Thầy Giáo Đặc Biệt Trường Nam Sinh

Chương 17


Bạn đang đọc Thầy Giáo Đặc Biệt Trường Nam Sinh – Chương 17


Sau khi Ôn Dĩ Hoài tắm xong, hai người cùng nhau đi đến nhà ăn.

Giản Chiêu lúc đầu muốn đến khu ăn uống của giáo viên, nhưng Ôn Dĩ Hoài lắc đầu, khăng khăng kéo y đến nhà ăn dành cho học sinh SS.
“Đồ ăn ở khu giáo viên tồi tàn lắm, hơn nữa không đảm bảo vệ sinh, toàn đồ ăn nhanh, với cả tay nghề đầu bếp không tốt, thầy đi qua khu học sinh ăn với em đi.” Ôn Dĩ Hoài vừa nói vừa kéo tay y rẽ trái đến một khu khác.
Lúc này Giản Chiêu mới thấy sự phân biệt cấp bậc ở Storsain nặng nề cỡ nào.

Khu ăn uống hay ký túc xá của học sinh đều dựa theo cấp bậc mà phân ra riêng biệt.

Nếu nói khu ăn uống của học sinh X0 và D1 giống như các căn-tin bình thường ở trường khác thì khu ăn uống của SS lại như nhà hàng năm sao thu nhỏ, đồ ăn cũng được các đầu bếp cao cấp ở nước ngoài chế biến.

Bước vào phòng mà còn nghe tiếng nhạc dương cầm du dương lắng đọng, bàn ghế cũng là bàn tròn phủ vải trắng sang trọng, trong bình hoa còn cắm nhiều loại hoa tỏa hương khoe sắc.
Trong trường học sinh SS không nhiều lắm, chỉ có khoảng sáu người (trong đó lớp của Giản Chiêu chiếm đến bốn), vậy mà phòng ăn vẫn xây rất rộng rãi, khoảng cách từ bàn này đến bàn khác vẫn khá xa, các học sinh SS đều có thể ăn một mình trong không gian rộng thoải mái.
Còn có cả người phục vụ.
Giản Chiêu vừa bước vào đã bị chú ý.


Y mặc đồ luộm thuộm với tà áo len rộng thùng thình gần chạm đầu gối và khăn quàng đỏ quấn quanh cổ, mái tóc hạt dẻ bù xù che khuất đôi mắt hổ phách với gọng kính tròn to cộ.

Trên hết là dáng người gầy yếu và bệnh tật, khuôn mặt nhỏ tái nhợt, còn có những cơn ho kéo dài đột ngột.
Người phục vụ quanh năm chỉ tiếp đón những thiếu gia giàu có và sang trọng, chưa bao giờ nhìn thấy ai như vậy nên hơi ngạc nhiên và khó chịu.

Ngay khi gã bước tới Ôn Dĩ Hoài đã dẫn Giản Chiêu đến bàn mình, cười hiền hòa:
“Đây là người tôi dẫn đến.

Thầy ấy sẽ ăn cùng tôi.

Được chứ?”
Người phục vụ tuy không thích nhưng vẫn nghiêm chỉnh đứng thẳng, gật đầu:
“Thiếu gia dẫn ai đến đều sẽ được hoan nghênh.”
Ôn Dĩ Hoài cười nói:
“Vậy thì tốt, phiền lát nữa anh đem một ly nước ấm lên đây, hôm nay tôi không uống rượu vang nữa.”
“Vâng! Mời hai ngài chọn món.”
Người phục vụ đưa ra một bảng menu cho Ôn Dĩ Hoài rồi lui ra đằng sau.

Ánh mắt xen lẫn khinh thường nhìn Giản Chiêu.

Vừa lúc y cũng ngẩng đầu, tầm mắt hai người đối diện nhau.

Cái nhìn tĩnh lặng của y làm gã phục vụ chợt ngượng ngùng, vội quay mặt sang chỗ khác.

Ôn Dĩ Hoài không để ý, anh vừa cầm menu vừa kéo Giản Chiêu ngồi xuống bên cạnh, đưa cho y xem, dịu dàng hỏi:
“Thầy Giản, thầy muốn ăn món nào?”

Giản Chiêu cầm lấy, mở ra, cũng không quá bất ngờ khi trong menu là hàng dài những món ăn đắt tiền mà mình chưa ăn bao giờ.

Nhìn qua một lượt, cảm thấy người nghèo khổ như mình chẳng ăn được món nào trong này, lặng thinh.

“Thầy?” Ôn Dĩ Hoài dường như hiểu ra, bật cười, nghiêng người qua nói với phục vụ vài món nghe tên lạ hoắc, rồi quay sang cầm lấy menu để qua một bên “Đừng để ý giá cả, những món này chẳng là gì so với một bữa của gia đình ta đâu.”
Giản Chiêu yên lặng gật đầu.
Số tiền một món anh gọi bằng tiền ăn cả tuần của y rồi.

Tầm mắt lơ đễnh nhìn ra bình hoa, lúc này Giản Chiêu mới chú ý đến bó hoa oải hương tím cắm trên đó.

Mùi hương tỏa ra nồng nàn làm người dễ chịu.
Rất nhanh phục vụ đã mang đồ ăn lên.

Mùi thơm phức làm dạ dày sôi trào.

Có nhiều món nổi tiếng trong giới thượng lưu như: bò Kobe nướng, trứng tráng ngàn đô, cua hoàng đế, pho mát nai sừng tấm…v…v…
“Có hai người chúng ta thôi, gọi nhiều vậy làm gì?” Giản Chiêu mơ màng nhìn những món ăn sang chảnh bày khắp bàn, tự nhiên không muốn ăn nữa.
“Em muốn chiêu đãi thầy mà, nên hôm nay mới gọi nhiều thế này.


Với cả nhiêu đây chẳng bõ xi nhê, thầy cứ tự nhiên dùng bữa.” Ôn Dĩ Hoài vừa sắp đĩa ra cho y vừa nói.
Giản Chiêu nhìn anh ưu nhã dùng dao cắt một miếng thịt Kobe nướng vàng rộm, sau đó lại dùng nĩa cắm xuyên miếng thịt rồi đưa lên miệng thưởng thức.

Ngó qua quanh phòng ăn ngoại trừ hai người thì không có ai nữa, Giản Chiêu không thích miễn cưỡng bản thân, trực tiếp dùng nĩa cắm vào mảng thịt lớn nhất, há miệng ngoạm một mảng lớn.
“…”
Ôn Dĩ Hoài nhìn hành động của Giản Chiêu, đơ ra lúc lâu, chờ đến lúc sực tỉnh thì y đã ăn gần hết miếng thịt bò.

Anh cũng không màng ưu nhã, cũng thô bạo xuyên nĩa qua thịt rồi đưa lên miệng cắn.

Thưởng thức từng món ăn, sau khi đã no, Giản Chiêu lau miệng, nhấp một ngụm nước ấm rồi đứng dậy, cúi đầu cảm tạ Ôn Dĩ Hoài vì bữa ăn, lấy cớ mình còn có công việc mà lập tức rời đi.

“Cảm ơn hội trưởng, lần sau tôi sẽ đãi cậu bữa khác.”
Ôn Dĩ Hoài còn muốn bảo y chậm chút nhưng thoáng chốc người đã không thấy bóng dáng..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.