Bạn đang đọc Thầy Giáo Đặc Biệt Trường Nam Sinh – Chương 25
Buổi tối hôm sau có người tìm đến tận phòng ký túc xá của Giản Chiêu.
Giản Chiêu đang ngồi cạnh bàn, vừa gặm bánh mì vừa soạn giáo án, đồng hồ cũ kĩ trên tường vừa điểm đúng tám giờ.
Bóng đèn điện treo lủng lẳng trên tường vài lần nhấp nháy.
Vừa xếp gọn lại xấp giấy qua một bên thì bên ngoài vọng đến tiếng đập cửa ầm ầm vang dội.
Giản Chiêu vô cùng không vui, đã tối thế này còn đến phá rối, muốn cho các giáo viên khác có ấn tượng xấu với y sao.
Cánh cửa mở ra, Giản Chiêu có xúc động muốn đóng sầm cửa lại.
Đứng bên ngoài là Triệu Thiên Kiệt, hắn mặc một bộ đồ thời thượng đắt tiền và rườm rà nổi trội như thể nếu có lẫn vào đám người đi xem nhạc rock thì cũng không lạc quẻ.
Mái tóc đỏ được dùng keo xịt hất ra đằng sau, ánh lên vẻ bóng bẩy, đôi lông mày xẻ một đường ngay đuôi, vẫn luôn trong tình trạng nhíu chặt khó chịu biểu hiện trạng thái bực bội.
Ngay trước khi Giản Chiêu phản ứng lại mà kịp đóng cửa thì hắn đã thô bạo chặn cửa chen vào bằng được, ngạo nghễ dùng bạo lực xông vào phòng, xong chễm chệ ngồi xuống ghế, ánh mắt ghét bỏ nhìn nửa ổ bánh mì nằm trên bàn.
Giản Chiêu chưa kịp lên tiếng thì hắn đã rống lên:
“Sao thầy dám chặn tôi, hả!?”
“Suỵt, nói nhỏ thôi!” Giản Chiêu đưa ngón tay để lên miệng, thủ thế nhắc hắn im lặng “Nguyên dãy lầu này đều bị tiếng của cậu làm ồn rồi.
Nếu giáo viên khác kéo đến đây thì sao?”
Sau đó y đột ngột nghiêm mặt:
“Có quy định học sinh không được đi vào ký túc xá của giáo viên trừ người của hội học sinh.
Mà nếu có lý do khẩn thiết cần giúp đỡ thì không nên xông vào phòng thế này, hiểu chưa?”
Triệu Thiên Kiệt hất cằm, hằm hè đáp lại:
“Hiểu cái gì mà hiểu, đặc quyền của học sinh SS là tự do đi lại, tôi có ngủ ở đây qua đêm cũng không kẻ nào dám đến hạch tội.
Hơn nữa, tôi đến để hỏi thầy, thầy dám bỏ tôi vào danh sách đen sao?”
Cậu ta đến đây vào lúc này chỉ để hỏi cái việc này thôi à?
Hôm qua người cuối cùng động đến điện thoại của y là Ôn Dĩ Hoài.
Nhưng Giản Chiêu không hiểu vì sao anh phải làm cái việc thế này, dù sao Triệu Thiên Kiệt cũng đâu trẻ trâu đến mức đi khủng bố tin nhắn đâu chứ.
Còn chưa kịp làm gì thì điện thoại đã bị Triệu Thiên Kiệt nhanh tay chộp lấy.
Vì Giản Chiêu chẳng để mật khẩu hay mấy thứ đại loại như bảo mật màn hình nên hắn ta dễ dàng mở lên, vào appchat.
Nhìn thấy tài khoản Ôn Dĩ Hoài vốn dĩ nên nằm trong danh sách đen thì lại xuất hiện ở ngay tin nhắn đầu, hơn nữa mới sáng nay hắn còn gửi tin nhắn chào buổi sáng cho Giản Chiêu.
Triệu Thiên Kiệt giận dữ, lại một lần nữa muốn chặn cậu ta thì điện thoại bị giật lấy.
“Thật là, nếu cậu dành được một nửa sự chú ý cho học tập giống như lúc cậu quan tâm vấn đề vớ vẩn này thì có phải thành tích đã tốt lên rồi không.” Giản Chiêu bấm bấm điện thoại, vừa than phiền vừa gỡ chặn tài khoản của Triệu Thiên Kiệt.
Xong liền tắt điện thoại cho vào túi “Bây giờ cậu có thể về.”
“Thầy có chặn tôi nữa không?” Hắn ta nghi ngờ hỏi.
Giản Chiêu nhún vai:
“Ừm…không, à ờ, chắc thế.
Và tất nhiên tôi cũng không giao điện thoại cho cậu để cậu làm ba mớ lằng nhằng như tiếp tục kéo tài khoản của hội trưởng hội học sinh vào danh sách đen đâu.”
Triệu Thiên Kiệt không cam lòng, nhưng cũng không làm mình làm mẩy hay hung bạo đe dọa, tự nhiên chuyển chủ đề:
“Hai ngày nữa đến cuộc thi bơi, thầy chắc chắn phải đến xem dáng vẻ oai vệ của tôi khi giành chiến thắng đấy.”
“Cậu tự tin rằng mình sẽ được chọn? Không ngại đối thủ khác sao?”
“Người được chọn để thi chỉ có một, và người đó chỉ có thể là tôi.” Triệu Thiên Kiệt dõng dạc tuyên bố, còn đính thêm một câu kênh kiệu “Tên Phó Quân Thanh kia không có cửa, hắn còn sắp phát bệnh vì sự điên khùng tập luyện lúc đêm khuya của mình kia.”
Mí mắt Giản Chiêu giật giật.
Triệu Thiên Kiệt đến mục đích chính là để thông báo cái tin này, sau khi uy hiếp Giản Chiêu nhất định phải đến xem hắn tham gia cuộc thi rồi mới rời đi.1
Rất nhanh đã qua ngày mới.
Buổi sáng hôm nay Giản Chiêu quay lại dạy hai lớp 10 ngày hôm trước, rồi ngày mai lại có tiết của lớp 11A5 y chủ nhiệm cùng lớp của Thiều Ngọc trong một buổi sáng.
Buổi chiều trống ba tiết đầu, Giản Chiêu tiện đường ghé qua hồ bơi nhìn lớp mình đang bị thầy thể dục Tấn Bá hành hạ.
Các học sinh nam còn lại đều biết trước mình sẽ chẳng có cơ hội tham gia nên thái độ rất hời hợt.
Tấn Bá cũng mặc kệ bọn chúng, cái mà hắn để tâm hai tay đua bơi lội xuất sắc Triệu Thiên Kiệt và Phó Quân Thanh.
Tuy nhiên bây giờ ở dưới hồ bơi chỉ thấy mái tóc đỏ rực của Triệu Thiên Kiệt, bóng hình Phó Quân Thanh không xuất hiện.
“Thầy Giản đến xem lớp à?” Tấn Bá vừa vuốt vuốt khuôn mặt chữ điền dính đầy nước của mình, cười nhe răng “Tôi đang chọn một tuyển thủ thích hợp đi thi đây.”.