Thay Đổi: Destiny To Love

Chương 115: [Miss Stars 8] Học vấn


Đọc truyện Thay Đổi: Destiny To Love – Chương 115: [Miss Stars 8] Học vấn

Vòng thi đã trôi qua được một quãng thời gian, số câu hỏi các thí sinh trả lời được trong một phút xấp xỉ bảy tám câu, cao nhất là mười câu. Sau khi quan sát tình hình, Yui nhẩm được độ khó của câu hỏi.

– Cảm ơn thí sinh số 26, Takamoto Misaki đã hoàn thành tốt phần thi của mình. – MC cất giọng diệu vui vẻ khi Takamoto Misaki đã trả lời được mười ba câu trong một phút, thành tích tốt nhất cho đến thời điểm hiện tại. Lát sau, MC quay sang dàn thí sinh đang đứng chờ một bên sân khấu. – Thí sinh tiếp theo, số báo danh 31, Kanami Sakurako.

Sakurako kênh kiệu bước lên, đôi môi nở nụ cuời đầy tự tin và ngạo mạn, khoan thai đứng vào bục.

– Bờ biển Nhật Bản dài bao nhiêu? – MC chuyển tông giọng nhanh, vô cùng vội vàng nên nếu không tập trung sẽ không nghe ra câu hỏi.

– 37 nghìn km. – Sakurako đáp dứt khoát.

– Chính xác. Thủ đô đầu tiên của Nhật Bản được thành lập tại đâu?

– Nara.

– Chính xác.

Phần thi kết thúc, cả hội trường vỡ òa khi Sakurako trả lời nhanh, dứt khoát và chính xác mười sáu câu hỏi, điều tưởng như không thể trong cuộc thi này.

– Rất xuất sắc, Kanami Sakurako. – MC không nhịn được mà cất tiếng tán dương. – Thí sinh tiếp theo, số báo danh 70, Satake Mai.

Khác với vẻ tự tin và kiêu ngạo của Sakurako, Mai lại mang trên mình một phong thái điềm nhiên bình thản. Chị bước lên bục trả lời.

– Phân loại sóng cơ học?

– Sóng dọc và sóng ngang.

– Chính xác. Ứng dụng của crom trong công nghiệp?

– Sản xuất thép.

– Chính xác. Thời kỳ Chiêu Hòa bắt đầu và kết thúc vào năm nào?

– Bỏ qua.

– Các đặc trưng di truyền của quần thể?

– Tần số alen và tần số kiểu gen.

Yui tròn mắt nhìn con người quyết đoán đứng trên bục, ánh mắt tưởng như vô hông và bất cần nhưng sự tập trung luôn tràn đầy. Chị rất bình tĩnh trả lời hết tất cả các câu hỏi.

– Tuyệt vời, mười bốn câu hỏi. Cảm ơn thí sinh số 70, Satake Mai đã hoàn thành tốt phần thi của mình. – MC mỉm cười tươi tắn khen ngợi. – Thí sinh tiếp theo…

Yui ngả người ra sau, vươn vai một cái. Phần thi của cô ở gần cuối cơ, khi nào cũng là cuối hết, vì cô là nhân vật chính mà, phải thế mới gây bất ngờ được.

– Yui, tớ sắp điên rồi… – Haru run run cầm tay Yui, mặt xụ ra. – Kuro không tới, tớ sắp bị loại rồi.

Biểu cảm trên mặt Yui cứng đờ ra trong chốc lát. Nhắc đến hai từ “không tới”, cô lại đột ngột nghĩ đến Shukasa. Trận sơ khảo lần trước nhờ anh cô mới vượt qua được, vòng thi chính thức hôm nay lại vắng bóng anh, đột ngột Yui cảm thấy vô cùng lo sợ.


Không có anh, liệu cô có thể vượt qua?

Yui gục mặt xuống, run rẩy, nước mắt ầng ậc chực tuôn trào. Từ khi nào bản thân cô lại yếu đuối đến thế? Không có anh, ngay cả điểm mạnh của mình cô còn chẳng tự tin vào.

Đôi mắt vô thức liếc sang mái tóc thả suôn ngang vai… Từ lúc bị cắt mất mái tóc dài, nguồn sức mạnh biến mất, cô yêu anh điên dại, bản thân cũng hóa yếu đuối.

Ước chi cô được nghe giọng anh một lần… Chỉ một lần thôi, chắc chắn cô sẽ có đủ can đảm mà…

– Thí sinh tiếp theo, số báo danh 12, Satake Yui. – MC gọi dõng dạc tên cô, khiến cô vô thức giật mình.

– Yui, cố lên!! – Haru ngồi bên cạnh giơ tay ra hiệu.

Yui gượng gạo cười cảm ơn, rồi khẽ nhắm mắt bước lên bục. Cô hít thở thật sâu, ánh mắt lấy lại vẻ điềm tĩnh thường ngày.

Dù có thế nào cô cũng phải thắng, vì anh, vì cô, vì tương lai hai người, nhất định phải thắng. Nghĩ đến đây, bỗng Yui vô thức nhìn xuống bàn giám khảo. Ánh mắt kiên định nhìn thẳng vào mắt Hanagato Yuko, điềm tĩnh mà rực lửa.

MC ho khan một tiếng, bắt đầu loạt câu hỏi.

– Trong phòng thí nghiệm, điều chế CO từ chất nào?

– HCOOH, xúc tác acid sulfuric đặc.

– Chính xác. Các hải đảo Nhật Bản trải dài bao nhiêu vĩ độ?

– 25.

– Chính xác. Hệ tiếng Nhật Bản xứ được sáng tạo và thừa nhận vào thời điểm nào?

– Cuối thế kỉ VIII.

– Chính xác. Trong Sinh Học, phiên mã là gì?

– Quá trình tổng hợp ARN trên mạch khuôn ADN.

– Chính xác. Cuộc chiến giữa hai gia tộc Taira và Minamoto vào cuối thời kỳ Heian của Nhật Bản được gọi là?

– Chiến tranh Genpei.

– Chính xác.

Yui từng bước trả lời xuất sắc câu hỏi của mình, mỗi lúc càng khiến hội trường há hốc miệng. Mọi người từng bước dõi theo nhịp cuộc thi, nín thở vì hội hộp.

Cuối cùng Yui cũng có thể thở phào nhẹ nhõm khi cô trả lời được mười bốn câu hỏi.

Khi cô bước về chỗ ngồi, quay sang đã thấy Haru mặt mày tái mét, run lẩy bẩy, mồ hôi chảy ròng rã. Yui cười gượng gạo bước tới, ôm chầm lấy Haru, vỗ nhẹ vào vai.

– Thí sinh tiếp theo, số báo danh 38, Okawa Haruka.


Đang yên bình trong vòng tay của Yui, nghe MC gọi tên, Haru giật bắn mình ngồi dậy, mặt tái mét nhìn bạn mình.

Cô quyến luyến rời bàn tay của Yui, chân run không vững tiến lên bục, đôi môi nở nụ cười gượng gạo dù nét mặt đã xanh xao lắm rồi.

– Các nguyên tắc cơ bản của trà đạo?

– Hòa, Kính, Thanh, Tịnh.

– Phương trình giao động của con lắc lò xo?

– Con lắc… Bỏ qua…

– Kim loại nhẹ nhất là gì?

– Kim loại… A ơ… Bỏ qua…

– Thời kỳ Edo còn được gọi là?

– Thời kỳ Tokugawa.

– Chính xác. Kimono được ra đời vào triều đại nào?

– Heian.

– Chính xác. Which is the highest mountain in Japan? (Ngọn núi cao nhất của Nhật Bản?)

– Mount Fuji.

Nhờ trời phù hộ, cuối cùng con bé Okawa Haruka này cũng đã trả lời được bảy câu trong lời cầu nguyện thành khẩn của Yui.

– Tốt quá rồi. – Yui vỗ vai Haru khen ngợi. – Cũng được bảy câu mà, chắc sẽ được vào vòng trong thôi.

– Còn tới tận mười thí sinh nữa, không đến lượt tớ. – Haru nhún vai buồn rầu.

Thấy cô bạn buồn như sắp khóc đến nơi, Yui cũng chẳng biết phải nói gì hơn, vươn tay nắm chặt lấy tay Haru như an ủi.

Ba mươi thí sinh đã trả lời xong phần thi của mình, đã đến lượt công bố thí sinh bước vào vòng trong. Một nửa số thí sinh sẽ bị loại ở đây.

– Số báo danh 31, Kanami Sakurako.

Cái tên Sakurako được MC đọc ngay đầu tiên thật chẳng khiến người ta kinh ngạc là mấy. Từ đầu đến cuối, cô luôn tỏ ra là một thí sinh xuất sắc và nổi bật.

Sakurako kiêu kì bước lên, và vẫn lệ cũ, như một thói quen, cô đánh cái liếc đắc ý nhìn Yui, cười tủm tỉm.

– Số báo danh 26, Takamoto Misaki.


Một cái tên nổi bật khác được đọc ra. Và không có gì ngạc nhiên, hai cái tên hiển nhiên được xướng lên ngay sau đó.

– Số báo danh 70, Satake Mai.

– Số báo danh 12, Satake Yui.

Yui thở phào nhẹ nhõm bước lên. Ơn trời, ông trời không quá ác. Lần này cho tên cô đọc đầu luôn chứ không chơi trò “đọc cuối cho bất ngờ” như mấy vòng trước nữa.

Mười bốn thí sinh đã được đọc tên, chỉ còn một người nữa mà MC cứ chần chừ không đọc.

Yui quay xuống hàng sau, thấy Haru nét mặt xám xịt, hai má đỏ hồng lên sắp khóc mà không khỏi quặn lòng.

MC đem tờ kết quả xuống cho ban giám khảo, họ có trao đổi một hồi rồi cuối cùng, Yuko cầm mic lên, dịu giọng.

– Mọi người, có một chút vấn đề ở kết quả cuộc thi. Có tới tận bốn thí sinh đồng hạng 15. Bởi vậy ban giám khảo chúng tôi muốn đặt ra một câu hỏi cho bốn thí sinh. Cô gái nào đưa ra câu trả lời chính xác và nhanh nhất sẽ được bước vào vòng trong.

MC mỉm cười bước lên sân khấu, dõng dạc.

– Xin mời bốn thí sinh đồng hạng bước lên. Số báo danh 03, 38, 42 và 76.

38, 38, là 38!!

Haru giật phắt mình ngẩng đầu, cô nhìn xuống ngực trái mình, in rõ ràng số 38. Vậy có nghĩa cô có cơ hội vào vòng trong??

Cô nàng ngơ ngác nhìn ba thí sinh kia đã bước lên, mọi ánh mắt hiếu kì đổ dồn vào mình, Haru nghệt mặt ra.

– Cậu đó. Lên ngay đi. – Yui quay xuống nhìn cô, nói nhỏ.

Vậy là cô không nghe nhầm!!

Haru sắc mặt bỗng trở nên tươi tắn, run run bước lên sân khấu.

– Câu hỏi sẽ do giám khảo Oga Akiko đưa ra. Thí sinh nào có thể đưa ra câu trả lời thì hãy giơ tay lên nhé. – MC mỉm cười nhìn xuống bàn ban giám khảo. Akiko điềm đạm cầm mic lên, đọc từ tốn câu hỏi.

– Lễ hội Shichi-go-san bắt nguồn từ thời nào?

Ngay lập tức, cánh tay nhỏ nhắn của Haru giơ lên khi Akiko vừa dứt.

Cả hội trường rộ lên trong chốc lát.

Thấy MC đưa mic cho mình, Haru mới giật mình ngỡ ngàng. Cô quên béng mất mình đang tham gia giơ tay để trả lời câu hỏi.

Cô giơ tay, không phải vì nghĩ ra câu trả lời, tất cả là vì con người đang đứng nhìn cô ở dưới sân khấu.

Anh mặc một bộ vest trắng lịch lãm, dáng dấp vẫn phong độ, ánh mắt vẫn ngời ngời cùng nụ cười tươi tắn nhìn cô. Kuro về rồi…

Haru vô thức giơ tay như là một phản xạ khi bắt gặp anh, bây giờ lại vô tình dành lấy quyền trả lời câu hỏi.

Nhưng… cô còn chưa nghe rõ câu hỏi nữa. Akiko hỏi gì ấy nhỉ. Lễ hội gì cơ?

Haru mặt mày đỏ bừng, tay run rẩy đón lấy mic của MC, cổ họng nghẹn ứ lại, cứng đờ. Ánh mắt cô vô thức nhìn Kuro. Ngón tay anh giơ lên, số 7, số 5, rồi số 3*, Haru chợt nhận ra câu hỏi.

– Haru! Cố lên nào! Cậu làm được mà!! – Yui nắm chặt tay, đứng sau thủ thỉ nhẹ.


Haru hít thở thật sâu, rồi nói vào mic bằng giọng nghèn nghẹn.

– Câu trả lời… của em… Lễ hội Shichi-go-san… bắt nguồn từ… từ thời… E… Edo… – Cả hội trường vẫn im lặng, Haru mỗi lúc một ổn định nhịp tim, trả lời rành mạch. – Năm đó, tướng quân Tokugawa Iemitsu lo lắng cho người con trai hay bệnh tật của mình là Tokumatsu nên đã đến đền thần để cầu nguyện vào ngày 15/11, năm Tokumatsu được 5 tuổi.

Cả hội trường cất tiếng vỗ tay rào rào tán dương. Akiko hứng khởi nói vào mic.

– Chúc mừng em đã trở thành thí sinh thứ 15 bước vào vòng trong.

Yui như sắp nhảy cẫng lên, đôi môi nở nụ cười tươi tắn chúc mừng Haru. Còn về nữ chính của hôm nay, Okawa Haruka, khỏi nói cô nàng đã mừng như thế nào, bởi cô đã òa khóc nức nở ngay chính giữa sân khấu. Ở tít phía sau hàng người, Kuro nở nụ cười nhẹ nhõm.

Đến giờ nghỉ giải lao của thí sinh, Haru tuy bực dọc nhưng tâm trạng tốt hơn rất nhiều. Cô nàng đang giận dỗi Kuro đây mà, khổ nỗi thí sinh bị giam bên trong phòng nghỉ, nếu không mười phần là Haru sẽ lao tới làm nũng anh chàng cho mà xem.

Yui lặng nhìn Haru đang thoải mái nói chuyện với Mika mà lòng vừa vui vừa tủi. Kuro ở tận Hàn Quốc mà cũng bay về với Haru, huống chi bạn trai cô ở cùng trên đất Tokyo mà lại không tới.

Nước mắt đột ngột lăn dài trên má.

Yui tấm tức, tay giơ lên chùi vội, vội vã dặn lòng, kìm lại sự yếu đuối. Thế nhưng, càng lau, nước mắt càng tuôn ra nhiều hơn.

– Kazuto à… Phiền cậu đi lấy khăn giấy hộ tôi được không? – Quay sang góc khuất của cánh gà, thấy một người con trai đứng nhìn mình, Yui cười gượng gạo, giọng vẫn nấc lên liên hồi.

Bàn tay to lớn vươn ra khỏi bóng tối, cầm chiếc khăn tay màu trắng lau nước mắt cho cô.

– Đã bảo là anh rất sợ nước mắt con gái mà…

Giọng nói quen thuộc cất lên, đồng tử mắt Yui dãn to. Hai tay cô nhanh chóng tóm lấy khuỷu tay anh, kéo con người anh ra khỏi bóng tối.

– Shukasa… – Nước mắt ngưng chảy, Yui sợ hãi gọi tên anh. – Sao anh lại bị như vậy?

Khắp người Shukasa bị trầy xước. Bộ quần áo xộc xệch, nhàu nhĩ, hai cổ tay tím bầm lên, ở cổ có vết dao cứa, máu chảy ra thấm cả vào cổ áo sơ mi trắng.

– Anh không sao… – Shukasa cười nhẹ xoa đầu cô, vẻ mặt bình thản. – Xin lỗi vì đã để em một mình…

Yui nấc lên, nước mắt vừa kìm vào trong bây giờ lại tuôn ra liên tục, cô nhào tới ôm lấy anh, khóc nức nở.

– Đồ tồi!! Đồ xấu xa! Dám để tôi một mình!! – Cô vùi mặt vào lồng ngực rắn chắc, mũi tham lam hít mùi hương nồng xen lẫn máu tanh của anh, ngẩng mặt lên nhìn những chỗ trầy xát mà quặn lòng.

Yui xoay mình, rút chiếc urgo ban nãy Kazuto kiếm cho mình. Cô lấy khăn tay anh vừa đưa lau qua vết máu, rồi cần thận băng lại.

– Thi xong, em sẽ hỏi anh lý do. – Giọng vẫn nghẹn ngào nhưng xen lẫn sự nghiêm khắc, Yui vuốt nhẹ vết thương của anh, ánh mắt nhìn anh đầy sự xót xa.

– Anh luôn ở bên em, nên nhớ như vậy. – Shukasa mỉm cười.

– Xin mời các thí sinh tập trung ở cánh gà chuẩn bị cho vòng thi ứng xử. – Tiếng của nhân viên hỗ trợ vang lên đều đều, Yui nghe thấy liền chần chừ.

– Đi đi.

Nghe anh nói vậy, cô quyến luyến thả bàn tay anh ra, bước chân có chút ấp úng không muốn rời.

Anh xuất hiện như một giấc mơ, đem lại cho cô sự an tâm và nhẹ nhàng…

___o0o0o___

END Chapter 99.

*Trong tiếng Nhật, 7 là nana/shichi, 5 là go, 3 là san. Lễ hội Shichi-go-san ở Việt Nam được dịch là Lễ hội 3-5-7.)


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.