Đọc truyện Thay Đổi: Destiny To Love – Chương 6: Ám ảnh
Nghe tiếng gọi, Yui sững người. Cô im lặng và cũng không muốn quay đầu lại.
– Mika, cậu có nghe thấy gì không?
– Hả?
– Không, chắc là tớ nghe lầm thôi! – Yui mặt hốt hoảng nhưng vẫn gượng cười.
– Tiểu thư Satake Yui!
Cái tiếng gọi đầy cung kính cô đã không còn nghe cho đến mười năm trước. Phải, là cái cách gọi Tiểu thư lúc cô còn ở Tokyo. Bấy lâu nay trong mắt bạn bè, cô chỉ là một cô gái xuất thân từ một gia đình bình thường. Ở đất Kagoshima này, ngoài bà cô và Mika ra chẳng một ai biết được cái thân thế là tiểu thư của một tập đoàn lớn ấy. Cô không muốn trở về Tokyo, cái quá khứ kinh hoàng cứ ám ảnh cô suốt mười năm nay. Mỗi lần ngủ là mỗi lần giấc mơ đáng sợ ngày xưa lại ùa về trong cô. Những tiếng nói của mọi người vẫn còn văng vẳng trong kí ức không nguôi: “Coi kìa, nó đúng là một con nhỏ lập dị” ” Thế giới này không có nó sẽ tốt biết bao” “Mày dám chọc giận Shukasa của tụi tao hả?” ” Mày chỉ biết bôi tro trát trấu vào mặt tao thôi”… Kí ức hiện về sống động khiến cô cảm thấy đầy kinh hãi. Cô ôm lấy đầu, khuỵu xuống:
– A a a a… – Yui thấy ê buốt đến từng khúc ruột – Tokyo… tokyo… địa ngục… Không… tôi không đi đâu hết…
– Yui! – Mika đứng bên cạnh trấn tĩnh bạn – Yui! Bình tĩnh đi!
– Không… – Yui vẫn hét lên. Gương mặt cô vẫn ngập sự sợ hãi.
– Yui! – Mika vẫn không ngừng khuyên ngăn bạn. Đến lúc cô cảm thấy không thể làm gì hơn thì…
“Hự”- Yui ngã phịch xuống đất, nằm im. Mika đã đánh cô bất tỉnh. Cô khoác tay Yui lên vai, đứng dậy toan quay đi. Bỗng cô dừng lại, nói với người phụ nữ kia:
– Yui đang bị mất bình tĩnh. Sáng mai cô hãy đến nhà tôi, số 5 Perth Dori. Tôi sẽ cố khuyên nhủ Yui.
Nói rồi, Mika đưa Yui đi và biến mất ở cuối chân trời.
Yui đang đi trên một con đường vắng. Cô đang ngắm cảnh đêm ở Kagoshima. Cô đi từ từ, chậm rãi từng bước một. Mọi thứ đang yên tĩnh thì cô thấy có một tiếng động nào đó. “Brừm…brừm…” Đó là tiếng động cơ ô tô. Nó cứ to dần, to dần. Nó đã to đến mức khiến cô quay đầu lại. “Rầm” Chiếc ô tô đó đã đụng Yui. Cô thở hồng hộc, hé mắt ra nhìn. Từ trên xe, một người đàn ông mặc một bộ vest đen bước xuống.
– B…b…ba…- Yui cố hé miệng ra gọi.
– Mày không đáng bằng chị mày. Mày không đáng làm con tao! Chết đi!
“Mày không đáng bằng chị mày. Mày không đáng làm con tao! Chết đi!” Tiếng ông Ikishige cứ văng vẳng trong đầu cô. Cô lấy hai tay ôm đầu, rên rỉ “á…á…aaa…”
– Á… – Yui giật mình tỉnh dậy. Mặt cô đầy những giọt mồ hôi lấm tấm. Cô thở hồng hộc, những tiếng thở mang nặng cảm xúc. Cô lấy tay quệt mồ hôi trên trán, thầm nghĩ: “Ông ta chưa bao giờ tha cho mình cả. Ông ta luôn luôn ám ảnh mình.”
“Cạch” – Cánh cửa bật mở, Mika cầm một khay đựng bánh mì và sữa bước vào:
– Cậu dậy rồi à?
– Ừ, tớ đang ở nhà cậu à?
– Phải, cậu ăn tạm bánh mì nhé. Nhà tớ chẳng có gì trong tủ lạnh cả.
– Cảm ơn cậu. Mà sao tớ lại ở đây. Lúc đó có một người gọi tớ, sau đó tớ đột nhiên không nhớ gì nữa cả! – Yui nghiêng đầu thắc mắc.
– Tớ đánh ngất cậu đấy. – Mika vẫn điềm nhiên như thể chẳng có gì cả.
– Cái gì? Cậu dám đánh tớ á?
– Phải, tớ dám…Để ngăn cản sự mất lí trí của cậu… – Mika ngừng lại, cô nhìn Yui chằm chằm.
– Tớ…mất lí trí…sao? À, phải rồi! Người đó gọi tớ là gì nhỉ? Không phải là Satake, không phải là Yui, mà là…
– Tiểu thư Yui…phải không?
Yui sựng lại. Cô lẩm bẩm y như một con robot “Tiểu thư Yui, tiểu thư Yui, tiểu thư Yui,…”
– Phải, tiểu thư Yui! Người đó đã gọi cậu như vậy. Tớ không biết đó là ai, nhưng đó là người đã đưa cậu lên xe về gặp chủ tịch vào cái hôm chúng ta gặp nhau.
– Là…Nakazawa, kế toán trưởng ở tập đoàn của ba tớ. Vậy đó là người của ba tớ.
Yui ngồi im lặng. Cứ nhớ về những ngày tháng tệ hại và kinh hoàng lúc ở ngôi nhà đó là cơ thể cô lại run lên bần bật. Cô quay sang Mika:
– Mika, hè này…chúng ta phải về Tokyo…ư?
– Ừ. Chuyến công tác của bố tớ chỉ còn tầm một tuần nữa là kết thúc.
“Kính coong” – Tiếng chuông vang lên. Mika đứng dậy.
– Mika…- Yui níu tay bạn lại – Người đó…có phải là…
– Đúng. Là người cậu nên gặp…cái cô Nakazawa đó…
– Đừng Mika. Đừng để họ vào…đừng
– Yui! – Mika quay phắt lại – Cậu còn định yếu đuối đến bao giờ! Cậu định cả đời sẽ run sợ trước mặt ba cậu sao? Rồi để ông ta tiếp tục nhìn cậu với ánh mắt khinh thường đó hả?
Yui im bặt. Cô cúi gằm mặt. Mái tóc dài xoã ra che lại những cảm xúc của cô lúc này. Mika toan đi ra khỏi phòng thì Yui lên tiếng:
– Mika, đứng lại.
Nhưng Mika vẫn cứ đi tiếp.
– Tớ bảo cậu đứng lại cơ mà! – Yui cầm cái gối ném thẳng vào gáy Mika khiến cô ngã lăn ra đất – Đây là lệnh của Chị hai, cậu coi thường hả?
Yui đứng phắt dậy. Cô tiến lại phía Mika:
– Người cô ta muốn gặp là tớ. Ai khiến cậu đi. Cậu ở yên đây cho tớ. – Nói rồi Yui đi thẳng một mạch ra khỏi phòng. Cô xuống cầu thang và cái tiếng chân bình bịch của Yui cứ làm cho Mika cười.
– Ha ha, Yui. Phải vậy chứ! Tớ luôn tin cậu mà! – Mika nhìn theo và cứ cười thầm không ngớt.