Đọc truyện Thay Đổi: Destiny To Love – Chương 97: Trì hoãn
– Thuốc ngủ? – Ikishige sửng sốt lặp lại. – Ý ông là con bé uống thuốc ngủ ngay trước buổi lễ sao?
– Vâng. – Vị bác sĩ già chắc chắn gật đầu. – Tiểu thư chỉ đang ngủ thôi. Thông qua triệu chứng thì tôi có thể khẳng định.
– Vậy bao giờ thì con bé tỉnh lại?
– Tiểu thư chỉ dùng một lượng ít nên khoảng hai tiếng sau là đã có thể tỉnh lại ạ.
– Vậy được. Cảm ơn ông.
Ikishige bất lực nhìn Yui đang ngủ mê mệt trên giường, trong lòng tràn ngập sự giận dữ.
Yui ngất đi, ông liền đưa cô vào một phòng khách sạn, mời bác sĩ tư gấp gáp. Hiện giờ, trong căn phòng ngoài ông ra còn có Mai, Sewashi, Haru và Mika.
– Hừ! Những hai tiếng. – Ikishige bực dọc. Buổi lễ đính hôn này mời rất nhiều vị quan khách thượng lưu trong giới chính trị và kinh tế. Việc cô ngất đi khiến buổi tiệc bị phá hỏng. Mà lí do, lại còn là do thuốc ngủ. – Con bé uống khi nào không biết nữa.
– Thưa cha, suốt từ sáng tới giờ Yui chưa hề ăn uống gì đâu ạ. – Mai tiến lên, nói với giọng chắc nịch. – Con ở bên cạnh con bé suốt, đừng nói là thuốc, một giọt nước con bé cũng hề dùng. Con có thể chắc chắn.
– Hừ! Con có chắc không đấy? – Ông Ikishige một phần còn đang giận dữ, có ý nghi ngờ hỏi vặn lại Mai.
– Ơ… – Mai tỏ ra ấp úng. – Thực ra, make up xong con và mẹ ra ngoài, nhưng Yui vẫn ở cạnh bạn con bé.
Chị quay đầu lại nhìn Mika và Haru đứng im lặng trong góc. Hai cô bé thoáng giật mình, nhưng rồi Haru điềm đạm lên tiếng.
– Cô ấy quả thật không ăn uống gì ạ.
Ikishige im lặng. Vậy thì chẳng lẽ có người đánh thuốc ngủ con bé? Nếu không phải tự uống thì rốt cuộc do ai?
– Dù sao thì… – Sewashi bước lên, bình thản nói với Ikishige. – Nếu chỉ là hai tiếng, hãy để cho khách giao lưu ăn uống đi ạ. Đợi cô ấy tỉnh lại rồi cử hành lễ cũng ổn mà. Chỉ mong bác hãy tìm lí do gì hợp lí để thuyết phục quan khách.
Ikishige gật đầu tán thành. Cũng chỉ còn cách đó.
– Được rồi. Mọi người cứ đi ra hội trường đi. Mai, con chăm sóc Yui nhé.
– Vâng, cha đừng lo. – Mai lễ phép cúi đầu.
Mika và Haru cũng cúi đầu nhanh nhảu xin ra ngoài. Vừa bước ra khỏi cửa phòng, hai người chạy vội, bất chấp đôi giày cao gót làm vướng chân.
___o0o0o___
– Kuro. Không ăn thua gì cả. – Haru nhướn cao chân mày hối hả nói với hai chàng trai mặc vest ngồi ở bên ngoài hội trường. – Yui uống ít quá, chỉ hai tiếng nữa là tỉnh. Buổi lễ vẫn được cử hành.
– Đừng lo, phương án B đã triển khai. – Akito gật đầu chắc nịch. – Dù sao chuyện này cũng đã nằm trong dự tính. À Mika, bọn em đã thu dọn hiện trường chưa?
– Rồi. – Mika đứng phía sau khẽ gật đầu. – Sau khi Yui rời phòng thay đồ, em đã thu dọn hết vỏ chai nước. Dù sao cũng không thể để họ tra ra việc chúng ta đánh thuốc ngủ cô ấy được.
Mọi người khẽ gật đầu đồng thuận.
– Lễ đính hôn này vốn không nên được cử hành. Phải kéo dài, chừng nào bọn họ hiểu được tình cảm mới thôi. – Kuro quả quyết.
___o0o0o___
– Cha! Con không biết. Con không có uống thuốc ngủ. – Yui sợ hãi, nét mặt tái đi, vội vã lắc đầu chối nguây nguẩy.
Nhìn gương mặt tối sầm vì giận dữ của cha cô cô cũng hoảng. Mới tỉnh dậy, Mai giải thích cặn kẽ mọi chuyện. Ikishige và Sewashi ngay lập tức kéo đến phòng nghỉ.
– Hừ, nếu vậy chỗ thuốc ngủ trong dạ dày của con là từ đâu ra? Nếu từ sáng đến giờ, con không ăn uống gì thì tại sao lại ngất đi? Nếu uống trước đó đã phát huy tác dụng lâu rồi! – Ikishige ngờ vực nói.
Yui thoáng cứng ngắc. Những gì cô uống vào sáng nay, chỉ có một ngụm nước táo của Mika đưa vào. Nếu thực sự nước táo đó có chứa thuốc ngủ, cả lượng và thời gian đều trùng khớp.
Nhưng khoan đã, chai nước đó là do cô vặn mở. Nếu vậy, họ làm sao có cơ hội bỏ thuốc ngủ?
Tuy không biết bằng cách nào, nhưng cô có thể chắc chắn một điều là Mika và Haru đã đánh thuốc cô.
Cô chợt nhớ lại, lúc cô kiên quyết từ chối ý kiến của họ, Mika đã nói: “Nếu vậy, chúng tớ sẽ làm theo cách của chúng tớ.” “Cách của chúng tớ” là đánh thuốc cô để cản trở lễ đính hôn?
Yui cười khẩy. Bạn cô tính tình quá ư trẻ con, nhưng đến mức độ như vậy thì đúng là ngoài sự tưởng tượng của cô.
– Sao thế? – Ikishige thấy thái độ con gái có chút khác lạ bèn tò mò mà hỏi.
– À không… Con nhớ ra rồi, con có dùng một ít nước lọc… – Yui lúng túng trả lời. Thôi thì đành nói dối vậy, nếu không cha cô mà tra ra bạn cô đứng sau việc này thì sẽ rắc rối vô cùng. – Trước lúc ra hội trường, con có một khoảng thời gian một mình. Có một nhân viên nam bưng li nước vào cho con. Anh ta đội mũ che kín mặt nên con nhìn không rõ. Lúc đó con hơi khát nên có uống một ít.
Aaa, quả là nói dối không chớp mắt mà. Mika, Haru, liệu hồn!
Ikishige chau mày trầm ngâm suy nghĩ.
– Cha… – Mai nhẹ nhàng cất tiếng. – Dù sao Yui cũng đã tỉnh dậy, chi bằng hay nhanh chóng cử hành buổi lễ. Chuyện rắc rối này hãy tính sau.
– Ừ… Vậy được… – Thấy lời con gái có lí, Ikishige nhún vai đồng thuận.
“Reng… Reng…”
Chợt một tiếng chuông inh ỏi vang lên, chói tai. Tất cả mọi người náo loạn, xôn xao, ồn ào.
– Chuyện gì vậy… – Yui nhướn cao chân mày, có chút ngạc nhiên.
– Chủ tịch! Nguy rồi! – Một nhân viên khách sạn lao vào, hoảng hốt hét. Gương mặt anh ta tái đi. – Tầng một của khách sạn đang bị cháy, mọi người vô cùng hoảng loạn.
– Cái gì? – Ikishige bật mình tức giận. Rồi ông vội vã quay lại nhìn mọi người. – Các con mau chạy ra ngoài đi.
– Còn cha? – Mai lo lắng.
– Ta sẽ đi xem tình hình.
Ông nói một câu như vậy rồi chạy ra khỏi phòng, ngược hướng với dòng người náo loạn.
– Cha! Con đi với cha. – Yui giật mình quả quyết, gạt tay của Mai ra rồi bật xuống giường, chạy chân đất theo người đàn ông cao lớn.
Nếu cô đúng, lần này cũng là do bạn cô gây nên. Nhưng cô không tin họ có gan phóng hỏa.
…
Hội trường lúc bấy giờ vắng tanh, đồ đạc lộn xộn, nhốn nháo, chỉ có một vài nhân viên đang thúc giục nhau làm việc.
– Không có cháy… – Yui tròn mắt lẩm bẩm. – Nhưng khói lại mù mịt…
Ikishige cau mày bước lên, lần tìm về chỗ khói tập trung dày đặc. Nếu ông không nhầm, mùi này là…
– Biết ngay mà! Bom khói. – Ikishige cười lạnh, nhưng gương mặt tỏa ra luồng khí phẫn nộ. Hừ, có kẻ muốn phá buổi lễ này. Từ việc đánh thuốc cô dâu đến ngụy tạo hiện trường, chắc chắn không ngoài mục đích phá hỏng buổi lễ.
Ikishige tìm được bốn năm xác bom đặt rải rác quanh hội trường.
– Cha. Nếu không có hỏa hoạn thì tại sao hệ thống báo cháy lại kích hoạt? – Yui thắc mắc.
– Con nhìn đi. – Ikishige dẫn cô về phía một thiết bị đặt trên tường. Thiết bị này là hệ thống báo cháy tự động, khi có lửa xung quanh sẽ tự động rung chuông.
Yui ngạc nhiên nhìn kĩ. Chợt nhận ra bên cạnh, có một đầu lọc thuốc lá được cố định trên tường bởi băng dính. Yui ngập ngừng ghé mũi, ngay lập tức trắng bệch mặt.
– Mùi này… Dầu hỏa?
– Phải. – Ikishige gật đầu. – Chúng châm một điếu thuốc lá và cố định trên tường bằng băng dính tẩm dầu. Khi thuốc lá cháy hết, tàn lửa gặp dầu sẽ bùng cháy, khiến cho hệ thống báo động kích hoạt. Cộng thêm việc đặt bom khói rải rác hội trường, chúng đã thành công trong việc khiến ta lầm tưởng đây là một vụ cháy.
– Cha… – Yui run run. Quả nhiên, bạn cô không có gan phóng hỏa, nhưng có gan bày trò này thì cũng đáng ngạc nhiên.
– Có kẻ muốn cản trở lễ đính hôn. Nhưng nếu vậy ta càng phải cử hành. – Ikishige cười lạnh. Rồi ông quay phắt lại hét to, ra lệnh cho đám nhân viên gần đó. – Điều động tất cả nhân viên dọn dẹp lại hội trường. Các người có hai mươi phút. Yui à, hãy ra bảo khách chờ một lát, chúng ta sẽ tiếp tục bữa tiệc.
“Phừng!”
Một ánh sáng lóe lên ngay trên đỉnh đầu cùng tiếng động. Yui và Ikishige chau mày ngẩng đầu nhìn lên.
Bên trên trần nhà là hệ thống chữa cháy tự động, một lúc có một ngọn lửa bùng lên cạnh một thiết bị. Ngay sau đó, hệ thống kích hoạt, một trận mưa đổ rào rào xuống hội trường.
– Lần này vẫn là thuốc lá? – Yui chau mày cười nhạt, hứng chịu trận mưa dày đặc.
Phải mãi sau, nhân viên khách sạn mới đi tắt hệ thống. Thế nhưng, căn phòng đã hoàn toàn ướt nhẹp. Thức ăn đã hỏng, mọi vật dụng trang trí đều sũng nước.
– Thưa chủ tịch. Tình hình này thì không thể dọn dẹp lại trong một thời gian ngắn. Để lau dọn, trang trí, nấu lại thức ăn cho dù có huy động một lúc hơn một trăm nhân viên khách sạn thì cũng cần ít nhất bốn tiếng. Hơn nữa, nhị tiểu thư đây cũng đã… – Vị quản lí khách sạn kia lo lắng nhìn Ikishige, rồi lại đẩy ánh mắt ái ngại nhìn Yui đã ướt nhẹp, lớp trang điểm nhạt nhòa, đầu tóc rối bù.
– Ta biết rồi. – Ikishige giận dữ hét. – Yui, đi báo với khách là chúng ta xin lỗi. Chúng ta sẽ gửi quà tạ lỗi cho họ và kính mong họ sẽ đến vào bữa tiệc lần sau.
– Dạ. – Yui cúi đầu, rồi quay lưng hướng ra sảnh khách sạn.
Cô bước từ từ, miệng khẽ cười nhạt. Mika và Haru tính toán kĩ càng mọi phương án. Hơn nữa, cách thức đơn giản này thì học sinh trung học cũng làm được. Giờ chỉ mong họ đừng để lại bằng chứng, nếu cha cô mà phát hiện ra sẽ rắc rối to.
___o0o0o___
– Các cậu giỏi lắm. – Shukasa chống tay cười khẩy nhìn hai anh bạn nối khố, ánh mắt lườm nguýt ám mùi sát khí. Kuro và Akito nhìn nhau cười láu lỉnh.
– Cậu nhận ra là chúng tớ làm từ khi nào? – Akito cười tò mò.
Shukasa khẽ thở dài, rồi nâng tách cà phê lên uống một ngụm.
– Mấy mánh đó chỉ có các cậu nghĩ ra. Nếu đây là do các doanh nghiệp khác làm thì mánh khóe sẽ không đơn giản như vậy đâu.
– Dù sao các vị chủ tịch cũng nghĩ là do những doanh nhân lo sợ ba gia tộc Hanagato, Satake và Oga kết thành thông gia làm. Dù sao nếu mấy người kết hôn thật thì vị thế ba tập đoàn càng được nâng cao, các doanh nghiệp khác muốn tìm chỗ đứng cũng khó. – Kuro gật gù bình phẩm.
Ba đứa im lặng một hồi sau, tay làm mấy việc vu vơ. Có lẽ suy nghĩ từ lâu, Shukasa mới lên tiếng.
– Lễ đính hôn sẽ được tổ chức lại vào tháng sau, ngày Valentine trắng. Các cậu đừng cố trì hoãn nữa.
Kuro và Akito đứng hình, gương mặt lộ rõ sự ngạc nhiên.
– Tớ tưởng cậu muốn chống lại lễ đính hôn? – Akito nhướn cao chân mày, khó hiểu hỏi.
– Muốn chứ, nhưng Yui hận tớ. – Shukasa ôm đầu cười khổ. – Tớ cứ nghĩ sẽ vớt vát được điều gì đó, hóa ra cô ấy lại chán ghét tớ đến nhường vậy. Có khi Oga Sewashi sẽ làm cô ấy hạnh phúc hơn là tớ.
Shukasa phiễn não cười cay đắng. Hôm nay là Valentine, sau lễ đính hôn buổi sáng thất bại thì anh liền hẹn gặp bạn anh hỏi rõ sự tình. Chín giờ tối, ngày 14 tháng 2, ba chàng trai trái tim đều đã rung động giờ đây lại ngồi đây ngậm trái đắng.
– Ngốc ạ, nếu vậy thì cái này là cái gì? – Kuro ngán ngẩm thở dài, rút trong ba lô ra một chiếc hộp nhỏ gọn, đẩy nó đến trước mặt Shukasa. – Haru bảo lúc cô ấy đến thu dọn hiện trường thì thấy ngăn kéo khép hờ. Mở ra thì phát hiện cái này.
Shukasa run run nhìn hộp Chocolate trước mặt, cười khổ.
– Có khi… là dành cho Oga Sewashi…
– Ngất! – Akito bực dọc hét ầm lên. – Nếu vậy tại sao cô ấy lại không tặng? Nếu dành cho thằng hôn phu kia, đáng ra bây giờ Yui phải hốt hoảng đi tìm chứ? Haruka và Mika đều đang ở cạnh Yui và họ bảo cô ấy không hề đả động gì đến nó. Shukasa ạ, tỉnh táo lại giùm đi. Cậu cứ như vậy thì hai người sớm muộn gì cũng sẽ hối hận.
Càng nghe, hai cánh tay của Shukasa càng run lên. Anh vừa mừng vừa sợ, tâm trí mỗi lúc một hỗn tạp.
Anh phải làm sao? Tại sao ông trời lại cứ đày đọa tâm trí anh? Tại sao cứ phải phức tạp hóa, khiến anh rối ren mù mịt?
Valentine năm nay sao thật rối bời?
___o0o0o___
END Chapter 81.