Đọc truyện Thay Đổi: Destiny To Love – Chương 39: Đêm bạo lực…
– Vậy là sao hả Mika? Anh không hiểu gì hết? – Akitou có vẻ bị mất bình tĩnh. Anh sấn sổ, hét thật to.
Nhưng Mika vẫn đứng im không nói gì. Cô trầm ngâm nhìn mớ tóc đen trên bàn, thi thoảng sờ nó, đảo nhẹ.
– Nè Mika! – Akitou vẫn thúc.
– Urusai!* – Đột nhiên, Mika quay phắt lại, lườm Akitou một cách đáng sợ sau cái giọng nói gay gắt. Akitou sững người lại, toàn thân hóa đá. Anh ngoan ngoãn im lặng, ngồi xuống một ghế của bàn bên cạnh.
Kuro vẫn im lặng quan sát Mika, rồi chuyển hướng nhìn sang Haru, mắt hơi nhắm, như ẩn chứa một điều gì đó.
Như đã hiểu ra ý của Kuro, Haru có vẻ phân vân khó xử. Cô quay sang Mika, ngại ngùng hỏi:
– Mika… Tớ… nói được không?
Mika im lặng không nói gì. Thầm hiểu ý bạn, Haru quay lại, mặt cúi gằm, chậm rãi kể lể:
– Thật ra…
o0o
Shukasa thở hồng hộc. Anh đứng dựa người vào bức tường của nhà kho thể dục trường Stars 1, tay đưa lên quệt những giọt mồ hôi trên trán.
Sau vài lúc thở lấy hơi, Shukasa nuốt khan, rồi bình tĩnh bước vào.
Bật mở tung cánh cửa ra, anh cố tĩnh tâm để phán đoán tình hình. Một nhóm gồm mười ba người ngồi vây xung quanh thành một vòng cung. Bọn chúng mặc đồng phục của trường công, xộc xệch, mặt mày bặm trợn khó ưa. Có vài đứa đã lăm lăm sẵn trong bàn tay vài thanh gỗ hay các ống nước.
Ở giữa vòng cung, hơi chếch sang bên trái, có một cô gái tóc đen, bên dài bên ngắn, rối tung lên đang ngồi bệt xuống đất. Hơn năm vòng băng dính quấn quanh khuỷu tay và ngực, cổ tay bị trói chặt ra sau cũng bằng băng dính. Yui – đang chảy mồ hôi khắp người – còn bị bịt cả mắt và miệng.
Shukasa bị kích động khi nhìn thấy bộ dạng của Yui lúc này. Anh bặm môi, tay lăm lăm nắm đấm. Nhưng ngay sau đó, anh trợn ngược mắt, giật nảy mình sửng sốt khi nhìn thấy con người đang cười ngạo mạn đứng sau Yui, hai tay giữ chặt vai cô. Môi cô ta nở một nụ cười, mãn nguyện và nham hiểm.
Nó ghé miệng xuống sát tai Yui, thủ thỉ:
– Miyamoto Rei… Hoàng tử đến cứu cô rồi kìa… Mừng chứ?
Nghe thấy thế, Yui giật mình. Cô nhổm về phía trước, nhưng bị nó giữ chặt lại, bấu lấy vai, bóp mạnh. Tuy không cố tìm cách chạy đến, nhưng cô vẫn cựa quậy, giãy giụa, miệng ú ớ không thành tiếng.
Nó lại nói tiếp, kề sát tai cô hơn, giọng mỗi lúc một nham hiểm:
– Ban nãy, cô muốn biết tôi là ai có đúng không?
Thấy Yui không nói gì, chỉ mỗi lúc mỗi chảy nhiều mồ hôi hơn, nó lại cười. Nó giơ cái bàn tay với những ngón thon dài, có gắn móng giả lòe loẹt nhưng sành điệu lại sát má cô, bóc lớp băng dính ở miệng ra. Da dính vào băng dính, rồi lại tách ra, dần dần để lộ đôi môi chúm chím màu hồng, đang hé nhỏ.
Thấy cô im lặng không la hét, chửi bới gì, nó tỏ ý ngạc nhiên:
– Ô! Ngoan ghê nhỉ? – Nó đưa tay lại lớp băng dính che mắt, định bóc ra, rồi nói như thể đã hiểu ra chuyện – À… Biết rồi nhé! Đang mừng vì chàng đến cứu hả? Nhìn đi!
Bóc xong lớp băng dính ở mắt, nó chỉnh lại đầu của Yui, hướng cô về phía cánh cửa, nơi Shukasa đang đứng với vẻ mặt đầy sự ngạc nhiên và giọt mồ hôi sợ hãi.
Mắt Yui nhắm tịt, làm lộ rõ hai hàng lông mi dày, dài và cong lên. Cô từ từ hé mắt, nhìn những hình ảnh trước mắt dù cho nó có mờ nhạt ra sao. Khi hình bóng Shukasa hiện rõ trong cặp đồng tử đen láy của Yui, thì lại mờ đi nhanh chóng.
“Ngốc quá! Sao lại đến đây?”
Yui rưng rưng. Mấy giọt nước mắt đọng lại ở khóe, chỉ chực tuôn ra. Cô khẽ nấc.
– Ái chà chà! – Nó lại cười, cố tình xỉa xói – Yêu trai tới mức quên mất kẻ bắt cóc mình à?
Nghe thấy vậy, Yui giật mình. Cô quay phắt lại, sau khi nén hết toàn bộ nước mắt vào trong. Đối diện với kẻ bắt cóc… Yui mở to mắt…
Nó có một mái tóc vàng, suôn, dài đến khuỷu tay. Ánh mắt sắc sảo và cặp đồng tử màu nâu nhạt lạ lẫm, mũi cao và cằm nhọn, nước da trắng mịn của nó chính là điều khiến cho Yui cảm thấy quen thuộc.
– Te… Teru-chan? – Yui khẽ lẩm bẩm gọi tên. Cô vẫn không thực sự tin.
Đó đúng là Kahara Terumi, cô gái có biệt danh “con ngốc” mà cô quen trong kì dã ngoại. Nhưng khác là, bộ trang phục nó mặc khác hẳn với những bộ mà cô từng thấy ở nó. Áo vải mỏng hai dây, có khoác ngoài một chiếc áo cotton trắng dài. Chân váy ôm rất ngắn, ngắn hơn một tấc so với đầu gối. Nó đi một đôi guốc cao, đứng rất ngang nhiên và ngạo mạn.
Terumi trang điểm, gắn lông mi giả, tô một lớp son hồng cánh sen khá đậm. Nó đeo đôi khuyên tai to và mặt dây chuyền đồng bộ với khuyên, còn làm móng tay giả nữa. Mái tóc chia ngôi hai bên bây giờ cũng được hớt lên trên bằng chiếc cài nạm đá quý.
– Cậu…thật sự là…Teru-chan sao? – Yui ngờ vực hỏi lại. Nhưng nó khẽ nhếch môi, khom người xuống. Nó tóm lấy trán cô, đẩy ngược lên hướng thẳng vào mặt nó, trợn mắt:
– Teru-chan? Đừng có gọi tôi bằng cái tên thân mật đó Miyamoto! – Nó khẽ nghiêng đầu, xoáy vào mắt Yui, giọng nói bị biến đổi do hai hàm răng đánh vào nhau – Cô không biết tôi ghét cô thế nào đâu! Để làm quen với cô và tiếp cận được với Hanagato tôi đã phải giả làm một con ngốc đó!
Yui nhíu mày. Cô không tin được… tất cả những gì mà Terumi vừa nói. Cô gục đầu xuống khi bàn tay nó vừa buông ra. Bây giờ, bỏ qua Yui, nó mới bắt đầu tiếp chuyện kẻ mà cô vừa gọi đến:
– Hanagato Shukasa! Chắc anh biết điều tôi sắp làm cho anh là gì chứ? – Nó ngẩng cao mặt, tay chống nạnh. Nhưng Shukasa lại cúp lông mi xuống, mắt mở không quá to, giọng trầm ngâm:
– Bắt cóc bạn gái tôi, rồi gọi tôi đến một nơi không người, chắc mục đích không ngoài việc muốn đánh hội đồng tôi để giải quyết ân oán cá nhân?
“Bạn gái tôi?” – Yui mở to mắt ra, tỏ vẻ ngạc nhiên. Một lúc sau cô lại nheo mắt, môi hơi mím.
– Không sai! – Terumi vẫn ngạo mạn. – Biết rồi mà vẫn đến đây… Tình yêu cao đẹp quá nhỉ?
Rồi nó rút một con dao ra, kề vào cổ Yui, hất cằm ra hiệu cho hai đứa tiểu tốt chạy đến đứng sau Shukasa.
– Này Hanagato, tôi chỉ muốn giải quyết với anh thôi, chứ chẳng muốn đụng tay đến cô bạn gái Miyamoto Rei của anh đâu! Tôi nghĩ anh đang hiểu mình cần phải như thế nào chứ, đúng không? – Terumi làm bộ dạng ngạo mạn. Nó ngẩng cao đầu, một tay dí sát đầu Yui vào người mình, tay kia kè kè con dao sát cổ cô không rời.
Shukasa cố tỏ ra điềm tĩnh, dù cho lúc này trái tim anh đanh đập rất mạnh, đập thình thịch như muốn nhảy bổ ra ngoài, và từng giọt mồ hôi nối tiếp nhau chảy từ má anh, từ tay anh, rồi thấm ướt vạt áo trắng sau lưng.
– Lý do? – Giọng anh khe khẽ.
– Tự nghĩ đi! – Mặt Terumi vẫn sắc lạnh như dao.
Bằng một cái huých vai, Terumi ra lệnh cho hai thằng du côn lao đến tóm lấy hai tay Shukasa, giữ thật chặt không cho anh cử động. Ukano và một, hai tên khác nữa lăm lăm cú đấm và thanh gậy sắt trong tay. Hắn ta nhếch mép gian xảo:
– Cuộc vui bắt đầu. Sẵn sàng chưa, thủ lĩnh Stars 1, Hanagato Shukasa?
Rồi Ukano lao đến, phang thật mạnh vào bụng Shukasa. Chiếc gậy đã in hằn những vết rỉ sắt lên áo, tạo thành những nếp nhăn nhàu nhĩ.
– Á! – Dẫu cho Shukasa nhắm mắt cố chịu đựng sự đau đớn từ cú đánh của Ukano, chỉ thầm rên trong bụng; dẫu cho Yui không phải trực tiếp nhận sự hành hạ thân thể đó; nhưng cô vẫn thét lên, thét thật to cố để cho bọn lưu manh kia động chút lương tâm còn sót lại dù chỉ một ít mà ngưng tay.
Ukano cùng đồng bọn của hắn cứ tiếp tục hành xác Shukasa, và anh lại cố cắn răng chịu đựng. Tim Yui đau quằn thắt, mắt cô nhắm tịt lại, từ hai khóe liên tiếp rỉ ra những giọt lệ long lanh yếu ớt. Cứ mỗi khi tiếng đánh vang lên từ thanh gậy sắt là Yui lại mỗi thêm đau đớn cấu xé ruột gan. Cô rên lên, mặt cúi gằm để không phải chứng kiến cái viễn cảnh tàn khốc trước mắt kia dù chỉ một khắc.
Cố kìm nén sự đau đớn nhưng không nổi, sự hành xác chồng lên nhau, Shukasa chỉ thé lên khe khẽ trong cổ họng. Bởi rằng anh không muốn Yui phải lo cho anh, bởi rằng anh muốn nói với Yui là những cú đánh đó chẳng thấm vào đâu.
Mười mấy phút sau, lũ cầm thú kia mới ngưng sự tra tấn Shukasa về thể xác và sự tra tấn Yui về tinh thần kia lại.
Shukasa nằm bẹp dưới đất, máu me vương vãi trên gương mặt điển trai của anh, trên bộ đồng phục nay đã xộc xệch và trên cả sàn nhà lạnh. Anh thở không ra hơi, chỉ biết phả ra ngoài những luồng khí nặng nhọc.
Terumi bước tới. Nó đứng thẳng người, chỉ cúi mặt xuống nhìn Shukasa đang vật vã:
– Tôi muốn hỏi anh… – Giọng nó vẫn sắc lạnh như thế.
Shukasa hé đôi mắt ra một cách nặng nhọc, nhìn nó, miệng mấp máy:
– Trả lời… câu hỏi của tôi… trước đã…
Nó không trả lời, chỉ hất cằm ra hiệu anh hãy hỏi đi.
Shukasa cố gượng dậy, chân anh run run trụ cơ thể cho vững, vai tựa vào tường rồi dồn hết trọng lượng lên nó.
– Tôi… muốn biết… lý do…
Nghe vậy, Terumi khịt mũi. Môi nó khẽ nhếch lên:
– Mười năm trước, anh… đã cô lập, và bắt nạt một cô bé… đúng không?
o0o
– Cái gì?!? – Không giấu nổi sự hoảng hốt, Akito hét lên đầy kinh hãi. Những câu nói tiếp theo của anh cứ giật giật vì run. – Shukasa… Shukasa… từng bắt nạt… Miyamoto ư?…
– Không phải Miyamoto Rei mà là Satake Yui, ngốc ạ! – Haru cau mày đính chính.
– Vậy ra… cái cô nàng xinh đẹp, học giỏi, mê đánh đấm, ham ăn uống, nhiều khi ngốc nghếch và lười biếng đó… lại là con ruột của chủ tịch tập đoàn tài chính Satake đó hả? – Kuro ban đầu có hơi sửng sốt, nhưng đã mau chóng bình tĩnh và lấy lại khả năng suy đoán của mình, ngồi im trên ghế lẩm bẩm.
– Này! – Haru tỏ ra khó chịu.
Đứng im trầm ngâm đầu bàn, mồ hôi tuôn như suổi, tim đập thình thịch nhanh và to hơn bình thường, Mika thực sự rất lo lắng, cho Yui, và cả cho Shukasa. Chấm dứt sự yên lặng, mãi sau, cô mới lên tiếng:
– Dù bên ngoài, Yui có tỏ ra mạnh mẽ và suốt mười năm qua ở Kagoshima, cô ấy luôn cười nhưng thật ra, ẩn trong những câu nói “Tớ không sao!” lại là hai hàng nước mắt. Từ lúc theo em về Tokyo, cô ấy mỗi ngày mỗi khóc nhiều hơn. Mà lý do… lại chính là bạn các anh đấy! Chính là cái gã đã đày đọa tuổi thơ Yui! – Mika trở nên gay gắt hơn, cô thật sự tức giận khi nghĩ đến những gì mà Shukasa đã từng làm với bạn cô. Như hiểu được điều đó, cả bốn người họ đều im lặng, bùi ngùi thương cảm.
“Yui… xin cậu hãy bình an…”
“Yui… cậu ra sao rồi. Đừng quá yếu đuối… cậu là thủ lĩnh mà!”
“Shukasa… nhất định phải cứu Satake cho bằng được đấy!”
Hết chương 38.
Chú thích
*Urusai: Im ngay (Động từ hơi mạnh chút…)