Đọc truyện Thay Đổi Vận Mệnh – Chương 18: Ngày đầu năm kỳ quái (2)
Ngày mùa đông trời thường tối rất nhanh, ngay sau khi dùng xong bữa cơm
trưa/ bữa cơm chiều ‘nổi gai óc’ kia, sắc trời cũng đã muốn dần dần tối
sầm xuống.
Tôi vội vàng tiến vào trong phòng lấy thêm
chiếc áo khoác và túi xách để chuẩn bị cùng tên nhóc thiếu thước tấc kia đi ra ngoài hóng gió.
“Thật sự… không biết nên hình dung như thế nào?” Một giọng nói ồ ồ như vịt đực không biết từ đâu bỗng nhiên vang lên.
Tôi hoảng hốt quay đầu nhìn lại, thì đã trông thấy hắn đang đứng ở ngay
giữa phòng mà đảo mắt nhìn chung quanh trông giống như một viên cảnh sát đang khám xét hiện trường của một vụ án mạng nào đó.
“Cậu vào đây làm gì hả?! Phòng của con gái cũng không phải là cái chợ mà cậu có thể ra vào tùy tiện như vậy nga!” Tôi một bên hét lớn, một bên cố
gắng dùng sức đẩy hắn ra bên ngoài.
Hắn vẫn thản nhiên
đứng cho hai tay vào trong túi quần, không nhúc nhích một chút nào,
“Không phải cậu cũng đã vào phòng tớ rồi sao?”
“Hai chuyện này làm sao có thể giống như nhau được cơ chứ?”
Sau khi đã xem xét phòng của tôi một cách cẩn thận, hắn liền trực tiếp bĩu
môi khinh thường, “Uy, đây quả thật là phòng của con gái ư?”
Tôi thẹn quá hóa giận, “Không cần cậu phải bận tâm, chỉ cần lão công của tớ sau này không ngại là được, ai thèm để ý đến những người ngoài như cậu
nghĩ gì.”
Vừa mới nói xong hắn đột nhiên thu hồi khí
lực, lúc bấy giờ nguyên bản là tôi đang dùng lực đẩy hắn ra ngoài, do
tình huống phát sinh quá bất ngờ cho nên tôi trở tay không kịp cứ như
vậy mà lao đầu thẳng ngực hắn…
Hắn bị tôi va phải lao
đảo vài bước rồi nhân tiện đâm xầm vào cánh cửa, “Phanh” một tiếng chiếc cửa phòng nhanh chóng đóng lại, ở bên trong ngay lập tức tối đen.
Trong bóng đêm, tôi vẫn như trước bị hắn hộ trong lòng ngực, giờ phút này
miệng của hắn đang kề sát vào một bên tai tôi, hô hấp có chút dồn dập. Ở tư thế này tôi mới bất giác nhận ra, chỉ có hơn nửa năm trôi qua mà hắn đã muốn cao hơn tôi cả nửa cái đầu.
Tôi lo lắng hỏi,
“Cậu không sao chứ?” Vừa rồi nghe thấy tiếng va đập rất mạnh khiến cho
tôi không khỏi cảm thấy đau lòng thay hắn a.
Hắn không nói gì, chỉ là cánh tay đang ôm lấy tôi bỗng nhiên hơi xiết chặt lại.
Tôi bắt đầu có chút hoảng sợ, vội vàng giãy giụa ra khỏi cái ôm của hắn rồi đứng thẳng dậy mà hỏi hắn thêm một lần nữa, “Cậu có khỏe không?”
Hắn lẳng lặng buông tay ra, cặp mắt phượng kia trông bóng đêm không ngừng phát ra những ánh nhìn kỳ lạ.
Tên tiểu quỷ này… dạo gần đây có điều gì đó không được ổn.
Liên hệ với những biểu hiện kỳ quái của hắn trong mấy tháng qua, tôi khẽ cắn môi bối rối, chẳng lẽ hắn… thật sự đã thích tôi rồi sao? [tác giả: Chúc mừng bạn rốt cuộc cũng đã giác ngộ.]
Không, không phải đâu…
Nghĩ như vậy khuôn mặt tôi chỉ trong phút chốc liền nhân tiện nóng lên,
nhanh chóng cúi đầu tránh khỏi tầm mắt sáng rực của hắn, tôi vội vội
vàng vàng lướt ra khỏi phòng, tâm trạng lúc bấy giờ có thể nói là vô
cùng rối loạn…
“Túi xách của cậu.” Hắn vừa đi ra khỏi cửa phòng vừa vươn tay đưa chiếc túi xách cho tôi.
Tôi cúi thấp đầu tiếp nhận, từ đầu cho đến cuối cũng không dám nhìn hắn lấy một lần.
Hai người cứ im lặng như vậy mà bước xuống phố.
Hiện tại bầu không khí ở dọc hai bên đường đi có thể nói là ồn ào náo nhiệt
một cách dị thường, nơi nơi đều có thể nghe thấy tiếng pháo nổ đì đùng
hòa lẫn cùng với tiếng nói cười của những người xung quanh… Bị bầu không khí của lễ đón mừng năm mới cuốn hút, hai chúng tôi rất nhanh cũng dần
dần tự nhiên trở lại.
“Cậu có muốn ăn thử thịt dê nướng ở đằng kia không? Nhìn qua rất ngon a ~” Liếc mắt nhìn về phía tiệm ăn ở
ven đường, hai mắt tôi liền lập tức sáng lên.
Hắn tùy tiện đảo mắt một cái, sau đó trực tiếp cự tuyệt, “Không vệ sinh.”
“Cậu thật sự rất nhàm chán nga.” Tôi bĩu môi phản bác.
“Không thể hiểu được rốt cuộc bọn con gái các cậu nghĩ cái gì nữa.” Quán ăn
ven đường cùng với tính tình của một người thì có liên quan gì đến nhau
cơ chứ?
“Thật đáng thương, cả cuộc đời cậu chắc chắn
cũng sẽ không thể nào hiểu được.” Tôi bất chợt cảm thấy thương xót cho
lão bà tương lai của hắn, rồi nhanh chóng đi thẳng đến trước quán ăn ven đường, “Ông chủ, bán cho cháu 3 xâu thịt dê nướng.”
“Được rồi, có ngay 3 xâu thịt dê nướng cho cô bé xinh đẹp này!” Ông chủ tiệm
ăn ven đường rất nhiệt tình, từ đầu cho đến cuối vẫn không ngừng mỉm
cười phục vụ.
Tôi vốn đang định mở túi xách lấy tiền ra trả, thì tên nhóc thiếu thước tấc kia đã muốn thanh toán xong, “Để tớ mời cậu.”
Ông chủ tiệm hướng về phía tôi mà nháy nháy mắt vài cái, “Cô bé à, bạn trai của cô bé quả thật rất tốt nga.”
Tôi đổ mồ hôi như mưa, vội vàng đính chính lại, “Chắc ông chủ hiểu lầm rồi, hai chúng cháu chỉ là bạn học mà thôi.”
Hắn vừa nghe xong liền quay đầu liếc mắt nhìn tôi một cái.
Tôi cũng bắt chước học theo hắn trưng ra bộ mặt than đen xì xì, bước nhanh ra khỏi tiệm ăn ven đường.
Tôi một bên mải miết cắn nuốt thịt dê nướng, một bên thỉnh thoảng trộm ngắm nhìn người bạn đồng hành ở bên cạnh.
Lúc bấy giờ hắn vẫn rất bình tĩnh, mặt không chút thay đổi đi ở phía trước dẫn đường.
Đắng đo suy nghĩ một lâu, tôi rốt cuộc cũng liều mạng đem một xâu thịt dê
nướng đến trước mặt hắn, “Cậu có muốn thử một chút không?”
Không nghĩ tới chính là hắn trực tiếp cúi đầu xuống mà ăn một ngụm thịt dê
nướng tôi đang cầm trong tay, sau đó còn nhìn tôi chằm chằm nói, “Cũng
không tệ lắm.”
Giờ phút này có thể nói là tôi cảm thấy
vô cùng lúng túng, hắn cũng không cần phải vừa ăn vừa nhìn tôi chăm chú
rồi nói “Cũng không tệ lắm” có được hay không? Người ngoài không biết
nhìn vào còn tưởng rằng hắn đang nói đến tôi nga.
MD (mẹ nó)! Không biết vì sao kể từ khi ý thức được hắn đã bắt đầu thích tôi,
cho dù có nhìn thấy bất kỳ hành động nào của hắn đi chăng nữa tôi cũng
đều cảm thấy nó rất ám muội, là do tôi suy nghĩ quá nhiều rồi sao… =0=?
Tôi ngay lập tức đem thanh thịt dê nướng đã bị cắn qua nhét vào trong tay
hắn, lão nương ta đây vốn không có hứng thú ở trên đường biểu diễn cái
tiết mục người ăn ta đút đâu.
Hắn vẫn điềm tĩnh như
trước mà tiếp nhận, sau đó chỉ với vài nhát cắn đã liền nhân tiện giải
quyết xong thanh thịt dê nướng, nhưng… nhưng điều kỳ quái nhất chính là
đôi mắt phượng kia hiện tại không còn nhìn con đường ở phía trước nữa,
mà phần lớn thời gian đều dán trên người tôi.
Ông trời ơi, con phải làm sao đây?
Tôi đau đầu đưa tay vỗ vỗ vào trán mình, hắn tại sao lại thích tôi a? Tuy
rằng bản thân tôi quả thật rất ưu tú rất xuất sắc, người gặp người thích hoa gặp hoa nở (ai gặp cũng phải yêu mến), nhưng hãy nhìn hắn xem,
thường ngày đều đối với tôi hết la hét lại quay sang đùa cợt chăm chọc,
vậy làm sao có thể nói là thích tôi được cơ chứ? Xét thấy hắn cho đến
tận lúc này vẫn chưa có hướng về phía tôi thổ lộ, cho nên tôi cũng không thể bổ nhào đến cầm lấy tay hắn mà thành khẩn nói, “Hai chúng ta thật
sự không có khả năng, mời cậu hãy đi tìm mùa xuân kế tiếp đi!”
Có đôi khi quá ưu tú quá vượt trội cũng là một loại phiền não a ~
Cứ như vậy tôi không khỏi thở dài một hơi.
Tên tiểu quỷ đi ở bên cạnh hừ lạnh, “Ngu ngốc, thở dài sẽ khiến cho con người ta sớm bị lão hóa.”
“Vâng vâng vâng, đã biết rồi.”
Nga ~ không biết đứa nhỏ này sau khi lớn lên có người phụ nữ nào có thể chịu đựng nổi tính tình khó chịu của hắn không đây?
Tôi trong lòng thầm thương xót kêu lên, lúc bấy giờ tôi lại đột nhiên nhớ
đến một sự kiện vô cùng quan trọng xảy ra ở năm thứ hai cao trung.
… Tốt lắm, xem ra trên thế giới này vẫn còn có người phụ nữ chịu đựng được hắn, ngày 11.9 năm ấy… hắn cùng với bạn gái…
Vừa nghĩ đến đây, không hiểu vì sao lòng tôi bỗng nhiên cảm thấy nặng trĩu, đồng thời hai bàn tay cũng bất giác run lên nhè nhẹ.
Độ cong có thể nói là rất nhỏ, nhưng hắn ngay lập tức đã nhận ra điều này, “Cậu lạnh ư?”
Tôi khẽ gật đầu, “Đúng vậy, lạnh quá.” Nhâm Kim Sanh ơi là Nhâm Kim Sanh, không lẽ ngươi lại rơi vào cái hố trước kia rồi sao?
“Đứa ngốc này, cậu không mang theo bao tay à?”
Tôi cười cười, “Không có việc gì, như vậy sẽ khiến cho tớ tỉnh táo hơn.”
“Cậu ngay đến cả đầu óc cũng để quên ở nhà ư?” Hắn vẫn không chịu buông tha, rất nhanh liền nhân tiện nắm lấy hai bàn tay lạnh lẽo của tôi mà chà
sát.
Trái ngược hẳn với tôi, hai bàn tay của hắn vừa ấm
áp lại vừa to lớn, chặt chẽ đem tay nhỏ bé tôi ủ vào bên trong. Tôi cau
mày muốn rút ra, nhưng các ngón tay giống như bị chiếc kìm gắp than kẹp
lấy, không thể động đậy.
“Đừng nhúc nhích.” Hắn thấp giọng quở trách, qua 5 phút sau mới chịu buông tay tôi ra, “Tốt hơn một chút rồi đúng không?”
Tôi vừa gật đầu vừa liếc mắt nhìn khuôn mặt lo lắng của hắn mà trong lòng
cảm thấy ngổn ngang trăm mối, “Tớ lúc trước đã nói sai rồi, cậu về sau
chắc chắn sẽ là một lão công tốt.”
“Dài dòng.” Hắn không được tự nhiên nghiêng người quay sang chỗ khác đồng thời lôi kéo tôi đi về phía trước.
Trông thấy khuôn mặt từ trắng noãn chuyển sang ửng hồng của hắn, tôi không
kềm lòng được mà khẽ thốt lên một câu chỉ đủ khiến cho chính mình nghe
thấy, “Bỏ qua cậu, tớ thật sự rất hối hận.”
Thật sự rất hối hận.
Tôi, Nhâm Kim Sanh. Ở năm 25 tuổi này mới bất chợt phát hiện ra một điều, từ trước cho đến nay tôi vẫn chưa bao giờ… vẫn chưa bao giờ ngừng yêu hắn…
Xin lỗi cậu, Trần Hy à, đến cuối cùng thì tớ cũng chỉ có thể nói, “Tớ thật sự rất hối hận” mà thôi.