Thầy Giáo Đặc Biệt Trường Nam Sinh

Chương 20


Bạn đang đọc Thầy Giáo Đặc Biệt Trường Nam Sinh – Chương 20


Quãng đường mà hai người đi giống như người nổi tiếng diễu hành vậy, hàng loạt ánh mắt có soi mói có sợ sệt hướng về phía này.
Giản Chiêu biết hiện giờ nhìn bản thân rất nhếch nhác cùng chật vật, đã rất lâu rồi y chưa trải qua cảm giác làm tâm điểm của đám đông.

Mà tình huống bây giờ còn tệ hơn nhiều.

Bọn họ có người thì đồng tình, người thì cười cợt, có lẽ chuyện xảy ra ngày hôm nay rất nhanh sẽ trở thành chuyện phiếm trong tai tất cả mọi người, tệ hơn là bị đăng lên diễn đàn trường.

Giản Chiêu vững vàng bước đi, đôi mắt thỉnh thoảng nhìn sang những tên học sinh đang nghị luận, màu mắt hổ phách dường như đậm hơn, sự lạnh nhạt hờ hững dâng đầy trong đó tạo ra cảm giác làm người sởn tóc gáy, thành công khiến đám đông lập tức giải tán.
Đường về ký túc còn xa, mà đôi chân của Giản Chiêu đã không còn bước vững nữa, phổi truyền đến từng trận co thắt, nếu không nhanh làm ấm người thì ngày mai thể nào cũng mang bệnh nặng.

Vì thế hai người chuyển hướng đến nhà vệ sinh.

Truyện Teen Hay
Cũng may trong nhà vệ sinh không có người, không khí bên trong cũng ấm hơn, Thiều Ngọc giúp y đóng cửa.

Giản Chiêu đứng bên bồn rửa mặt, cởi xuống cái áo len vì dính nước mà nặng nề.

Thân thể gầy gò bại lộ trong chốc lát.

Vòng eo nhỏ, xương sườn gần như lộ ra mỗi khi Giản Chiêu dang hai tay lên.

Thiều Ngọc rụt rè hỏi thăm y, Giản Chiêu lại không đáp vì bận vắt khô áo len.
Nhìn thấy sự im lặng của Giản Chiêu rơi vào mắt Thiều Ngọc khiến thiếu niên hiểu lầm.

Lúc nãy cậu ta vẫn còn cứng rắn khi đối mặt với người bắt nạt mình, vậy mà bây giờ nhịn không nổi, đôi mắt long lanh chảy ra hai hàng nước mắt không ngừng được, vội tiến đến cẩn thận nắm chặt lấy cánh tay Giản Chiêu, thút thít:
“Xin lỗi, em thành thật xin lỗi thầy, lúc nãy là em làm liên lụy đến thầy rồi.

Mấy người đó vốn dĩ đều nhắm vào em, bọn họ chỉ muốn bắt nạt em biến em thành trò cười để hả dạ vì những lời đồn không hay gần đây…”
Mắt Thiều Ngọc đỏ ửng, giọng nói nghèn nghẹn:
“Nếu lúc đầu em không nhờ thầy đi cùng em, hoặc em không sợ hãi mà trốn sau lưng thầy thì đã người bị ướt vốn dĩ nên là em, thân thể thầy đã yếu, bị thế này…!hức…!hức…!em xin lỗi…”
Thiều Ngọc không ngừng lặp lại mấy lời xin lỗi, nước mắt rơi xuống ngày càng nhiều hơn, tuôn ra làm khuôn mặt cậu ta trở nên lem nhem.

Giản Chiêu nhức đầu, thở dài, bỏ quần áo trong tay vừa vắt khô xuống, an ủi cậu ta:
“Tôi không sao, chỉ là quần áo bị ướt thôi mà.

Dù sao trách nhiệm bảo vệ học sinh là của tôi, là do tôi từ đầu không quyết đoán ngăn cản, ừm…vừa nhận việc không lâu nên khi xử lí lũ học sinh cá biệt này thì tôi có lúng túng chậm chạp nên để sự cố này xảy ra.

Sau này cậu phải cẩn thận một chút, bọn họ có thể tiếp tục tìm đến cậu.”
Thiều Ngọc vội vã gật đầu như gà mổ thóc, sau đó muốn dùng hành động để chuộc lỗi với y, lăng xăng chạy qua chạy lại giúp Giản Chiêu vắt khô quần áo.

Nhưng đây rõ ràng cậu ta không mấy thành thạo nên luống cuống tay chân, Giản Chiêu chỉ thấy loạn thêm.

Cuối cùng cảm thấy mệt, y nói:
“Một mình tôi tự lo là được, cậu đi trước đi, chuyện phụ đạo thì để lần sau vậy.”
Thiều Ngọc dường như cũng nhận ra bản thân chỉ gây thêm rắc rối cho người khác.


Nên ngoan ngoãn đứng sang một bên rút điện thoại ra nhắn tin cho ai đó, gấp đến nỗi bàn tay bấm phím cũng run run.

Quần áo đã không còn nhỏ nước xuống nữa, nhưng vẫn còn ẩm, mặc trên người dinh dính dán sát khó chịu.

Giản Chiêu cởi trần, rùng mình vì cơn lạnh, suy tính xem có nên cởi luôn quần không vì hai chân đã lạnh cóng.

Vừa cởi được đai lưng thì bên ngoài vang lên tiếng gõ dồn dập.

Thiều Ngọc nhanh chân chạy lại mở.

Cánh cửa kèn kẹt mở ra.
“Thầy Giản?”
Ôn Dĩ Hoài ăn mặc chỉnh tề bước vào bên trong, hơi mất tự nhiên khi nhìn thấy Giản Chiêu đang ở trần.

Nhưng rất nhanh anh đã lấy lại vẻ mặt nghiêm túc, cởi áo ngoài bước về phía trước khoác lên cho y, cau mày hỏi Thiều Ngọc:
“Là ai làm những chuyện này?”
Thiều Ngọc mở miệng nói, giọng vẫn còn nghẹn ngào:
“Là do đám đàn em của Triệu Thiên Kiệt làm, đám người đó học bên lớp A2.


Vốn dĩ bọn họ định nhắm vào em, nhưng thầy Giản lại bị em liên lụy.

Hội trưởng, bây giờ thầy Giản bị tạt nước, bọn người kia cũng bị Triệu Thiên Kiệt đập cho một trận, nhưng nếu sau này bọn họ lại đến tìm em gây sự thì làm sao đây?”
Giản Chiêu ho lên từng đợt, bảo:
“Tôi là giáo viên, tất nhiên sẽ xử lí bọn họ, cam đoan sẽ không làm bọn họ lại tới tìm em gây phiền phức.”
“Bây giờ đi tắm trước đi, thể chất thầy yếu, để lạnh lâu như vậy dễ dẫn đến nhiều bệnh.” Ôn Dĩ Hoài nhìn cả người Giản Chiêu ướt sũng, vỗ lưng thuận khí cho y.

Giọng điệu anh nhẹ nhàng như thể đang vỗ về “Thầy là giáo viên mới đến, không am hiểu việc xử lí những học sinh này như em đâu, cứ để đó em sẽ bắt bọn họ chịu trách nhiệm về việc hôm nay.

Tạt nước giáo viên có thể bị đình chỉ học.

Còn bây giờ em đưa thầy về phòng thay đồ nghỉ ngơi nhé?”
“Không cần…”
“Thầy, cứ vậy đi, em sẽ đưa thầy về.” Ôn Dĩ Hoài cứng giọng bảo, vẻ mặt chứa đầy lo lắng.
“Thôi, sao cũng được, tùy cậu.” Giản Chiêu mặc lại áo len còn ướt, bảo với Thiều Ngọc “Để hội trưởng đưa tôi về, cậu cũng chịu kinh hách rồi, mau về ký túc xá nghỉ ngơi đi.”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.