Đọc truyện Thay Gả, Trốn Phi – Chương 11: Bất dắc dĩ bị bức ép
Trước tòa cửa phủ một chiếc xe ngựa màu vàng khoan thai dừng lại, Bộ Phi Ngữ được Diệp Linh Lung dìu xuống xe, nàng hơi ngửa đầu nhìn lên tấm biển đề chữ Mộc Phủ phía trên cửa chính, dưới ánh mắt trời hai chữ cái to được tô bằng nước sơn màu vàng đang rạng rỡ phát sáng, nàng trong lòng có chút bất an.
Mấy ngày qua, dưới sự chỉ dạy của Diệp Linh Lung, nàng đã bắt chước được cá tính và sinh hoạt của Mộc Yên Nhiên, giống đến bảy tám phần, nhưng mà thừa tướng phu nhân cũng là thân sinh mẫu thân của Mộc Yên Nhiên, nàng không thể xác định được là có thể lừa gạt được bà hay không, huống hồ giờ phút này, phía trước nàng còn có thêm một tên nam nhân mà lòng người không thể nắm lấy, đang theo dõi từng nhất cử nhất động của nàng a.
Sở Lăng Yên dừng bước, quay đầu lại nghi ngờ nhìn người ở phía sau, “Vương phi, nàng làm sao lại không đi vào?”
Bộ Phi Ngữ nhẹ nhàng thở dài, mới thu hồi suy nghĩ, chậm rãi bước lên thềm đá, mang theo Diệp Linh Lung hướng Mộc Phủ đi vào, bởi vì Hoa Mộng Dao đối với Mộc Phủ vẫn là một gương mặt xa lạ, cho nên cũng không theo tới.
Mới bước vào trước tiền viện, liền nhìn thấy một nữ tử dung mạo đoan trang từ xa xa tiến lên đón chào, giữa hai hàng lông mày tràn đầy niềm vui và tình cảm, “Nhiên nhi, ngươi đã trở về rồi.”
”Mẫu thân.” Bộ Phi Ngữ ôn nhu nói, trên mặt thủy chung treo quẹt một nụ cười nhạt, tận lực không để cho mình biểu hiện một tư thái quá mức lạnh nhạt.
”Vương gia, ngài cũng tới.”An Cẩn Dung nhìn về phía bên cạnh, trong mắt có chút kinh ngạc, nàng không nghĩ tới Tuyên vương ngày hôm nay sẽ đến, vì trước hôn lễ nữ nhi của mình đã đào hôn bỏ trốn, ngày đại hôn lại trực tiếp mang vào Tuyên vương phủ, còn tưởng hắn sẽ không coi trọng nữ nhi nhà mình.
Sở Lăng Yên chỉ là lễ phép gật đầu nhẹ, “Phu nhân hảo.”
”Mau tới ngồi xuống đi.” An Cẩn Dung thu hồi nét nghi ngờ trên mặt, ôn nhu lôi kéo cánh tay của Bộ Phi Ngữ, đi đến bàn cơm phía trước, “Biết rõ hôm nay ngươi sẽ về đây lại mặt, sáng sớm mẫu thân liền kêu người chuẩn bị những món ăn mà ngươi thích a.”
”Đa tạ mẫu thân.” Bộ Phi Ngữ dời bước ngồi xuống, nàng không ngờ thừa tướng phu nhân lại rất thân thiết và hiền hòa, tâm trạng liên tục bất an giờ đã có chút thoáng buông lỏng không ít.
”Linh Lung, mau đem bát đũa cấp cho vương gia.” An Cẩn Dung tươi cười rạng rỡ nói, “Vương gia, cũng ngồi xuống ăn đi.”
”Hảo.” Sở Lăng Yên tùy ý đi đến chỗ trống phía trước ngồi xuống.
” Nhiên nhi, mẫu thân biết từ nhỏ ngươi đã thích ăn cá, nên đã cho chuẩn bị không ít.” An Cẩn Dung cao hứng gắp vào trong chén nàng rất nhiều thịt cá, “Nè, ăn nhiều một chút đi.”
Bộ Phi Ngữ hơi sững sờ, nàng từ nhỏ đã dị ứng với cá, mỗi lần ăn cá là liền nôn mửa không dừng, bây giờ phải làm sao a?
”Thừa dịp thức ăn còn nóng, mau ăn đi, nguội lạnh sẽ không tốt.” Bên tai lại truyền đến tiếng thúc giục của An Cẩn Dung, Bộ Phi Ngữ biết mìnhchạy không khỏi, đành phải cầm lấy chiếc đũa, kiên trì, tận lực bảo trì thần sắc lạnh nhạt, đem thịt cá trong chén ăn sạch sẽ.
”Mau, ăn thêm đi.” An Cẩn Dung hài lòng gật gật đầu, lại cầm lấy chiếc đũa kẹp rất nhiều thịt cá thả vào trong chén cho nàng.
Bộ Phi Ngữ không nhúc nhích nhìn xem chén cơm đầy thịt cá, trong dạ dày liền có một loại cảm giác trào ngược, nàng liên tục cố gắng kìm nén, không để mình phun hết thức ăn ra ngoài.
”Nhiên nhi, ngươi làm sao vậy, cảm thấy không thoải mái sao?” An Cẩn Dung liền chú ý đến sắc mặt khó coi của nàng, không khỏi lo lắng nói.
”Mẫu thân, không sao a, tại gần đây cơ thể ta có chút mệt mỏi.” Bộ Phi Ngữ miễn cưỡng lộ ra vẻ tươi cười, nàng nhất định phải rời khỏi đây ngay, nếu không sẽ không thể tiếp tục chống đỡ nổi, “Mẫu thân, ta nghĩ ta nên đi về trước.”
”Uhm, vậy cũng tốt.” An Cẩn Dung âm thanh tràn ngập uể oải, thật vất vả trông mong con gái về thăm, mà ngay cả bữa cơm cũng chưa ăn xong đã liền rời đi, bà cũng không để ý đến nam tử đang ngồi ở đối diện, ý tứ sâu xa đối với Bộ Phi Ngữ nhỏ giọng nói, “Nhiên nhi, ngươi mới vừa thành thân, cũng phải cùng vương gia tiết chế một chút chứ.”
”Mẫu thân, người là đang nói vớ vẩn gì vậy a!” Bộ Phi Ngữ lúng túng không thôi, trong nháy mắt nàng biết là An Cẩn Dung đã hiểu lầm lời nói của nàng, trên mặt nhất thời bay qua một mảnh ráng hồng, đồng thời không quên lườm cái tên nam tử Sở Lăng Yên đang ngồi cạnh bên, chỉ thấy trên gương mặt tuấn mỹ đó chính là quyến rũ ra một nụ cười có như không, cũng không biết là hắn đang có nghe thấy hay là không a.
Ngồi trên xe ngựa một đường lắc lư trở lại Tuyên vương phủ, Bộ Phi Ngữ cũng nhịn không được rồi, liền lao xuống, ngay tại cửa chính, khó chịu ói ra.
”Nàng bị làm sao vậy?” Sở Lăng Yên vội vàng đi cạnh bên dìu lấy Bộ Phi Ngữ, trong lòng khẩn trương có chút khó hiểu, “Linh Lung, ngươi trước đem vương phi về Lung Nguyệt Các, bản vương đi cho mời đại phu!”
”Không cần đâu, vương gia!” Bộ Phi Ngữ vội vàng phất phất tay, nếu quả thật đem đại phu đến xem, sẽ tra ra nàng là vì ăn thịt cá mới nôn mửa, vậy chẳng phải thân phận nàng sẽ bị bại lộ sao, dù sao An Cẩn Dung cũng đã nói qua Mộc Yên Nhiên từ nhỏ đã rất thích ăn cá, Sở Lăng Yên chắc có lẽ ở cạnh bên cũng đã nghe được tường tận rõ ràng, cho dù nàng có một trăm cái miệng cũng đều giải thích không rõ ràng lắm.
”Đừng ương bướng nữa!” Sở Lăng Yên có chút hơi giận nói.
”Tiểu thư, người nghe lời vương gia nói đi.” Diệp Linh Lung cũng có chút cảm thấy kỳ quái, mới vừa rồi còn thật tốt, làm sao đột nhiên nôn mửa không dừng, huống chi cơ thể đã sinh bệnh tại sao còn không chịu mời đại phu đây?
Diệp Ling Lung vừa khuyên bảo vừa dìu đỡ Bộ Phi Ngữ từ từ đi trở về Lung Nguyệt Các.
Hoa Mộng Dao nghe thấy động tĩnh, vôi vàng từ trong nhà chạy ra, “Chủ tử, người làm sao vậy, sắc mặt sao lại khó coi như vậy.”
”Ta ăn cá.” Bộ Phi Ngữ khó chịu hồi đáp, nhịn không được lại ói ra, bất quá cũng chỉ là một trận nôn khan, trong dạ dày đầy những thịt cá sớm đã ở trước cửa vương phủ ói cạn sạch.
”Hả, cái gì!” Hoa Mộng Dao nghi hoặc khó hiểu nói, vừa vội vừa giận, “Chủ tử, ngươi rõ ràng là dị ứng với cá, tại sao lại đi ăn cá đây?”
”Á, chết rồi, tiểu thư đúng là ăn không ít cá đâu!” Diệp Linh Lung kinh ngạc không thôi, mới có chút hiểu ra, liền vội vàng đỡ Bộ Phi Ngữ vào nhà nằm xuống.
Bộ Phi Ngữ mệt mỏi dựa ở trên giường, đã ngừng nôn mửa, hữu khí vô lực hỏi, “Linh Lung, ngươi có biện pháp gì giúp ta gạt được đại phu hay không, để hắn không thể tra ra là ta vì ăn cá mà nôn mửa?”
Diệp Linh Lung lập tức hiểu được tình thế nghiêm trọng, đầu óc chuyển một cái suy nghĩ, nghiêm túc nói ra, “Tiểu thư nhà ta từng nói qua có một loại dược có thể làm đảo loạn mạch, trong sân Lung Nguyệt Các cũng có loại dược đó!”
”Thật sao?” Bộ Phi Ngữ ánh mắt sáng lên, thúc giục, “Ngươi mau nhanh đi lấy a!”
”Nhưng mà…” Diệp Linh Lung có chút hơi do dự, cảm thấy có chút khó mở miệng, “Loại dược này sẽ khiến cho người ngoài tưởng lầm là hỉ mạch a.”
”Cái gì! Hỉ mạch! Đây là một việc thiếu chủ ý a!” Hoa Mộng Dao vẻ mặt không nói gì, liền khoát tay, vốn muốn giáo huấn Diệp Linh Lung, đã thấy trên mặt Bộ phi Ngữ đầy nét tươi cười nói, “Thật sự là ý kiến hay! Cứ quyết định như vậy đi!”