiêu cũng phải phụ một tay đỡ anh đi ra bằng cửa sau của phòng tắm, đi thẳng đến phòng y tế.

May mắn thay giờ đang trong tiết học chiều nên trên đường đỡ Phó Quân Thanh đến phòng y tế cũng không gặp đám học sinh túm năm tụm ba nào.

Giản Chiêu và Tấn Bá đỡ người vẫn đang hôn mê nằm lên giường, quần áo của Phó Quân Thanh cùng Tấn Bá vẫn ướt, nhỏ giọt in lên ga giường màu trắng, để lại vết nước tung tóe.

Tấn Bá còn đang có tiết, giải thích tình hình chung cho người bác sĩ trong phòng y tế xong thì cũng rời đi, để lại một mình Giản Chiêu ở đó.

Giản Chiêu đỡ một tên to bự gần gấp đôi bản thân đi hẳn quãng đường dài, tuy rằng đa phần đều nhờ sức Tấn Bá nhưng y cũng mệt không ít, lúc đứng thẳng còn phải đỡ eo, mồ hôi túa ra còn nhiều hơn người nằm trên giường, vịn vào thành tường thở dốc.

“Sao lại là cậu nữa?”
Giản Chiêu nghe thấy có tiếng người quen, ngẩng đầu lên vuốt ngược mái tóc xù ra sau, ngơ ngẩn:
“Bác sĩ Cao?”
Đó là một người đàn ông hơn ba mươi tuổi, mặc áo blouse trắng, đang đo nhiệt độ cho Phó Quân Thanh, đeo kính cận, cũng nhìn lại Giản Chiêu, đôi lông mày cau lại, ngúng nguẩy đáp.

“Hừ, tôi đây! Vẫn nhận ra cơ đấy.”
Đây là vị bác sĩ đã điều trị bệnh cho Giản Chiêu trong vòng ba năm cấp ba cùng hai năm đại học.

Vì hồi đó nơi y ở cách xa bệnh viện, mỗi lần bệnh nặng cha đều mang y đến một phòng khám tư có duy nhất vị bác sĩ tên Cao Thái – chính là người trước mặt.

Tần suất Giản Chiêu đến phòng khám này thường xuyên đến mức bác sĩ Cao cũng quen mặt y, đặc cách cho làm ca ưu tiên khám trước, đến cả chiều cao cân nặng bệnh lí Giản Chiêu cũng thuộc nằm lòng.

Câu nói mà bác sĩ Cao hay nói mà y nhớ nhất là: “Khiếp, cả năm trời vẫn không tăng lạng nào, đồ suy dinh dưỡng!”
“Không nghĩ ở nơi này còn gặp người quen.

Sao bác sĩ lại làm ở đây? Phòng khám ở quê thì sao?” Giản Chiêu kéo ghế ngồi, hỏi thăm.

“Không đủ kinh phí duy trì, phá sản rồi.


Đang làm ăn xin thì được trường này thu nhận.”
Giản Chiêu bật cười.

Bác sĩ Cao vẫn cau có như ngày nào, sau khi rút cái nhiệt kế đang kẹp trên người Phó Quân Thanh lên, nheo mắt săm soi, nói:
“Tận 38 độ 7, sốt cao rồi.

Tên nhóc này mấy đêm đi ngụp lặn vào trời khuya giá rét, bị vậy cũng đáng lắm.

Sức chịu đựng cũng có giới hạn chứ.”
“Vâng, tôi đang đi vào nhà tắm thì thấy cậu ta ngất xỉu trong đó.” Giản Chiêu nói
Bác sĩ Cao thôi không nhìn đến cái bảng hiện số đo bé tí trên nhiệt kế, đôi mắt dưới cặp kính gọng đen đen nhìn về phía Giản Chiêu, ẩn ý sâu xa nói:
“Hình như cậu Giản, à không, Thầy Giản cứ gặp phải mấy chuyện ngoài ý muốn ấy nhỉ.”
Hồi học lớp 11 liên tiếp sáu lần trong ba tháng Giản Chiêu gặp tai nạn phải vào băng bó trong phòng khám.

Đến giờ vẫn vậy, rắc rối cứ nhằm y mà kéo đến.

“Số mệnh rồi bác sĩ, sao tránh được.” Giản Chiêu xoa xoa cái eo “Thôi, nếu không còn chuyện gì nữa thì xin phép bác sĩ tôi đi trước đây.”
“Vội vã như thế làm cái gì? ” Bác sĩ Cao mở ngăn kéo, lấy một bịch khăn giấy ném cho Giản Chiêu: “Cởi đồ trên người cậu học sinh này ra, lau sạch nước đi.”
Giản Chiêu nhìn chằm chằm vào bịch khăn giấy trên tay mình, một lúc sau mới ngẩng đầu lên nhìn bác sĩ Cao:

“…tôi á? À ờ ý tôi là tùy tiện cởi đồ người khác khi chưa được sự đồng ý thì hơi bất lịch sự.

Không ấy hay là bác sĩ làm đi.”
“Tôi chỉ làm mấy công việc khám bệnh, người là do cậu dẫn đến, mấy chuyện này đương nhiên do cậu phụ trách rồi.” Bác sĩ Cao khoanh tay “Hơn nữa cậu là thầy giáo, chăm lo sức khỏe học sinh của mình là chuyện bình thường.”1
Giản Chiêu do dự nhìn Phó Quân Thanh đang ngủ say, đôi lông mày anh nhíu lại, vẻ mặt đỏ như gấc, hơi nóng từ người anh như muốn bốc lên, môi lại tái nhợt, có vẻ vô cùng khó chịu.

Phó Quân Thanh cũng mất ý thức, chắc hẳn sẽ chẳng biết chuyện gì xảy ra, thay vì cứ lưỡng lự khiến tình trạng tồi tệ hơn thì Giản Chiêu cũng chỉ có thể bắt tay vào làm.

Y vươn tay cẩn thận cởi bỏ quần áo dính nước trên người Phó Quân Thanh.

Những vết thương dữ tợn trên thân thể cường tráng của anh bại lộ ra trước mắt trong gang tấc, nhìn ở khoảng cách gần, có vẻ những vết thương cũ và mới đều chưa được xử lí.

Trông cứ như Phó Quân Thanh bị bạo hành, chịu sự đánh đập nặng nề trong thời gian dài.

Dù Phó Quân Thanh có là con rơi của Phó gia đi nữa thì dù gì cũng là dòng máu, thiếu gia nhà họ Phó, dù bị chèn ép cũng không đến mức phải chịu những vết thương đau đớn thế này..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.