Đọc truyện Thay Đổi: Destiny To Love – Chương 24: Trên ngọn núi…
Sáng hôm sau, thật vất vả cho các giáo viên phụ trách vì phải đánh thức hơn 700 học sinh dậy. Năm tiếng trên giường là không đủ cho những con sâu ngủ của Stars. Yui và Mika uể oải dụi mắt, còn Haru thì mặt vẫn hồn nhiên tươi cười, chắc tại đêm hôm qua là một đêm lãng mạn đối với cô. Cô vừa chải chuốt tóc tai, vừa ngân nga mấy bài hát.
Kế hoạch ngày hôm nay là leo lên đỉnh núi ở sau khách sạn và tổ chức các hoạt động vui chơi tại đó. Để tránh lạc mất học sinh, Yui và Shukasa yêu cầu phân chia thành từng nhóm từ bốn đến sáu người, đồng thời Yui tuyên bố sẽ thưởng mười ngàn yên cho mỗi người của nhóm đến đầu tiên. Bởi vậy, ý chí của các học sinh đều tăng cao.
– Ha, xem Rei kìa. Người đâu mà đa tài thế. – Mika ngoái đầu lại nhìn cô bạn Yui đang gật gù, vừa đi vừa ngủ. Đầu cô cứ lắc liên hồi, đôi mắt chỉ đang lim dim, hơi hé một chút, tướng đi xiêu vẹo như mấy gã say ngoài đường.
– Cứ tiếp tục như vậy thì nàng sẽ ngã mất. – Haru lẩm bẩm bình luận.
– Để đó tôi.
Shukasa vỗ vào ngực mình. Anh xoay người, kéo chiếc ba lô lại và kéo séc. Một túi nilon được kéo từ từ ra.
– A, đó là…
– Không hổ danh là Shukasa. Thông minh lắm! – Kuro gật gù.
Shukasa đưa bao nilon ra trước mũi của Yui. Mùi hương Takoyaki đã đánh thức tâm hồn ngủ nướng của nàng. Cô động đậy cái mũi, hít hít ngửi ngửi như một chú chó đang đánh hơi. Yui cười, chảy cả nước dãi, ngã bổ tới. Tuy nhiên, Shukasa đã nhanh chóng rút Takoyaki lại, làm cho Yui ngã cái oạch, ê ẩm toàn thân.
– Khốn kiếp Hanagato. Anh muốn chết hả?
– Nếu tôi không làm thì cứ đi tiếp, thể nào cô cũng bị ngã cho xem.
– Tại anh tối qua rủ tôi đi nướng mực nên giờ ngủ không đủ giấc.
– Muốn hết buồn ngủ không?
– Anh thì làm được gì?
Shukasa cười nham hiểm khi nghe Yui nói vậy. Thực tình anh chỉ muốn chọc Yui một cái cho hả hê lòng dạ. Với lại, chính vì Yui hoàn toàn khác biệt so với những món đồ chơi đeo bám Shukasa bấy lâu nay nên anh mới quan tâm đặc biệt tới Yui như vậy.
– Rồi, làm đi. Để coi anh sẽ dùng cái gì để ngăn cơn buồn ngủ này nào.
– Thèm không? – Shukasa giơ chiếc túi đựng Takoyaki mà anh dùng để đánh thức Yui hồi nãy lên trước mặt Yui. Còn cô thì từ vẻ mặt đắc thắng với Shukasa sang khuôn mặt thiên đường với cái miệng đầy nước dãi.
– Ta…ko…ya…ki…í…ì…i.
– Bingo!
Yui uốn éo như thể cô chẳng còn xương, lắc lư cái mông, ngoe nguẩy cái đầu, cặp mắt long lanh hạnh phúc. Shukasa chỉ cười mỉa một cái rồi nói:
– Tôi sẽ tặng cô bằng này Takoyaki với điều kiện cô phải trèo lên trên đỉnh núi đầu tiên!
– Nô pờ rô bờ lầm! – Yui lấy lại dáng đứng, chạy vèo về phía trước, bụi bay lên ngùn ngụt.
“Ha ha ha…” – Shukasa nắm tay lại thành nắm đấm, đưa lên che miệng. Tay kia ôm bụng cười rúc rích. Mặt anh đỏ ửng lên cùng với mấy giọt nước mắt chảy ra do vướng phải trận cười đau cả ruột. Đến cả Akito và Kuro cũng mỉm cười nhìn theo.
Duy chỉ có hai người đang khó chịu với thái độ của họ. Mika lườm tụi con trai một cách đáng sợ rồi mở miệng:
– Hanagato, anh có biết rằng từ trước đến nay Rei tiếp xúc với ai đều phải thông qua tôi không? Đừng tưởng tôi không biết mấy người đang xem Rei là đồ chơi nhé!
– Chà, Miyamoto có cô bạn chảnh quá nhỉ? – Shukasa nói mỉa lại, hoàn toàn khác với vẻ mặt nghiêm túc của Mika. Anh đứng chống nạnh với cái nhếch mép đầy ngạo mạn. Còn Mika thì vẫn không một cảm xúc mà nói tiếp.
– Rei luôn tỏ ra mạnh mẽ, nhưng lại rất mỏng manh. Cô ấy ngây thơ và luôn cả tin vào người khác một cách tuyệt đối. Cho nên…đừng làm vẻ hồn nhiên ấy biến mất. Nếu cô ấy mà bị tổn thương thì tôi sẽ dày xéo anh đấy!
– Đáng sợ quá! – Shukasa co người lại, run rẩy một cách giả tạo như để chế giễu Mika. Anh cứ nghĩ rằng cô đang đùa nhưng không, Mika hoàn toàn nghiêm túc. Cô chỉ cười để mỉa mai lại anh.
– Anh tưởng tôi không biết về những gì anh đã từng làm cho Rei hả? Cẩn thận đấy!
– Gì?
– Tự động não đi! – Mika nhắm mắt, xoay lưng. Cô bỏ đi theo một hướng khác.
– Cô ta nghĩ mình là ai kia chứ? – Shukasa nhướn lông mày, nhếch mép hỏi một cách khó hiểu. Bình thường anh thông minh là vậy nhưng cứ đụng phải mấy cái chuyện dùng toàn bộ trí tuệ để suy nghĩ thì lại nhăn nhó và chỉ muốn bỏ giữa chừng. Khác với Shukasa, Akito thì lại để ý đến mấy chuyện nhỏ nhặt như này, đặc biệt là thái độ kì lạ của cô bạn Toudo. Akito chạy theo nhỏ.
– Toudo, chờ chút!
– Oi oi Akito! – Shukasa giơ tay lên gọi khi nhìn thấy thằng bạn chẳng nói chẳng rằng bỏ anh để chạy theo gái. Một không khí ồn ào náo nhiệt nhưng cũng có thành phần im lặng. Kuro vốn trầm tính và ít nói nên cũng chẳng có gì khó hiểu, nhưng lạ là “trưởng xóm nhà lá” Okawa Haruka mà im như hến thì đúng là động trời. Vì sao? Chẳng có gì khó hiểu bởi đơn giản là cô nàng…chẳng hiểu gì hết. Cô vừa gia nhập nhóm bạn gần hai tháng trước, dù có chơi thân, dù có được kể hầu như mọi bí mật thì cô vẫn không thể hiểu hết Yui như Mika và ngược lại. Vì thế, nhiều lúc cô cảm thấy có một chút bơ vơ.
Haru đập vai Shukasa, nói:
– Xin lỗi anh nhưng thời gian tôi gặp Yui cũng bằng thời gian anh gặp cô ấy nên tôi cũng đang cảm thấy khó hiểu đây! Nhưng anh thử nhớ xem anh đã từng gặp cô ấy trước đây chưa.
– Yui là ai? – Shukasa cảm thấy khó hiểu, anh hỏi lại.
– Là ai ư? Là cô…ư… – Haru chỉ tay về hướng mà Yui vừa đi để trả lời thì cô bị nghẹn cứng họng. Có một sự nhầm lẫn nặng nề trong cách xưng hô ở đây.
– Cô nào?
– Tôi…tôi nhầm ấy mà…Ha ha…Tại tôi có một người bạn tên là Rei khá giống Yui…
– Hả?
– Không đúng! Tên là Rei giống Yui…Đâu có…là Rui giống Yei…Làm gì…Chính xác là…
– Là…?
– Rei giống Yui!
Haru bị một chút gì đó phân tâm trong suy nghĩ. Cô nói loạn xạ lên từ đầu tới đuôi, đến mức chẳng thể hiểu nổi mình đã nói gì. Càng nói càng dễ lộ, thôi thì tốt nhất là dừng tại đây. Bởi thế, cô mới lấy lại vẻ bình tĩnh lúc đầu:
– Đừng bận tâm tới những gì tôi vừa nói, Hanagato. Ý tôi là Yu…à không, Rei. Quan trọng là Mika chưa từng nói sai chuyện gì đâu! 98% những điều nhỏ nói là chuẩn xác rồi.
– Thì có liên quan gì?
– Trời ạ…Thì là chuyện mà anh đã từng làm với Rei ấy!
– Ý cô là chuyện đồn thổi chúng tôi hẹn hò à?
– Hả?
– Không phải ư?
Shukasa trả lời như thể chẳng có gì. Anh tuyệt nhiên không biết dòng ám khí đang toả ra một cách đáng sợ đến lạnh cả sống lưng đang ở sau mình. Ánh mắt hình viên đạn, bàn tay giơ lên như thể muốn chộp lấy con mồi và hai hàm răng nhe ra, chờ tới lúc ăn tươi nuốt sống đối phương. Cho đến khi luồng khí phát ra tới mức cực điểm đã làm cho anh nổi da gà, đầu quay lại, giật giật như robot, từng giọt mồ hôi thi nhau chạy xuống:
– Hoá…ra…là…anh…
– Miyamoto…
Yui như một bóng ma đang trở nên to lớn làm cho Shukasa run lẩy bẩy, co người lại tỏ vẽ sợ hãi.
– Anh…chính là…tên đầu sỏ…vụ này…Graw…
– Kya…!
Yui lao tới, vồ ngay đầu anh. Cô không ngừng cấu xé, đấm đá, nào cốc, nào tát vào gương mặt đang dần dần trở thành xác ước Ai Cập của Shukasa. Dù cho anh cố chạy thoát thế nào đi chăng nữa thì sức mạnh dữ dội của ngọn lửa đang bùng phát trên Yui đều cản bước anh. Cho tới khi anh dẫm thật mạnh lên chân cô, cuộc tấn công và phòng thủ hung bạo chuyển thành trò chơi đuổi bắt tiếu lâm, vượt xa khỏi tầm quan sát của hai kẻ đang còn bơ vơ trên núi.