Đọc truyện Thay Đổi: Destiny To Love – Chương 22: Tình cảm tiến triển?
Cả hai người im lặng…
Yui nhìn chằm chằm vào cặp mắt đen láy của Shukasa và anh cũng vậy…
Như để xóa bỏ không khí căng thẳng và bối rối lúc này, Yui nhìn ngó xung quanh…
Cặp đồng tử đảo đều trong đôi mắt, rồi dừng lại ở góc thuyền…
Một vài chiếc cần câu, mấy cái xô đi kèm hộp dụng cụ, Yui nảy lên một ý tưởng. Cô đề nghị:
– Này Hanagato, anh có muốn câu mực không?
– Hả?
– Chị tôi bảo đoạn biển này có nhiều mực lắm!
Chẳng để Shukasa trả lời, Yui chạy lại xách cái cần câu, mở một chiếc hộp màu đỏ sẫm, lấy mồi ra rồi móc ở đầu dây câu, quăng xuống biển. Hạ chiếc cần xuống, Yui kéo chiếc ghế lại, xắn váy lên và ngồi. Cô vẫy tay gọi Shukasa, anh ngập ngừng chạy lại. Ban đầu cả hai đều ngượng ngùng chẳng biết nói gì, nhưng chỉ vài phút sau cả hai đều trở nên thật tự nhiên vì lời thách đố: Xem ai câu được nhiều mực nhất.
Biển đen kịt, sâu thẳm. Từng đợt sóng nhẹ nối đuôi nhau vỗ vào bờ. Những cơn gió nhẹ thổi vi vu, làm bay tà tóc ngắn của Mika. Không giống như Haru thích tụ tập, Mika lại thích một không khí tĩnh lặng hơn. Cô ra khỏi khoang thuyền, đứng tựa người vào thanh chắn.
Khác với hai cô bạn bông đùa, Mika rất nghiêm khắc với bản thân. Cô tuân thủ mọi nội quy của nhà trường một cách hoàn hảo. Nhưng trong cái hoàn hảo ấy, cũng có những sơ sót…
Mika rút trong chiếc túi bên hông váy ra một điếu thuốc. Cô đưa lên miệng, châm lửa. Hít một hơi, cô phà ra một luồng khói trắng.
Mika nghiện thuốc lá. Những lần cần tập trung suy nghĩ, cô đều hút một vài điếu. Xét về ngoại hình, Mika không phải hạng thường. Cặp mắt hai mí thỉnh thoảng chớp lại, bàn tay trái luôn đặt trong túi quần, lại còn cả lúc cô hút thuốc. Tất cả tạo nên một sức lôi cuốn mãnh liệt thu hút ánh nhìn của bao chàng trai.
Từ phía sau, một chàng trai tiến lại chỗ cô. Anh nhẹ nhàng đứng cạnh, và cũng lấy ra một điếu thuốc.
– Cô có vẻ thích thuốc lá nhỉ?
Nghe tiếng người, Mika ngoảnh mặt lại nhìn anh chàng. Đó là một trong hai người luôn bên cạnh Shukasa, Manabu Akito.
– Ờ. Tôi không thể tập trung suy nghĩ nếu không có thuốc lá. Mà anh, nếu tôi không nhầm thì anh là Manabu…
– Thật mừng khi cô còn nhớ tôi, Toudo.
– Một kẻ luôn bám theo chị hai của chúng tôi, làm sao mà không nhớ nổi bạn hắn chứ?
– Thế mà tôi cứ tưởng bạn cô lại chạy theo anh hai tôi chứ.
Mika quay mặt lại, toan bỏ đi thì Akito nói:
– Sao lại bỏ đi chứ? Cô không muốn nói chuyện với tôi sao?
– Đừng làm thân với tôi. Dù sao, chúng ta cũng sẽ có dịp đụng mặt nhau. Anh nghĩ tôi sẽ nhường anh hả?
Dường như câu nói của Mika làm cho Akito bối rối không biết nói ra sao, dù chỉ giây lát…
– Tất nhiên khi thách đấu, tôi sẽ không nhường cô. Nhưng bây giờ đâu phải lúc đánh nhau, mà là dạ tiệc cho học sinh. Người ta chỉ là kẻ thù của nhau khi ở trên chiến trận, còn lúc bình thường thì họ chẳng thù gì nhau, không phải sao? – Akito nói to, rõ ràng từng từ, từng chữ.
Mika khựng lại. Cô nhắm mắt, rồi thở sâu. Cuối cùng, cô ngoảnh mặt lại, nói bằng khuôn mặt tươi cười mà bình thường cô vẫn dùng khi nói chuyện với Yui và Haru:
– Đúng là vậy. Anh nói hay ghê! Tôi cảm thấy thích anh rồi đấy. Vào nhảy một bản nhé!
Nụ cười đó, ánh mắt đó, khuôn mặt đó, lại một lần nữa thu hút trái tim của một chàng trai. Akito ngượng ngùng, hai má đỏ ửng lên vì xấu hổ. Anh ngập ngừng đồng ý.
Cả hai cùng im lặng và lướt theo tiếng nhạc. Có vẻ như lại một cặp đôi nữa chuẩn bị được hoàn thành, xuất phát từ đêm dạ hội này…
– Chậc… Hết Yui với Hanagato, giờ lại là Mika với Manabu. Tụi nó định diễn phim tình cảm chắc – Haru đứng dựa người vào tường, tay trái đỡ dưới khuỷu tay phải. Cô lắc nhẹ ly champagne, miệng lẩm bẩm bình luận về hai đôi “tình nhân” trước mắt.
Không phải là cô không có bạn nhảy, mà là cô chưa tìm được ai vừa ý. Haru tuy hơi “lép” ở vòng một, nhưng xét về khuôn mặt lẫn độ hấp dẫn thì cô không thể thua ai. Từ đầu buổi dạ tiệc, có tới hơn hai mươi nam sinh tới mời cô nhảy, nhưng tất cả đều bị từ chối phũ phàng.
Trong lượng nam sinh ấy, không thiếu những chàng khá bảnh trai hoặc có xuất thân sán lạn. Haru thu hút được nhiều ánh mắt như vậy, một phần là vì Yui và Mika đều đã có đôi, có cặp, một phần là vì sự quyến rũ ở Haru hơn hẳn hai người kia. Nhưng tại sao… Haru lại từ chối nhảy với họ?
Vì sao…?
Bởi vì… trái tim của Haru… đã có một người ngự trị…
– Được đám con trai vây quanh như vậy… chắc cô đang đắc ý?
Một giọng nói khá trầm vang lên, kéo theo ánh nhìn của Haru.
– Anh… đang ghen đấy à? – Một ánh nhìn sắc lạnh và vô cảm của Haru liếc mạnh về phía giọng nói kia. Đó là một trong ba chàng sói trường Stars 1, Otaka Kuro.
– Cô đang ảo tưởng sao?
– Không phải ư? Thế thì đừng quan tâm tới tôi!
Dù bên ngoài cố tỏ ra lạnh lùng và vô cảm, nhưng trong tim Haru đang bị lay chuyển. Cô quay mặt đi để Otaka không nhìn thấy…sự yếu đuối hiện lên trên từng nét. Thời gian đã tạm thời xoá đi vết thương lòng sâu nặng của cô. Nhưng một lần nữa, chính Kuro lại khơi dậy cảm xúc đau đớn ấy.
– Tôi tưởng cô sẽ có một chút gì đó giống như là hối hận vì đã gây ra điều đó cho tôi, nhưng có vẻ như trái tim máu lạnh của một đứa con gái không thể có cảm xúc đó nhỉ.
– Im đi! – Haru vẫn lạnh lùng nói với Kuro.
– Ba năm đã xoá nó khỏi kí ức của cô một cách dễ dàng như thế, vậy chắc là năm xưa cô mong tôi chết lắm.
– Tôi bảo anh ngậm cái miệng thối của anh lại! Đồ khốn!
Như bị mất đi sự bình tĩnh, Haru quay phắt lại hét lên. Sự tức giận đã kiểm soát cô và cánh tay cô vung lên. Chiếc ly champagne từ tay Haru bay tới chỗ anh, nhưng anh đã nhanh nhẹn né đầu sang một bên. Nó rơi vào tường và vỡ choang, làm cho mọi người tập trung con mắt về phía họ. May mắn là Kuro chỉ bị sượt nhẹ ở má, gây nên một vết thương ngoài da. Còn Haru thì phải viết bản tự kiểm điểm nhờ Yui đỡ lời hộ.
Tám chiếc tàu đỗ ở bến cảng đảo Ogano của tập đoàn Oga lúc 11h30″.
Từng hàng học sinh bước xuống thuyền sau khi thay đồ, vác theo mấy chiếc ba lô nặng trịch. Yui đứng lên đầu, chia nhóm rồi phân phát chìa khoá phòng cho ba học sinh một chiếc.
Yui đi vào thang máy, leo lên tầng 11. Cô ở chung với Mika và Haru trong một căn phòng có cửa sổ hướng ra biển. Khung cảnh thật thơ mộng.
Theo yêu cầu của các giáo viên phụ trách, các học sinh phải đi ngủ để sáng mai dậy sớm, nhưng rốt cuộc, đến hai giờ sáng học sinh mới trở về phòng. Bởi vì…
Ban đêm, biển thổi từng đợt gió vào đất liền, mang theo mùi hương của biển. Nhưng lại có một mùi hương khác lấn át nó. Mùi hương ấy đánh thức từng chiếc mũi nhạy bén của học sinh hai trường.
– Nè, Haru. Yui đâu? – Mika trong bộ Pijama từ trong nhà vệ sinh ra, ngó quanh phòng và hỏi Haru.
– Hồi nãy Hanagato vào gọi Yui đi đâu đó ấy! Nhưng quan trọng hơn là, cậu có ngửi thấy mùi gì không Mika?
Haru động đậy cái mũi, cố hít ngửi khắp nơi. Nghe vậy, Mika cũng bắt đầu làm theo bạn.
– Đúng đấy Haru! Có một mùi thơm…
– Giống như là…
– Mực nướng! – Cả hai cùng đồng thanh và ngay sau đó, họ mở toang cửa ra chạy ào xuống sân.
Có vẻ như nhiều học sinh khác cũng thấy giống như Mika và Haru nên cả hàng học sinh chạy ra thang máy.
Ngay trên bãi cát trắng mịn, có một ngọn lửa đang cháy bùng bùng. Ánh sang từ lửa làm hiện rõ bóng hai người.
– Ơ… Yui… Hanagato…
– Mika đấy à? Cả Haru nữa… – Yui nghe tiếng gọi của bạn nên ngoảnh lại. – Oái, sao toàn thể học sinh đều ở đây vậy nè?
– Tôi đã bảo cô rồi. Học sinh trường chúng ta thính mũi lắm! – Shukasa ở bên cạnh nói lại với Yui.
– Mực đâu ra vậy?
– Tớ câu đấy! – Yui cười
– Này Miyamoto! Tôi câu hết cả mà! – Shukasa đính chính lại với Yui.
Bên cạnh bãi biển thơ mộng, dưới bầu trời rộng đầy sao, một bữa tiệc Pijama diễn ra rất ấm cúng và ngập tiếng cười.
Haru nhìn ngó xung quanh như để tìm ài đó, và chợt giật mình khi thấy một nam sinh đứng bên bãi biển, tách biệt khỏi đám đông.
– Kuro, sao anh không lại ăn? – Haru chạy lại, cất tiếng hỏi. Kuro ngoảnh mặt lại nhìn.
– Tôi đâu giống cô. Có bao giờ tôi khoái ở những nơi đông người đâu…
– Vậy à? – Có một chút thất vọng, Haru cúi gằm mặt xuống – Anh có ăn mực không? Để em lấy…
– Thôi khỏi. Tôi ăn cái trên tay cô là được rồi.
– Nhưng… em đang ăn dở mà…
– Kệ.
Kuro đỡ lấy chiếc xiên mực trên tay Haru. Anh đưa lên miệng cắn một miếng. Trong thoáng chốc, Haru đỏ lựng cả mặt. Cô không thể cưỡng lại sức quyến rũ của Kuro lúc này.
– Tôi xin lỗi. – Anh lên tiếng
– Vâng?
– Tôi xin lỗi vì đã làm em bị thương. Tôi không cố ý khích em…
– Là em phải xin lỗi anh mới đúng!
Haru hét lên, ngắt quãng lời nói của Kuro. Từ lúc đó tới giờ, Haru luôn cảm thấy hối hận.
– Là em sai vì đã không kiểm soát được bản thân mình. Là em sai vì đã ném chiếc ly vào mặt em. Tất cả đều vì em nên anh mới bị vết thương trên mặt. Nhưng… sao anh lại không băng gì cả?
– Vết thương mọn này ư?
– Ngốc quá! Đừng để lại sẹo trên mặt anh chứ!
Haru rút trong túi ra một chiếc băng cá nhân. Cô bóc ra, rồi nhón chân lên để dán nó vào vết thương trên má anh. Lần này, lại có một thứ gì đó, làm cho trái tim hai người đập thổn thức không thôi.
– Mực ngon quá! Hội trưởng Miyamoto là nhất đấy!
– Ô hô! Tôi mà lị. Mực tôi cậu đảm bảo là số một!
– Này, phải bảo bao nhiêu lần nữa đây! Tôi mới là người câu hầu như mà!