Thay Đổi Vận Mệnh

Chương 9: Cùng ăn bữa tối


Đọc truyện Thay Đổi Vận Mệnh – Chương 9: Cùng ăn bữa tối

Nhìn chằm chằm vào chiếc đồng hồ, tôi âm thầm đếm ngược thời gian đến giờ tan học, cầm theo bức thư tình trong tay mà tôi không khỏi cảm thấy lo lắng hồi hộp, thầm nghĩ sau khi đã tan học nhất định sẽ chạy nhanh về nhà để xem nó.

Có lẽ hiện tại mọi người đều đang muốn hỏi vì cớ gì lại không xem ngay tại trường mà phải đợi cho đến khi về nhà?

Haizz, mọi người cảm thấy ở nơi đây đủ an toàn sao? Trường học có thể nói chính là căn cứ truyền thông thuộc vào loại bậc nhất quốc gia nga.

Cặp mắt kính của Vương Mộc Mộc không ngừng quét qua chiếc cặp sách của tôi, quả thật vô cùng nguy hiểm! Tôi liền vội vàng ôm chặt lấy nó vào trong ngực.

Rốt cuộc tiếng chuông báo hiệu giờ tan học cũng đã chịu vang lên rồi, tôi ngay lập tức đem mọi người bỏ lại phía sau lưng, cắm đầu cắm cổ lao nhanh ra khỏi lớp. Cẩn thận suy nghĩ một chút, từ trường trở về nhà phải mất hơn nửa giờ đi xe bus, thật ra ngay từ lúc nhận được bức thư này vào sáng ngày hôm nay, tôi vốn đã muốn mở ra đọc ngay, thế nhưng vì để bảo đảm an toàn cho nên tôi đành phải đợi đến giờ tan học buổi chiều, chà không được rồi ~

Vừa ra đến cổng trường, thừa dịp không có người chú ý, tôi mon men theo con đường cũ mà đi đến hồ nước ở phía sau sân thể dục, lấy lại bình tĩnh, từ trong cặp tôi vội vàng lấy ra bức thư tình.

Thư tình a, giờ phút này tôi kích động đến mức đôi tay nhỏ bé run run cả lên, vừa đang muốn mở nó ra, thì bỗng nhiên đã bị một bàn tay khác giật mất.

“Cậu như thế nào lại ở nơi này?” Tôi quay đầu nhìn lại thì ra đó chính là tên nhóc thiếu thước tấc kia, đưa tay ra trước mặt hắn, “Đem thư trả lại cho tớ mau.”

Hắn liền trực tiếp bỏ ngoài tai những lời tôi nói, đồng thời hướng khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của chính mình nhìn về phía tôi, “Không phải cậu đã nói là mời tớ dùng cơm ư? Bây giờ đi thôi!”

“Ngày hôm qua quả thật tớ có mời cậu, nhưng chẳng phải cậu đã nói là không muốn đi hay sao!” Tôi tức giận trừng lớn hai mắt.

Tuy rằng ngày hôm qua sau khi nhận được thư tình của Lý Ngộ tôi đã vô cùng hưng phấn, nhưng hắn cũng không thể bất lịch sự đến mức không nói một lời nào cứ như vậy mà bỏ về, chờ cho đến khi tôi hồi phục lại tinh thần, hắn đã sớm không thấy bóng dáng đâu nữa rồi.


“Ngày hôm qua không có tâm trạng dùng cơm.” Tên tiểu quỷ trả lời một cách rất tùy hứng, hắn khoác balo trên vai đi trước vài bước, sau đó nhanh chóng quay đầu lại thúc giục, “Còn không mau đi theo.”

Không thể làm gì khác hơn cho nên tôi đành phải “Nga” lên một tiếng rồi ngoan ngoãn đuổi theo sau, càng ngày tôi lại càng cảm thấy chính mình trông giống như con dâu của hắn vậy.

Chẳng lẽ một người trưởng thành 24 tuổi như tôi lại để mặc cho một tên nhóc thiếu thước tấc sai khiến ư?

Tên ác nhân ~ mặc dù hiện tại hắn vẫn chỉ là một đứa trẻ nhưng tính tình đã khó ưa như vậy, chờ sau khi hắn lớn lên không biết có người phụ nữ vĩ đại nào có thể chịu đựng nổi nữa đây? Còn tôi vốn đã hết điên từ lâu nga!

“A ~ thư của tớ!” Giờ phút này tôi mới đột nhiên nhớ tới mục đích thật sự mình cần phải làm, vì vậy tôi liền gấp rút chạy theo hắn. Tên nhóc chết tiệt, thiếu chút nữa đã bị cậu đánh lừa rồi.

Hắn vừa chăm chú nhìn tôi vừa cắn cắn đôi môi đỏ mọng của chính mình, khuôn mặt thoáng chốc trở nên buồn bực, “Trước tiên hãy mời tớ dùng cơm, cơm nước xong tớ sẽ trả lại.”

“Vì cái gì?” Bức thư tình kia vốn cũng không phải viết cho cậu.

“Rốt cuộc cậu có chịu đi không hả?” Đứng ở phía trước, hắn một tay bỏ vào túi quần, một tay buông thỏng, thái độ có vẻ thiếu kiên nhẫn. Lúc bấy giờ nếu như người ngoài nhìn vào chắc sẽ còn tưởng rằng là hắn mời tôi dùng cơm chứ không phải là tôi mời hắn dùng cơm nga.

Tôi vẫn không nói gì, ở cái tuổi này rồi tôi tuyệt đối sẽ không ở trường học vừa khóc lóc vừa chạy theo hắn mà cầu xin. Hiện tại tôi lại bỗng nhiên cảm thấy tình trạng đối địch với hắn lúc trước còn dễ chịu hơn rất nhiều, tên tiểu quỷ này thật sự không đáng yêu một chút nào.

Rầu rĩ đi theo sau hắn một đoạn đường dài, tôi mới giật mình phát hiện ra một chuyện vô cùng quan trọng, “Chết rồi! Thái Hậu a!” Tôi vẫn chưa báo với lão mẹ là sẽ không về nhà ăn cơm chiều.

Hắn quay đầu lại, nhìn tôi cười khinh thường, “Sớm biết cậu sẽ quên, do đó tớ đã gọi điện xem phép mẹ cậu trước rồi.”


“…” Tôi bắt đầu hối hận không hiểu lí do vì sao ở kỳ tập huấn quân sự chết tiệt kia lại đi giảng hòa với hắn? [tác giả: hình như đó là do bản thân ngươi chủ động nga ~ ]

Vào căn tin, chúng tôi xếp hàng gọi thứ ăn, sau đó nhanh chóng chọn lấy một góc rồi ngồi xuống, dùng cơm.

Lúc này đây cả hai chúng tôi vẫn như cũ không ai nói với ai bất cứ điều gì, tôi lặng lẳng quan sát hắn một hồi lâu, trong suốt bữa cơm hắn ăn uống một cách rất điềm đạm rất từ tốn đồng thời không phát ra bất kỳ âm thanh nào, hoàn toàn khác hẳn với những nam sinh đang ngồi xung quanh, quả nhiên rất có khí chất của một đại thiếu gia. Theo bản năng tôi bắt chước những hành động của hắn, trong lòng thầm nghĩ sẽ cố gắng để sau này có thể trở thành một thục nữ đích thực a.

“Uy! Gia đình cậu có phải hay không rất giàu có?” Tôi hiếu kỳ hỏi.

Hắn ngẩng đầu lên liếc tôi một cái, ý tứ vốn là “Cậu thật nhàm chán”.

“Đã có ai nói với cậu rằng cậu thật không thú vị chưa?”

Lần này hắn cũng chẳng nói gì vẫn cứ cắm cúi ngồi ăn.

“Anh bạn nhỏ à ~ nếu như cậu không sớm sửa đổi lại tính tình, tớ chỉ sợ rằng đến khi trưởng thành cậu sẽ trở thành một ông lão có gương mặt rất khó ưa nga, vậy thì sẽ không có nữ sinh nào dám thích cậu nữa rồi.”

Hắn bĩu môi “Xuy” một tiếng.

“Không có nữ sinh nào thích cậu, cậu cũng không quan tâm sao? Nói vậy không chừng tương lai cậu sẽ biến thành một ông lão xử nam đáng thương nga!”


Nghe đến đây, tên tiểu quỷ ngay lập tức bị mắc nghẹn, vừa ho vừa giận dữ nói, “Cậu im miệng đi!”

“Những lời này là vì tớ xem cậu là bạn nên mới nói, nhìn tới nhìn lui thì cậu chỉ có mỗi một ưu điểm duy nhất đó chính là khuôn mặt, nhưng sau này già đi rồi biết phải tính sao đây?” Tôi chân thành khuyên hắn.

“Cảm ơn, tốt nhất cậu nên im miệng đi!”

Nga nga ~ thẹn quá hóa giận rồi ~

Tôi rất hợp tác, nhún vai một cái rồi liền nhanh chóng ngậm miệng.

Bầu không khí lại trở nên im lặng —

Chậc chậc, lão bà của tên tiểu quỷ này về sau chắc chắn sẽ rất đáng thương.

Động tác của cả hai chúng tôi đều rất chậm, chờ cho đến khi mọi người ở căn tin đã đi hết 2/3, chúng tôi mới chỉ ăn được một nửa.

Đúng lúc này tên nhóc thiếu thước tấc đột nhiên buông đũa xuống sau đó nhìn tôi chằm chằm.

Đợi một hồi lâu vẫn không thấy hắn có phản ứng gì, tôi bất đắc dĩ nói, “Nếu còn có vấn đề gì, cậu cứ nói đi!”

“Cậu… có phải hay không đã thích hắn ta rồi?”

“Cậu đang nói đến Lý Ngộ à?”


Thì ra tên tiểu quỷ này vốn cũng rất hiếu kỳ, thật sự không nên nhìn người qua vẻ bề ngoài nga.

Hắn có điểm bực bội “Ân” một tiếng, rồi lại tiếp tục im lặng.

“Nói thật ra bây giờ tớ vẫn chưa có cảm giác gì đặc biệt với hắn cả, có lẽ vì hắn là người đầu tiên thích tớ cho nên tớ cảm thấy rất vui.” Tôi cố gắng làm hết phận sự để có thể thỏa mãn được tính hiều kỳ của tên nhóc thiếu thước tấc này.

“Vậy… Cậu thích những người cao như hắn phải không?” Hắn khó khăn mở miệng.

Tôi kinh ngạc, thốt lên, “Chẳng lẽ cậu thích tớ à? Không nghĩ tới ma lực của tớ lại mạnh đến như vậy! Tuy rằng tớ rất thích gương mặt đáng yêu của cậu, nhưng nếu như muốn theo tớ kết giao thì cậu phải cao ít nhát 1m80 nga ~”

Hắn nhíu mày lại, đột nhiên lạnh lùng đứng lên, “Tớ đã ăn no rồi.”

“Bức thư kia…”

Hắn vội vàng từ trong túi lấy ra bức thư, sau đó trong tiếng la hét sợ hãi của tôi, hắn trực tiếp vò nát nó rồi nhân tiện vung tay vứt vào sọt rác. Cầm lấy balo, bỏ chạy thục mạng.

Tên tiểu quỷ chết tiệt!!!

Lúc bấy giờ tôi thật sự cảm thấy vô cùng điên tiết nhưng ngoài mặt vẫn giữa nguyên vẻ bình thản [tác giả: chúc mừng bạn đã tiến tới cảnh giới mới…], nghĩ đến những biểu hiện kỳ quái của hắn trong suốt bữa ăn, trong lòng tôi cảm thấy hồ nghi không thôi.

Đừng nói đùa như vậy chứ, chẳng lẽ đó là do bức thư tình này sao?

Hay đó chỉ là do nội tiết tố hoành hành?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.