Đọc truyện Thay Đổi: Destiny To Love – Chương 99: Thương hại
Yui im lặng, bình thản ngả lưng tựa vào ghế. Thỉnh thoảng, đôi môi anh đào nhếch mép cười khẽ, đầu nghiêng.
Cô nâng ly sữa lên môi, nhấp một ngụm, rồi thản nhiên đặt xuống, nhịp nhịp bàn chân lên sàn gỗ.
– Cậu có vẻ bình thản. – Kazuto ngạc nhiên cười.
– Vậy cậu bảo tôi phải phản ứng ra sao? – Yui khẽ nhún vai. – Gia tộc Oga cư nhiên không phải dạng tầm thường. Mọi hành động đều có tính toán từ trước…
– Vậy cậu định thế nào? Đồng ý trở thành thiếu phu nhân Oga?
Yui bỗng im lặng, nghiêng đầu trầm ngâm suy nghĩ. Lát sau, cô thở hắt một tiếng, nhún vai.
– Có thể đấy. Dù sao tôi cũng chẳng còn tha thiết chuyện tình cảm. Nếu cuộc hôn nhân này có lợi với tập đoàn Satake, tôi dĩ nhiên bằng lòng.
Cô tuy nói vậy, nhưng trong lòng thực không cam tâm.
– Cậu có nghĩ đến Hanagato Shukasa? – Kazuto cười nhạt.
Thấy Yui im lặng mím môi, Kazuto cũng đành bất lực nhún vai.
– Tôi khuyên cậu nên suy nghĩ thật kĩ. Đừng nên áp đặt chuyện tình cảm và hôn nhân là một.
Nói xong câu đó, Kazuto trầm mặc cúi đầu, khuấy nhẹ ly trà rồi đưa lên miệng uống.
– Vậy cậu thì sao? – Yui cười nhạt. – Không phải cậu có một cô bạn gái là quý tộc Pháp ư? Cậu yêu cô ấy chứ?
Nghe vậy, Kazuto rùng mình trong giây lát.
– Oga Sewashi kể cậu nghe?
– Phải.
Rồi Kazuto thở dài, đưa tay lên gõ nhẹ vào trán. Giây sau, cậu bình thản kể.
– Cô ấy chỉ là một quý tộc nghèo, làm nghề ca sĩ. Tôi quen cô ấy vào một mùa hè khi cô ấy tới Nhật và đã chơi với nhau rất hợp. Cô ấy đối với tôi giống như một cô em gái dễ thương vậy. Chủ tịch Oga cứ ngỡ chúng tôi thích nhau, nên mới mang cô ấy ra để buộc tôi nghe lời. Nhưng tôi đâu có coi cô ấy như là một cô gái? Người tôi yêu lại là một người khác…
Giọng Kazuto trầm trầm, nhưng đượm buồn và thê lương. Ánh mắt anh sâu không thấy đáy, mờ đục đi. Bầu không khí thoáng chốc rơi vào im ắng.
– Cậu yêu Eto Yuri? – Yui cười nhạt hỏi.
– Hả?
– Không lẽ tôi đoán đúng?
Gương mặt của Kazuto cứng ngắc, ánh mắt to tròn lộ rõ sự ngạc nhiên. Đến cả Yui bắt gặp biểu cảm đó mà không khỏi nhún vai cười.
Cô vốn chỉ đoán bừa, vậy mà biểu cảm của anh rõ ràng tới mức khiến cô ngạc nhiên vì không ngờ mình đoán đúng.
– Đừng bất ngờ thế, tôi chỉ buột miệng đoán bừa thôi. – Yui cười trừ. – Cũng bởi ngoài Eto Yuri ra tôi không thấy cậu có cô gái nào khác.
Kazuto khịt mũi, anh ngả lưng ra sau, đa cảm cười.
– Cũng không ngờ tôi lại phải lòng một cô gái hống hách bướng bỉnh, một tiểu thư đanh đá như thế. Nhưng tôi quả thật luôn rung động khi thấy cô ấy trên võ đài. Rất mạnh mẽ, rất cá tính.
Nhìn nụ cười của anh, cô không khỏi thở dài. Tình yêu là thế sao, dù biết không được, dù biết cơ hội không thể có, nhưng vẫn đâm đầu vào yêu, vẫn ngu muội đặt hy vọng vào những thứ viển vông, hão huyền.
– Cũng không còn sớm nữa, tôi xin phép. – Yui cúi đầu đứng dậy, điềm nhiên bước xuống sàn gỗ, bước từng bước chậm rãi rời khỏi.
– Tôi khuyên cậu một lần nữa… – Kazuto không cam tâm gọi theo. – Suy nghĩ thật kĩ, hôn nhân không phải chuyện đùa. Hanagato Shukasa không phải bình thường trong tim cậu. Đừng chỉ vì một phút bồng bột mà đánh mất người cậu yêu.
Câu nói đó, Yui nghe rất rõ. Nhưng cô cố tình làm ngơ lời nói đó, nhắm mắt mím môi rời đi.
Sao ai cũng vậy? Sao ai cũng kêu cô đừng đánh mất Hanagato Shukasa? Sao không ai hiểu cô hận anh ta đến nhường nào?
Trái tim cô đã đau đến nhường vậy, hà tất chi cô phải níu giữ?
Cô đau đủ rồi…
___o0o0o___
– Cô nghĩ sao? – Sewashi ngoảnh mặt sang cô gái ngồi lặng người bên cạnh, trầm giọng.
– Hả? À vâng, đang nói về cái gì vậy?
Ánh mắt Yui sâu không thấy đáy, cứ thẫn thờ đặt vào một điểm vô hình trong không trung, tâm trí không còn nơi bàn tiếp khách. Sewashi phải lay mãi, kêu mấy hồi mới ấp úng cười nhạt.
– Cô đang nghĩ gì vậy?
– À không, chỉ là một chút vấn đề ở công ti… – Yui gượng gạo cười.
Cô nói dối, nhưng thực chất cô cũng không biết bản thân cô đang nghĩ gì. Căn bản đầu óc toàn hình ảnh của Hanagato Shukasa, cũng những lời nói văng vẳng về anh.
Cặp chân mày Sewashi nhíu lại trong thoáng chốc. Hừ, anh đâu có là kẻ ngốc. Vừa nhìn đã biết cô đang bận tâm về Hanagato Shukasa, còn dám nói dối là chuyện ở công ty. Để xem anh phạt cô như thế nào.
– Sewashi hỏi em thích mùi hương nào trong hội trường? – Mai mỉm cười dịu dàng, ánh mắt nheo lại trìu mến.
– Mùi hương? Nước hoa á?
Yui nghệt mặt lặp lại, ngay sau đó cô được phen hóa đá.
Bàn tay thon dài của anh đặt nhẹ lên đầu cô, khẽ khàng đẩy cô về phía anh. Giây sau, anh vùi vào tóc cô, hôn nhẹ.
– Mùi hoa oải hương. – Sewashi cười khẽ, hít thật sâu rồi buông cô ra. – Vậy chọn nước hoa Lavender nhé.
– Anh… – Yui đứng hình nhìn con người kia kiêu ngạo cười gạch một vài nét vào tờ giấy, đôi tay vò chặt vạt áo nhàu nhĩ.
Mai cười khẽ, hưởng ứng.
– Hoa oải hương tượng trưng cho sự thủy chung, rất hợp với không khí buổi lễ. Yui à, em gội dầu Lavender nào vậy?
– Ưm… Em không rõ, còn chẳng biết nó là mùi hoa oải hương. Chỉ thấy nó có mùi dễ chịu, nên bảo bà Betsuhiko chỉ dùng mỗi dầu đó. – Yui gãi đầu nhìn xung quanh, ánh mắt mơ hồ, giây sau dừng lại ở một con người.
Shukasa bất cần dựa người vào thành ghế sofa. Ánh mắt anh đặt vào cô không rời, kể cả lúc cô phát hiện ra, anh cũng không hề có ý định trốn tránh.
Ánh nhìn của anh sắc lẹm đến độ khiến Yui bất giác rùng mình.
– Shuu-kun, anh nghĩ sao? Mùi Lavender được chứ? – Mai ngộ nghĩnh hỏi anh.
– Tôi không bận tâm chuyện này lắm. Tùy em. – Shukasa lạnh lùng buông tay chị, rồi nhún vai nhìn ra ngoài cửa sổ.
Mai không cam tâm, nhưng cũng gượng gạo cười, ánh mắt lơ đãng nhìn vào cuốn catalogue đặt trên bàn.
Yui mím môi cúi đầu.
Hôm nay cha cho cô nghỉ làm để đi chuẩn bị cho hôn lễ với Sewashi, Mai và cả Shukasa. Nhưng không khí chưa bao giờ thực sự thoải mái.
Sau khi chọn xong loại nước hoa cũng như loài hoa chủ đạo để trang trí là hoa oải hương, bốn người quyết định vào nhà hàng dùng bữa trưa.
– Cô dùng gì? – Sewashi đẩy cuốn thực đơn lại trước mặt Yui.
– Mỳ lạnh Trung Quốc. – Yui chọn bừa một món ăn đập vào mắt cô đầu tiên. Dù sao bữa ăn này cô cũng chẳng ham hố.
– Cho cô ấy mì lạnh Trung Quốc. Tôi không ăn. – Sewashi trả quyển thực đơn cho nhân viên phục vụ.
– Anh thì sao? – Mai hào hứng hỏi Shukasa đang lặng im lướt màn hình điện thoại.
– Tùy em.
– Vậy cho tôi hai đậu hũ Tứ Xuyên nhé. – Mai gượng gạo trả thực đơn cho nhân viên. Anh ta cúi đầu rời khỏi.
Vài chục phút sau, thức ăn được bưng ra trước mặt họ.
Yui cắm cúi nhồi nhét một dĩa mì to ụ vào miệng, cúi mặt không dám ngẩng lên. Chẳng mấy sau, cô nàng bị nghẹn.
– Từ từ thôi. – Sewashi thở dài vỗ nhẹ lưng, đưa cốc nước lọc cho cô.
– Sao anh không ăn trưa? – Yui uống một ngụm nước, đưa khăn ăn lên lau miệng, nhăn mặt.
– Nhìn cô ăn tôi không nuốt nổi. – Sewashi thành thực trả lời.
Yui nheo mắt lườm anh, đôi môi nhếch lên đầy khó chịu.
Mai không thể không ghen tị với em gái. Có hôn phu Oga Sewashi chăm chút chiều chuộng đến vậy, sao còn cướp luôn tâm tư của hôn phu chị?
Mai không đành lòng nhìn Shukasa vẫn mải miết chơi game trên điện thoại.
– Shuu-kun, em đã gọi đậu hũ Tứ Xuyên cho anh, sao anh không đụng đũa? – Giọng Mai lộ rõ sự bực bội không vui. – Nếu anh không thích, em sẽ gọi món khác. Bánh táo nhé?
– Đủ rồi, Mai. – Shukasa thờ ơ cắt ngang chị lúc chị định gọi phục vụ, bất cần. – Tôi không muốn ăn.
Mai mím chặt môi khó chịu, nhưng lúc bắt gặp ánh nhìn ngơ ngác của Yui, đành cầm sự xấu hổ vào lòng, gượng gạo cười rồi cầm thìa ăn đậu hũ.
Yui nhăn mặt, trong phút tức giận không kìm nổi bản thân mà hằn học.
– Hanagato Shukasa không phải kẻ lúc nào bản mặt cũng khó chịu. Chưa cưới mà đã hống hách vậy rồi, anh định đối với chị tôi ra sao?
Yui tức giận cười khẩy, ném chiếc nĩa lên bàn, đứng phắt dậy, bỏ ra ngoài.
– Hừ, mất cả ngon.
– Chị Mai, phiền chị thanh toán dùm. – Sewashi nhún vai thở dài, rút trong ví hai tờ mười ngàn yên đặt lên bàn, rồi chạy theo Yui ra khỏi nhà hàng.
Bầu không khí yên lặng trong thoáng chốc.
– Bị thương hại… cảm giác thích ghê. – Mai cười nhạt, thê lương nói. – Năm xưa, anh xua đuổi em do nghĩ rằng em thương hại anh, giờ anh lại khiến cho con bé thương hại em.
– Xin lỗi. – Shukasa nhếch môi nói, rồi quay mặt đi không dám đối diện với gương mặt kia.
Mai bất lực ăn nốt phần ăn, chua chát.
Cuộc hôn nhân này liệu sẽ đi tới đâu đây?
___o0o0o___
– Hừmm, con người lành như đất như Shina Kazuto mà lại phải lòng cô ả Eto Yuri kia ư? – Yui nhếch môi, đảo mắt liên tục. Tay gõ gõ chiếc nĩa lên phần cơm trưa, lơ đãng dõi theo một bàn ăn khác.
Eto Yuri ngồi ăn trưa với Asai và Ida, cười hí hửng kể chuyện. Ở một bàn khác cách xa, Kazuto ngồi một mình dõi theo Yuri chăm chú.
Trưa nay thực đơn là curry gà, đúng món khoái khẩu của Yui, vậy mà chẳng hiểu sao cô nàng không hề có lấy một ít tâm trạng ăn uống.
– Hay là… lại ngồi với Shina cho vui nhỉ? – Yui nghĩ bụng rồi toan bưng phần cơm của mình đứng dậy.
Ngay lúc đó, một con người ngồi xuống đối diện cô.
Yui hãy còn ngạc nhiên tột độ thì anh ta thản nhiên đặt lon nước táo xuống trước mặt cô.
– Em bình thường thích ăn curry và uống nước cùng. Hôm nay lười mua à? – Shukasa điềm đạm nói, rồi từ tốn lấy thìa trong ống đũa.
Yui cười khẩy lấy lon nước, mở nắp ra. Tiếng ga kêu một tiếng nhẹ, rồi ngưng. Cô đưa lên miệng uống một ngụm, rồi đặt mạnh lon nước xuống bàn.
– Hiểu tôi ghê.
Hừ, anh đã ngồi đây rồi, cô cũng không lại với Shina Kazuto nữa. Để xem anh định tấu trò gì đây.
– Sớm muộn cũng thành người một nhà, em định hằn học anh đến bao giờ? Đừng giận anh nữa, được không? – Shukasa nhẹ nhàng, điềm nhiên hướng ánh mắt vào cô không chút né tránh.
– Anh nghĩ anh là ai? Anh là cái thứ gì mà tôi phải giận? Anh còn không đáng để tôi chú ý tới nữa cơ.
– Tùy em vậy.
Yui ngán ngẩm cười, bực bội không để đâu cho hết trước con người ngạo mạn và bình thản đến khó chịu.
Yui cầm lấy thìa, múc từng thìa curry cho vào miệng, một cách thô lỗ. Dĩ nhiên, vài phút sau cô nàng bị mắc nghẹn.
– Nếu là Oga Sewashi, chắc hắn sẽ dịu dàng giúp em thôi. – Shukasa bình thản bưng bình nước đặt trên bàn rót vào cốc, đẩy đến trước mặt Yui. Anh đứng dậy khỏi ghế, vỗ mạnh vào lưng. – Xin lỗi, anh chỉ là một tên thô lỗ.
Shukasa không hành xử nhẹ nhàng như Sewashi, nhưng ít nhất cũng giúp Yui thoát khỏi sự khó chịu trong cơn nghẹn.
Cô hậm hực uống nước anh vừa rót, ánh mắt đằng đằng sát khí chĩa vào con người điềm nhiên đến khó chịu ngồi xuống.
Đôi chân thon dài giơ ra, nhẹ nhàng đặt lên mép ghế của anh. Chưa đầy nửa khắc, cô dùng lực đẩy cả anh và chiếc ghế ngã sõng soài trên sàn.
Mọi người hoảng hốt tránh xa, bàn ăn xộc xệch, Yui điềm nhiên bắc chân, khoanh tay cười khẩy.
– Đừng khiến tôi phải thương hại anh.
“Thương hại”. Ở đời Shukasa dị ứng với từ đó khôn cùng. Nghe cô đề cập đến từ đó không khỏi nổi lửa giận trong người.
– Thủ lĩnh! Không hay rồi! – Chợt một tên nam sinh hoảng loạn chạy vào la hét gọi Shukasa. Giây sau chứng kiến cảnh vị thủ lĩnh ác ma cùng cô hội trưởng lạnh lùng đang có hiềm khích thì không khỏi tái mặt.
– Nói. – Shukasa lạnh lùng yêu cầu, ánh mắt không hề rời khỏi Yui đang ngạo mạn nhìn xuống.
– À vâng… – Tên kia chảy mồ hôi hột ấp úng. – Một toán đầu gấu của trường cao trung Daiho kéo đến đòi gặp thủ lĩnh…
Shukasa nhếch môi, chép miệng ngạo mạn đứng dậy. Hay tay đút vào túi quần, anh rảo bước ra khỏi nhà ăn.
Yui ngán ngẩm cười lạnh, ngoắc ngoắc tay kêu tên vừa báo tin kia lại, ra lệnh.
– Lôi lũ đàn em của hắn ra ngoài trông chừng tên thủ lĩnh kia đi. Trường cao trung Daiho không phải dạng vừa đâu, một mình hắn không chống chọi nổi. – Cô đứng dậy, chậm rãi đi ra ngoài. – Phiền mọi người dọn dẹp lại đống lộn xộn này. Còn nữa, những người trong câu lạc bộ võ thuật nếu yểm trợ được thì ra ngoài luôn đi.
Yui vừa đi khuất, cả nhà ăn bỗng trở nên náo loạn hẳn. Mọi người xì xào bàn tán, một số đứa con gái run rẩy hẳn lên.
Lâu giờ vốn yên bình lắm mà, sao đột nhiên lại có chuyện vậy?
___o0o0o___
END Chapter 83.