Thay Đổi: Destiny To Love

Chương 113: Không đến?


Đọc truyện Thay Đổi: Destiny To Love – Chương 113: Không đến?

– Khi nãy… Cảm ơn anh. – Ngón tay út Yui đan nhẹ vào ngón tay út của Shukasa, cô thủ thỉ. – Ban nãy không nhờ anh, có lẽ em đã chẳng thể qua vòng sơ khảo.

Shukasa lúc đầu có chút khựng lại với vẻ lúng túng của Yui, sau đó anh mỉm cười xoa đầu cô.

– Ngốc ạ, anh lúc nào cũng ở cạnh em. Ngày mai không được thế nữa đâu nhé, phải ôn bài cho kĩ.

Yui lúng túng gật đầu.

– Kuro. Anh ở đâu trong lúc em hoảng loạn xoay sở vậy hả? – Vừa thấy bóng dáng Kuro trước cổng trường, Haru đã chạy đến đấm thùm thụp vào lưng anh, khóc òa lên. – Anh không biết Shukasa làm cho Yui nhiều như thế nào đâu, vậy mà anh còn chẳng thèm đến xem nữa.

– Được rồi, xin lỗi, xin lỗi. – Kuro lúng túng trước bóng dáng bé nhỏ dụi vào ngực mình.

Yui nhìn vậy mà bất giác mỉm cười. Kuro chỉ vì bị cha điều đi dự tiệc đột xuất với ông mà không đến xem Haru thi được, cứ ra sức dỗ dành cô nàng.

Vòng sơ khảo kết thúc, từng dòng người đổ xô ra cổng trường. Vui có, buồn có, tươi cười có, khóc lóc có. Còn cô chỉ im lặng sóng bước bên Shukasa.

– Thôi nào, đừng khóc nữa. Người ta lại tưởng anh bắt nạt em. – Kuro xoa đầu Haru, thở dài.

– Ai mà bắt nạt được em? Không lẽ anh không chịu bồi thường à? – Nước mắt hãy còn đọng trên khóe, nhưng Haru gằn giọng, chau mày các thứ trông dễ thương kinh khủng.

– Đi ăn buffet bánh ngọt nhé? – Một lời đề nghị từ Kuro khiến đôi mắt Haru lấp lánh.

– Ngày mai anh sẽ đến chứ? – Haru ngước đầu nhìn anh, ra vẻ cún con tội nghiệp.

Chợt, sự vui vẻ trên mặt Kuro ngưng lại, ngay sau đó sự tiếc nuối xâm chiếm trái tim anh.

– Anh… Trưa mai anh và cha phải bay sang Hàn Quốc dự buổi tiệc. Có lẽ không về được. – Kuro cảm thấy có lỗi, giọng lí nhí hẳn. – Nhưng anh sẽ cố gắng về thật sớm, chắc vẫn xem được đoạn cuối.

Haru khựng lại, nét mặt cứng đờ, sau đó là tái đi, muốn khóc.

– Lúc nào cũng tiệc, tiệc! Tên khốn Otaka kia, anh chết đi mà dự tiệc với Diêm Vương!! – Haru gào lên, khóc nức nở, bàn tay vung lên tát vào má anh. Rồi mặc anh đưa xe đến đón, cô leo lên chiếc taxi gần đó rồi bỏ về.

Kuro thở dài, chán nản nhìn theo Haru. Lát sau, Yui và Shukasa sóng vai đi đến, bèn chắp tay nhờ Yui.

– Nhờ em khuyên Haruka hộ anh. Ngày mai cũng thay anh để ý đến cô ấy nữa.

– Em biết rồi mà. Anh về chuẩn bị cho chuyến bay đi. – Yui cười trấn an anh.

Lát sau, Kuro đi rồi, Yui quay sang nhìn Shukasa.

– Anh là anh không có được vắng mặt đâu đấy. Anh không đi là em bị loại ngay vòng đầu luôn.

– Biết rồi. – Shukasa mỉm cười trước sự lo lắng của Yui. Dự tiệc à? Bây giờ dù có bất cứ tiệc nào, dù quan trọng cách mấy, dù mẹ anh hay cha anh lôi anh đi nhiều thế nào, anh cũng nhất quyết bỏ qua.

– Ngày mai, khi cuộc thi MS8 bế mạc, bữa tiệc thường niên cuối năm học sẽ được tổ chức ở nhà hàng khách sạn Kim Cương. Anh sẽ khiêu vũ với em chứ? – Yui mỉm cười.


– Đương nhiên, vì ngày mai mẹ sẽ thừa nhận em rồi. – Shukasa véo má cô, vui vẻ. – Bây giờ đi ăn gà nhé.

– Yêu anh quá! – Yui reo lên mừng rỡ.

Hai người toan leo lên chiếc taxi gần đó để di chuyển đến chỗ ăn, chợt một chiếc xe sang trọng dừng ngay trước mặt họ.

Đối với Shukasa không còn lạ gì, đây là xe của mẹ anh.

Cửa kính hạ xuống, bà Yuko cao ngạo ngồi khoanh tay, ánh mắt khẽ liếc ra ngoài.

– Lên xe. – Yuko ra lệnh.

– Làm gì? Con không đi đâu. – Shukasa vội từ chối.

– Ta ghét nhắc lại lần hai. – Giọng Yuko gằn xuống, sặc mùi đe dọa.

Shukasa ái ngại nhìn sang Yui, chợt thấy cô nhìn anh mỉm cười.

– Anh đi đi.

– Nhưng còn bữa ăn? – Shukasa ái ngại nói.

– Em sẽ mua đến nhà Haru. Dù sao chắc chắn bây giờ nó đang khóc một trận mà. Anh đi đi, đừng lo cho em. – Yui vẫn mỉm cười trấn an anh.

Shukasa vẫn chưa hoàn toàn yên tâm, bị đặt vào tình thế vô cùng khó xử. Lát sau, anh cúi xuống hôn nhẹ lên trán cô.

– Anh xin lỗi.

Rồi Shukasa lúng túng leo lên xe, nhanh chóng khuất mắt cô.

Nụ cười và cái vẫy tay của Yui cứng đọng lại, cô cúi gằm mặt, thoáng bối rối.

– Tên khốn Hanagato! Tên khốn Hanagato! Mẹ con anh đều là lũ khốn nạn!! – Yui chửi thầm, lẩm bẩm trong cổ họng, rồi bắt taxi bỏ về.

___o0o0o___

– Có chuyện gì thì nói đi! – Bước vào phòng làm việc của Yuko trong tư gia Hanagato, Shukasa âm trầm nói, tâm trạng không tốt vì vừa bị mẹ anh phá hủy.

Bà mỉm cười đầy ẩn ý, kêu anh ngồi xuống còn mình cũng thản nhiên ngồi ở ghế đối diện.

– Dường như con vẫn đang tin chắc con bé Satake Yui sẽ dành chiến thắng? – Yuko mỉm cười ung dung.

– Dĩ nhiên.


– Bộ con không thấy chỉ mới là sơ khảo mà con bé đã chật vật đến vậy?

– Ngày mai cô ấy sẽ khác. – Shukasa vẫn dương dương tự đắc đạt niềm tin tuyệt đối vào Yui.

Chợt gương mặt Yuko cứng lại trong chốc lát. Bà cử động môi nhẹ, ánh mắt toát ra sự suy tính đủ điều. Lát sau, bà cười nhẹ.

– Đúng là cô ta hoàn toàn có khả năng dành chiến thắng. – Bà không cam tâm thở dài. – Dù ta đã sắp xếp cho Kanami Sakurako trở thành người thắng cuộc, nhưng Oga Akiko lại đang hết mình giúp Yui. Sự tự tin của ta giảm đi còn phân nửa.

Một lời nói u sầu của Yuko khiến Shukasa mừng không ít. Một người cao ngạo như mẹ anh mà cũng có vẻ mặt này, chắc chắn khả năng chiến thắng của Yui là rất cao.

– Mẹ nói với con điều này để làm gì? – Anh kìm chế sự vui mừng vào người, cố gắng làm mặt lạnh tanh.

– Ta muốn chơi với con một ván cá cược. – Yuko thẳng thắn nói ra yêu cầu. – Con không thấy sao, con bé thắng thì nó có con, còn con bé thua thì ta có gì? Quá bất công, bởi vậy ta hy vọng con sẽ tham gia với ta.

Đắn đo một hồi, Shukasa bèn nói.

– Mẹ nói thử đi.

Bà liền đứng dậy, lại hộc bàn lấy một tập hồ sơ, đưa cho anh, hất hàm ra hiệu bảo anh mở.

Shukasa lộ rõ sự cảnh giác, mở chúng ra, nhìn ngắm.

– Cái này…?!?

Bên trong tập hồ sơ là hàng loạt các giấy tờ liên quan đến việc xin thôi học ở trường cao trung Stars I, và các giấy tờ khác liên quan đến việc nhập học tại một trường cấp 3 khác tại Mĩ.

– Yêu cầu của ta rất đơn giản, nếu con bé Yui thua cuộc thi ngày mai, con sẽ phải sang Mĩ đi du học.

– Mẹ đùa à? Con không đi đâu hết! – Shukasa đập tập hồ sơ xuống, giận dữ gào lên.

– Sao thế? Con không tin vào con bé sao? Chỉ cần con bé thắng, con chẳng phải đi đâu hết mà ta sẽ tác hợp cho hai đứa. – Yuko giữ vẻ mặt điềm nhiên và lãnh đạm.

Dĩ nhiên, Shukasa á khẩu, im lặng suy nghĩ. Anh đương nhiên luôn tin vào Yui, nhưng mẹ anh đương rất cố chấp, một khi đã yêu cầu gì thì nhất quyết phải đạt được. Nếu anh từ chối, rất có thể bà cũng sẽ từ chối tác hợp anh và Yui.

Đắn đo một hồi, Shukasa tặc lưỡi.

– Cược thì cược. Đằng nào số hồ sơ này cũng đâu có dùng đến đâu.

Nói rồi anh bỏ về phòng.

Bà Yuko thấy anh đồng ý, khóe môi nhếch lên cười đầy đắc ý và mãn nguyện.


___o0o0o___

Cuối cùng, cuộc thi chính thức MS8 cũng diễn ra ngay giữa sân trường.

Một sân trường nườm nượp người tụ tập. Không chỉ mình học sinh và giáo viên của hai trường mà còn thu hút sự chú ý của học sinh trường khác và xã hội, các phóng viên cũng tới lấy tin. Chỉ mới một giờ chiều mà sân trường đã kín người ngồi.

Yui mặc đồng phục dự thi chung của cuộc thi, chỉ là một chiếc váy suông màu hồng rất đơn giản cùng với số báo danh cài trên ngực. Phòng chờ thí sinh rất ồn ào, ai nấy đều tỏ vẻ hồi hộp và mong đợi.

Nhìn sang Haru đang ngồi thẫn thờ dưới bàn tay an ủi của Mika, Yui chạy lại.

– Thôi nào, cậu phải phấn đấu đến cuối cuộc thi chứ. Kuro đã nói sẽ về sớm mà.

– E là vòng đầu bị loại ngay đây. – Haru thẳng thừng nói, không cam tâm.

– Không đâu, cậu phải tự tin vào bản thân chứ? Ít nhất cũng phải vào được vòng năm chứ? – Yui cố gắng trấn an. – Chẳng lẽ hot girl của Stars II mà không lọt top 15 sao? Hôm qua cậu thể hiện tốt hơn tớ mà.

Nghe Yui trấn an, trong lòng Haru cũng tốt hơn được một chút.

– Còn Shukasa thì sao? Anh ấy đâu rồi? – Haru ngó xung quanh.

Nghe nhắc đến anh, gương mặt Yui cứng lại, có chút lo lắng.

– Chưa thấy đến…

– Chưa đến á? – Mika la lên. – Còn mười lăm phút nữa là bắt đầu rồi, anh ta là trợ lí của cậu cơ mà.

– Không biết nữa… – Yui cười tiếc nuối rồi tìm lí do lẩn lẩn chỗ khác.

Bây giờ, tối nào anh cũng gọi điện hoặc nhắn tin cho cô chúc ngủ ngon, dặn dò các thứ. Vậy mà tối hôm qua, không một cuộc gọi, không một tin nhắn, cô chủ động liên lạc thì máy lại thuê bao.

Lần cuối nhìn thấy anh, nghe giọng anh là lúc anh bước lên xe Hanagato Yuko. Nghĩ đến đây trong lòng Yui thoáng bất an.

– Yui. – Một giọng nói vang lên bên tai, cô quay lại nhìn. Là Shina Kazuto.

– Sao cậu vào được đây? – Yui tròn mắt ngạc nhiên.

– Tôi tới đây với vai trò trợ lí của cậu. – Kazuto cười nhạt.

– Hả? Shukasa đâu? – Yui giật mình hét lên, không phải chứ, anh không có chuyện đâu chứ?

– Sáng nay cô chủ nhiệm gọi cho tôi, bảo là Hanagato có việc không tới được nên kêu tôi đi thay. – Kazuto gãi đầu, thực ra anh có biết gì đâu? Sao lại kêu anh đi làm trợ lí chứ?

– Mika, cậu gọi cho mẹ xem. – Yui vội vã chạy lại chỗ Mika. – Hỏi xem lý do Shukasa nghỉ không đi.

Mẹ của Mika chính là giáo viên chủ nhiệm của Yui, cô đang cố gắng vớt vát chút hy vọng.

– Không được. Đây là khu vực dự thi, bị cấm dùng điện thoại mà. – Mika lắc đầu chán ngán.

Yui rơi vào trạng thái tuyệt vọng. Anh không đến… Hanagato Shukasa không đến… Rốt cuộc là anh đã gặp phải chuyện gì cơ chứ?


– Các thí sinh vào vị trí. Cuộc thi sắp bắt đầu rồi! – Nhân viên hỗ trợ cuộc thi cầm loa vào, cố gắng dẹp ồn ào để điều thí sinh ra cánh gà, chuẩn bị ra mắt khán giả.

– Được rồi Yui, đàn ông con trai toàn lũ khốn nạn cả. Chỉ có con gái bọn mình mới đem lại hạnh phúc cho nhau thôi. – Vướng thêm sự bực mình về Kuro, đến lượt Haru lại trấn an Yui. Cô nàng cười gượng gạo, nhưng sâu trong lòng cảm thấy rất khổ tâm.

___o0o0o___

Tại tư gia Hanagato.

– Chết tiệt! Bỏ tôi ra!! – Shukasa gào lên, điên cuồng hét.

Chiều qua, lúc trở về phòng, anh bị lũ vệ sĩ của Yuko đánh ngất. Tỉnh dậy đã thấy cả người bị trói chặt vào ghế, điện thoại bị tịch thu, xung quanh có tới mười vệ sĩ đứng canh.

– Thiếu gia, xin cậu đừng làm loạn nữa. – Một vệ sĩ hết lần này lượt khác cố gắng năn nỉ. – Điều duy nhất chúng tôi có thể làm cho cậu là mở cậu xem truyền hình trực tiếp từ cuộc thi thôi.

– Mấy thằng óc bã đậu này, bà ta sai mấy người làm thế chứ gì? – Shukasa vùng vẫy cố thoát khỏi dây trói, gào lên. – Tôi phải tới đó, nếu không Yui sẽ thua mất.

– Xin cậu đừng làm khó chúng tôi mà thiếu gia. – Bọn vệ sĩ bị đẩy vào tình thế rất khó xử, cứ cố gắng trấn an.

Shukasa biết mình không thể nào thoát được, bèn cố gắng bình tĩnh lại, hít thở đều đặn, rồi nói.

– Vậy ít nhất cũng cho tôi gọi điện một cuộc chứ?

– Chuyện này… – Tên vệ sĩ sắp khóc ra. – Phu nhân không cho phép ạ.

– Cái này không được, cái kia không được! Mẹ kiếp! – Shukasa lại được phen chửi điên cuồng.

Thế nhưng cơn phát tiết của anh chợt ngưng lại khi trên màn hình TV quay hình ảnh của Yui.

Gương mặt vẫn xinh đẹp mĩ miều, nhưng không khó để anh nhìn ra nét mặt bất an của cô.

– Xinh quá… – Lũ vệ sĩ trầm trồ, sắp chảy cả nước dãi. – Thiếu gia may mắn quá, bạn gái xinh thật…

Thế nhưng ngay sau đó, tên nào tên nấy im bặt khi bắt gặp ánh mắt hình viên đạn tỏa sát khí của Shukasa.

Lòng anh bỗng nặng trịch, không thể ở bên cô lúc này.

“Thưa quý vị và các bạn, đây là năm mươi thí sinh xuất sắc nhất đã vượt qua vòng sơ khảo. Bây giờ xin mời mọi người cùng đến với vòng thi thứ ba, tài năng.” Vị MC hồ hởi ca thán năm mươi cô gái xếp hàng trên sân khấu. “Xin mời giám khảo Oga Akiko phổ biến luật thi.”

Lát sau, ở dưới bàn ban giám khảo, một người phụ nữ khí chất nho nhã đứng dậy.

“Chủ đề cuộc thi tài năng năm nay là “Âm nhạc”. Mọi người có ba phút để thể hiện khả năng của bản thân về bất cứ một lĩnh vực nào. Các trợ lí hãy liên hệ với bên đạo cụ để chuẩn bị các thứ cần thiết.”

“Âm nhạc”, vậy là quá tốt rồi. Yui chơi Piano rất giỏi, cô ấy chắc chắn sẽ được lọt vào vòng trong thôi.

Shukasa thầm cảm ơn phu nhân Oga, mọi thứ bà ấy làm rõ ràng đều vì Yui cả.

Vòng thi thứ ba bắt đầu…

___o0o0o___

END Chapter 97.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.