Đọc truyện Thay Đổi: Destiny To Love – Chương 51: “Yucchi, em là Cô gái anh phải bảo vệ!”
– Shukasa! – Yui giật mình, ngồi trên giường, người dựa vào gối, quay lại nhìn anh, mặt ngơ ngác. – Sao anh vào được đây? Hệ thống an ninh nhà em rất chắc chắn, không có lịch hẹn hay người trong nhà ra đón thì đâu vào được?
– Yucchi à, em đừng đùa chứ? Em coi anh là ai vậy? – Shukasa xua tay, cười khì. – Giơ tấm danh thiếp của ba anh ra, đến tổng thống cũng phải mời anh vào đấy chứ!
– Anh cũng oai ghê nhỉ? Dám đem cả ba và tập đoàn ra làm công cụ, đúng là đồ công tử bột! – Yui cười nhạt.
– Hì hì, em đùa vui thật đấy, Yucchi… – Shukasa gãi đầu xấu hổ.
– Này! Em để ý rồi đấy nhé! – Yui lườm khó chịu, tay trỏ thẳng vào người anh, phàn nàn. – Nãy giờ anh cứ nói Yucchi này Yucchi nọ là có ý gì hả?
– Hì hì! – Anh lại gãi đầu, vẫn nụ cười như cũ. – Tại anh thấy nên gọi em bằng một biệt danh gì đó cho nó thân thiện.
Thoáng vài giây, Yui đỏ mặt. Con người của anh thật đa cảm và thất thường. Lần đầu gặp mặt, ấn tượng về anh lúc đó là một chàng trai có ngoại hình khá bảnh, nhưng lạnh lùng và khinh khỉnh người khác. Những lần gặp mặt tiếp theo, cô thấy anh không lạnh lùng như mình tưởng tượng, mà thay vào đó là một gã nam sinh luôn trêu ngươi, chọc tức khiến cô phải nổi giận. Và dạo gần đây, cô thấy anh là một thằng đàn ông rất “đàn ông”, có thể vì cô mà làm bất cứ chuyện gì. Nhiều lúc, với cô, anh còn rất sến súa nữa. Thế mà, từ bao giờ cô cũng không hay, bóng dáng người con trai kia đã hằn sâu vào trái tim cô rồi, muốn dứt cũng không được nữa. Cô đã yêu anh ta, người đã từng làm cô đau rất nhiều. Nhưng dù sao, cô cũng sẽ không bao giờ hối hận vì đã yêu anh…
Yui nhìn anh chằm chằm, không dứt…
– Đừng nhìn anh chằm chằm vậy, ngốc ạ. Dù anh có đẹp trai đến mấy, em cũng đừng nhìn anh đắm đuối thế chứ, ngượng lắm! – Shukasa xua tay ra chiều kiêu căng, nhưng lại mang tính đùa cợt, như để muốn ghẹo cô. Nói rồi không chờ cô nói gì anh đặt một mớ đồ lỉnh kỉnh lên bàn bên cạnh giường, ân cần. – Nhìn này! Anh đã mất nguyên ngày để đi mua đồ cho em đó. Mấy vị thuốc bắc này sắc lên uống rất tốt cho sức khỏe. Anh còn mua cả nhân sâm, linh chi, cam thảo, và mấy loại thảo dược quý nữa. Ngoài ra, anh còn kêu đầu bếp nấu cháo trứng cho em! Ốm mà ăn cháo trứng giải nhiệt là số một đấy. Ừm… và đây là vài quyển tạp chí sức khỏe…
Shukasa tận tình giới thiệu mớ đồ đạc lỉnh kỉnh mình vừa mang đến. Còn Yui, cô không mảy may quan tâm đến những gì mà anh nói về. Ánh mắt cô chăm chăm vào từng lời nói, cử chỉ. Mỗi hành động của anh như thôi miên lý trí cô. Đúng là… cô không thể dứt được…
– Anh đúng là ngốc thật! – Yui nhìn anh hiền từ, có chút nét buồn. Miệng quở nhẹ nhàng. Câu cô vừa buông ra khiến anh ngưng lại, sững người nhìn cô. – Anh cũng là nạn nhân bị hại, vậy mà còn quan tâm chăm sóc em nữa.
– Em mới là đồ ngốc đấy! – Shukasa khẽ thở dài, một tay chống nạnh, nhìn cô ra chiều cưng yêu. – Anh là con trai, em là con gái. Anh tỉnh dậy trước em, mà em lại còn bị ốm nữa. Anh phải có trách nhiệm với em.
Nói rồi, Shukasa quỳ xuống để ngang tầm với Yui.
– Sao anh lại như vậy kia chứ? Không phải anh đã từng cô lập em hay sao? Và em cũng đã dùng những lời lẽ cay độc để nói với anh. Sao anh cứ bên cạnh săn sóc em thế này chứ? – Yui chau mày, nhìn lại anh, hỏi.
– Lý do, em không hiểu hay sao? – Anh khẽ vuốt tóc cô, dịu dàng. – Yucchi, em là cô gái anh phải bảo vệ!
Tim Yui đập rộn ràng, những hồi đập nối tiếp nhau khiến cô cảm thấy khó thở. Anh thật nhẹ nhàng, một người con trai đứng trước mặt cô và tuyên bố cô là người con gái anh ta phải bảo vệ. Cô cảm thấy xúc động vì câu nói đó.
Shukasa dang tay ôm lấy đầu Yui, đẩy cô vào lòng, xoa nhè nhẹ:
– Vậy nên, xin em nhé! Hãy sống như một cô gái thật sự. Thời gian qua, em đã phải nỗ lực, mạnh mẽ và cố gắng để đứng vững trên đôi chân mình, phải chống chọi với bao gian truân sóng gió cuộc đời. Nhưng giờ đây, cô bé ấy không phải lo lắng nữa vì đã tìm lại được ba mẹ mình. Và trên hết, cô đã có một thằng con trai hứa rằng sẽ yêu và bảo vệ cô ấy suốt đời này.
Yui ngã vào người anh, giọng ấm áp:
– Mỗi giây phút bên anh khiến em thật hạnh phúc. Shukasa… em yêu anh…
– Sao em lại nói như thế? – Dẫu cho trống tim anh đang đập rộn ràng, anh vẫn ân cần hỏi lại.
– Tuy em đã hiểu được điều này trong thâm tâm em từ rất lâu rồi, nhưng đây là lần đầu tiên em đường đường chính chính nói yêu anh. Em không cần biết trong quá khứ điều gì đã diễn ra, nhưng chỉ cần lúc này đây, nếu em yêu anh, em sẽ không tự lừa dối lòng mình.
Shukasa khẽ mỉm cười. Anh lại nhẹ nhàng vuốt tóc cô.
Nhưng chợt, anh nhận ra một điều. Mái tóc của Yui không tròn vẹn.
– Hôm bắt cóc em, chúng đã xén đi một bên tóc của em. Từ sau hôm đó, em không có dịp để đi sửa lại tóc. Thế mỗi lần gặp ai, em đều phải vấn tóc lên… – Thấy anh, tò mò, để ý chuyện tóc mình, cô bèn cười nhè nhẹ giải thích.
Nghe vậy, Shukasa bèn đứng phắt lên, đi lại bàn học của cô, ngó quanh trong ống cắm bút một chiếc kéo và một con dao rọc giấy; rồi tiến lại cọc quần áo, lấy một chiếc áo ra, đi lại bên cạnh cô.
Bế cô lên ghế ngồi, anh nhẹ nhàng phủ chiếc áo lên người cô:
– Em có vui lòng trao mái tóc cho anh không vậy?
Hơi ngơ ngác, và có chút không tự tin, nhưng cô cũng ngập ngừng gật đầu.
Anh bèn dùng kéo cắt đứt một bên tóc cho cân bằng. Mái tóc thi nhau rơi xuống đất. Yui bất giác cắn răng.
– Em có vẻ rất quý trọng mái tóc. – Shukasa ngừng tay, nhìn Yui khi nhận thấy sự lạ lùng trong cô.
– Em không sao… Anh cứ tiếp tục đi… – Yui gượng cười, và khi nhận thấy anh đã tiếp tục cắt tỉa tóc cô trong ngập ngừng, cô cười nhạt, kể. – Lúc em còn nhỏ, em rất hay xem phim, và em rất yêu mến nhân vật đó. Đó là một cô gái chiến binh, coi trọng mái tóc đẹp tuyệt vời và dài, bồng bềnh, óng ả của chính cô, bởi mái tóc đó là hiện thân của sức mạnh. Em ngây ngô tin thế, và quyết định nuôi dài mái tóc vì khi ấy, em rất cần sức mạnh để mạnh mẽ kiên cường.
Anh vẫn mải làm việc, khéo léo cắt xén từng lọn tóc thừa, tai vẫn không ngừng nghe chuyện. Cô lại khẽ cười:
– Nhưng giờ, em không cần phải nuôi tóc dài nữa rồi!
– Hả? Tại sao? – Anh ngơ ngác.
– Tại vì em đã trở thành cô gái mà ai đó phải bảo vệ. Em không cần phải mạnh mẽ nữa! – Yui cười tươi tắn, mắt híp cả lại – một nụ cười rất duyên mà bất cứ người con gái nào cũng muốn sở hữu.
Shukasa mỉm cười với cô, tay nhẹ nhàng vuốt từng lọn tóc đen óng:
– Mái tóc của em thật đẹp. Anh nguyện sẽ chăm sóc nó đến hết đời! – Anh nhe răng, ngụ ý châm chọc.
– Anh thật là! – Yui vung nắm đấm lên toan đánh anh, nhưng anh đã kịp co rúm người lại.
– Kìa! Anh cắt tỉa xong rồi! – Nói rồi nhẹ nhàng đẩy ghế đến bên bàn trang điểm.
Yui giật mình, sững sờ nhìn cô gái hiện lên trong gương.
Yui đẹp mơ màng. Mái tóc qua chiếc kéo của Shukasa đã trở thành một tác phẩm nghệ thuật. Nó bị cắt ngắn ngang vai, dày, bồng bềnh, óng ả. Phần đuôi tóc tỉa so le, từng múi đều tăm tắp.
– Anh đúng là có khiếu! Học đâu thế? – Yui trầm trồ, mắt vẫn không dời khỏi gương.
– Từ mẹ anh. Bà là một diễn viên, nên luôn chăm chút đến ngoại hình.
– Thế à? – Bây giờ cô mới ngoảnh lại nhìn anh, ánh mắt tán dương.
Bất chợt, lúc đó, tiếng gõ cửa vang lên. Dăm giây sau, cánh cửa bật mở:
– Yui! Bọn này đến làm phiền đây! – Cả hội Mika, Haru cùng Akito và Kuro đồng thanh bước vào.
– Ớ! – Yui ngơ ngác nhìn.
Tụi Haru ngó ngang quanh phòng, nhìn mớ tóc nằm rải rác dưới nền nhà và bộ tóc hết sức kiêu sa của cô mà thầm hiểu chuyện. Mika cũng kịp nhìn mớ đồ đạc trên bàn mà cười khúc khích, nhìn chằm chằm Yui, Shukasa mà châm biếm:
– Ái chà! Tiến triển nhanh ghê! – Cô đưa tay lên che miệng.
– Ý gì thế hả? – Yui đỏ mặt, vặc lại.
– Nothing! Nào mọi người, vào đi! – Lè lưỡi chọc thêm chút nữa, rồi cô xua tay gọi lũ kia đang gật gù bước vào phòng.
Yui đứng dậy, gọi bọn nó lại sofa ngồi. Mika pha trà, còn Haru mở túi quà vặt bưng lại mời.
– Quào! Lần đầu được đến dinh thự Satake, một cảm giác mê li khó tả. – Kuro ngó ngang quanh phòng, trầm trồ.
– Yên đi! Nhà cậu giàu quá rồi! Còn tớ thì sao? – Akito nổi quạu, huých vai Kuro một cái.
– Vâng vâng! Nhà cậu chỉ bằng cái kho chứa đồ nhà tớ thôi! – Kuro khoanh tay, cười cười.
– Đồ nhà giàu hợm hĩnh! – Akito tông một phát từ dưới lên vào cằm Kuro, nhưng anh đã nhanh chóng né được.
– Ủa? Từ khi nào mà cậu né đòn giỏi thế, hả cậu công tử trong lồng kính kia? – Akito nghi hoặc, ánh mắt ra chiều ngạc nhiên.
– Từ khi quen Haruka – võ sư Judo, và tớ phải học cách né đòn, không là bầm dập cả ngày.
– Kuro! – Haru cau mày, đồng thời tay tung ra một cú đấm.
– Đấy! – Kuro vừa né, vừa chỉ.
Yui bật cười. Ôi những người bạn thân thương, họ thật biết cách làm cô cười.
– Vậy là ở đây đã có ba đôi rồi nhỉ? – Akito cười.
– Ba đôi… là sao? – Shukasa ngơ ngơ, nãy đứng im lặng nhai bim bim rồn rột, bây giờ mới thốt được một câu.
– Thì tớ với Mika, cậu với Yui và Kuro với Haruka á! – Akito trỏ tay giải thích.
– Á à, mấy người đi đến đâu rồi? – Kuro lườm, có chút hờn dỗi.
– Đến đâu là sao? Cậu cũng có cặp mà! – Akito quắc mắt lại.
– Bảo sai thì đúng là sai, bảo không sai thì… – Kuro đỏ mặt, gãi đầu ngượng nghịu.
– Hoàn toàn sai! – Haru chen chân vào, cau mày. – Em và Kuro chưa có gì, đừng có nhầm nghe chưa?
– Không phải bồ mà tối nào Kuro cũng đến dạy cậu học là sao hả? – Câu nói đầu tiên của Mika từ buổi trà chiều đến giờ.
– Đấy là Gia sư – Học sinh chứ có phải bồ bịch gì đâu! – Thấy Mika có ý xỏ xiên mình, Haru phát quạu.
– Nói người khác thì hay lắm, Mika à, không phải cậu cũng có gì đó với Akito đúng không? – Người nãy giờ im lặng nhất – Yui lên tiếng. – Hai cậu đã hôn nhau còn gì?
– Hô… hôn…? – Haru lắp bắp, kinh ngạc nhìn Akito và Mika ngượng chín mặt. – Thật không ngờ… tớ và Kuro hẹn hò với nhau cũng chưa đi xa đến mức ấy.
– Sao cậu biết? – Mika lên tiếng.
– Thì cậu đã chẳng bảo “Anh ta X tớ” còn gì?
– Cậu hiểu X? – Mika ngạc nhiên.
– Cậu coi tớ là con ngốc? – Yui phát quạu, trừng mắt nhìn. Lát, cô mỉm cười nhìn Shukasa. – Ban đầu đúng là tớ không hiểu thật, nhưng anh ấy đã giúp tớ hiểu ra đấy.
Yui thản nhiên kể, mà không biết Shukasa đang ngượng chín mặt, đỏ bừng, còn tụi kia thì cười ranh mãnh.
– Thế ảnh giải thích bằng lời hay bằng hành động? – Haru tò mò hỏi, miệng cười ngoác.
– Lúc đầu là lý thuyết, sau là thực hành. Ảnh bảo tớ nhắm mắt… – Yui vẫn điềm nhiên như không có gì.
Tụi kia há hốc miệng. Hội con trai quắc mắt nhìn Shukasa mặt như trái cà chua, còn Haru vẫn tọc mạch:
– Rồi sao nữa?
Bất chợt, Yui nổi quạu. Cô trừng mắt nhìn Haru:
– Còn có gan hỏi sao nữa à? Lúc đấy đáng ra cậu phải nằm yên trên giường bệnh, thế lại còn thức dậy, ngăn anh ấy thực hành. Báo hại tớ không hiểu đến nơi đến chốn.
Toàn thân họ hóa đá. Cô nàng bạo lực này lại muốn tìm hiểu mấy thứ cấm trẻ dưới mười tám tuổi ấy ư? Nhưng khi họ kịp trở lại bình thường, những con mắt hình viên đạn đồng loạt chĩa vào Haru. Cô ấp úng:
– Tớ xin lỗi…
Hết chương 47.